Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 27




Khi Lục Chi Hằng hôn, Thời Noãn cảm giác hình như tim ngừng đập vài giây, đầu óc trống rỗng.

Bên tai chỉ có tiếng "Ong, ong", thậm chí cô còn nghĩ liệu có phải đang gặp ảo giác hay không.

Nhưng Thời Noãn lập tức biết được cô không phải đang nằm mơ.

Hơi thở của anh phả vào mặt, mùi hương lá thông vô cùng chân thực, cho cô cảm giác yên tĩnh sau cơn mưa.

Mà anh còn trằn trọc, cọ xát môi cô. Anh lại hôn mãnh liệt hơn, khiến cô khó mà không chú ý được.

Mặt cô đỏ lên, tai nóng rực, rõ là không uống rượu nhưng Thời Noãn lại thấy mình say, rất say.

Hô hấp trở thành một việc khó khăn, cô không biết phải thở như thế nào cho đúng.

Theo lý thuyết, cô nên nhanh chóng đẩy anh ra. Có người nào mà vừa đến đã ôm, không nói một lời đã hôn.

Ngoại trừ cái lần vô tình ở nhà anh thì đây là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa của cô!

Nhưng mà cô thích anh. Thời Noãn không kìm lòng được, nhón chân lên, nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo anh. Cô không thuần thục, rất vụng về nhưng lại cực kì nghiêm túc nhận lấy nụ hôn của anh.

Đây là lần đầu tiên cô biết được cảm giác khi thân mật cùng người mình thích.

Rất hồi hộp, rất ngại ngùng nhưng lại vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, dường như có người đang nhẹ nhàng nhảy múa trong cô.

Không biết qua bao lâu, Lục Chi Hằng cũng dừng lại, cúi đầu nhìn cô gái đang nhắm mắt, hàng lông mi rung nhè nhẹ trong lòng mình.

Không thể nào vui hơn nữa, giờ đây giống như có một trận gió lớn thổi qua làm rừng núi trở mịt mù.

Anh cong môi, im lặng cười, giống nói vui vẻ, tốt bụng nhắc nhở cô, "Noãn Noãn, mở mắt được rồi."

Mở được rồi sao?

Thời Noãn không dám, mặt cô đang nóng rực lên. Cô tự hỏi trong lòng không biết lúc nãy có căng thẳng quá hay không.

Thời Noãn hít sâu một hơi, lo lắng mở mẳt ra. Vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy đôi mắt ngậm ý cười của Lục Chi Hằng.

Nhìn được một lúc, Thời Noãn bắt đầu tức giận. Cô thừa nhận mình không chỉ nhỏ mọn mà còn thù dai.

Lúc trước anh từ chối cô đã nói đến nỗi khiến cho cô vô cùng đau khổ, khóc lâu làm cho mắt sưng hết lên, đã vậy còn rượu chè, ăn uống quá độ, hại cô tăng lên bốn ký.

Nhưng bây giờ đêm hôm khuya khoắt, anh lại chủ động chạy tới hôn cô.

"Lúc đó anh..." Thời Noãn vô cùng tức giận hỏi anh. Nhưng dẫu sao cũng là lần đầu tiên bị người ta hôn, vẫn rất ngại ngùng, không được mấy phần khí thế.

"Không phải anh nói..." Mắt cô ửng đỏ, ánh mắt tựa hồ nước xuân, hô hấp dồn dập. Giọng cô mềm nhũn giống như đang làm nũng, "Một ngày là thầy, cả đời là cha sao?"

"Ừ." Lục Chi Hằng cười, lại hôn nhẹ lên đôi môi xinh đẹp của cô, "Cho nên, em có thể gọi anh là cha."

Trên mặt anh đầy ý cười, nói chuyện không đứng đắn, "Nếu em thích gọi cha cho có tình thú thì anh cũng chịu được."

Thời Noãn:?!

Ai thích cái kiểu tình thú này chứ! Cô không thích chút nào đó, chịu chưa? Chẳng phải đó là lý do anh từ chối cô sao? Còn nói là không chấp nhận tình yêu thầy trò.

Lúc này cả người Thời Noãn còn bám vào người Lục Chi Hằng như gấu koala.

Nhưng bây giờ cô đang tức giận, buông lỏng cánh tay đang ôm anh ra. Nhưng vừa mới thả ra thì cả người trở nên không có sức, hình như còn muốn ngã oạch xuống nữa, dọa cho cô phải ôm anh lại, còn ôm chặt hơn so với lúc nãy.

"Sao vậy?" Lục Chi Hằng cười.

"Hình như chân em...không đứng vững được ạ." Giọng Thời Noãn nhỏ xíu, chôn mặt vào ngực anh, không dám nhìn lên.

Cô thấy lần này thật sự mất mặt. Bị anh hôn đến nỗi run chân, chắc anh sẽ trêu cô chết mất.

"Hóa ra Noãn Noãn nhà anh nhạy cảm như vậy." Lục Chi Hằng lại cười, sờ tóc cô.

Anh, nhà anh, cô là của anh khi nào..

Thời Noãn chỉ muốn vùi mặt sâu hơn. Một khi Lục Chi Hằng đã nghiêm túc chọc ghẹo thì cô không thể nào chống lại được.

Nhưng Lục Chi Hằng không muốn tha cho cô. Anh bế cô vào phòng trong, để cô lên giường.

Đôi mắt trong suốt của Thời Noãn lấp lánh nước nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Cô căng thẳng không biết làm sao, giọng nói mềm mại, "Lục Chi Hằng, anh, anh làm gì vậy?"

Sao anh lại ôm cô lên giường, không lẽ vừa mới quen nhau đã muốn ây ấy sao? Cô chưa chuẩn bị tâm lý tốt, như vậy nhanh lắm.

Lục Chi Hằng nghiêng người lại gần, miệng nở nụ cười trong sáng, tỏ vẻ quan tâm, "Hôn ở trên giường để chân của Noãn Noãn nhà anh đỡ bị run."

"Nhưng không phải chúng ta vừa hôn xong sao ạ?" Thời Noãn hoang mang. Đầu cô trống rỗng, hoảng vô cùng, không được tỉnh táo, "Sao lại...hôn nữa ạ?"

"Hừm." Lục Chi Hằng nhẹ nhàng nói, "Lúc nãy là tiền vốn, nhưng mà em nợ anh lâu quá nên bây giờ anh muốn lấy lãi."

Anh không biết xấu hổ mà nói nghiêm túc như vậy, Thời Noãn sao mà có thể đấu lại anh.

Hôn rồi lại hôn, cô bị anh đẩy ngã trên giường.

Mái tóc đen nhánh xõa tung, áo khoác trên người cô cũng không thấy đâu, chỉ còn lại váy ngủ.

Như vậy cũng tiện cho Lục Chi Hằng. Tay anh vòng ở eo cô từ từ dời lên trên, nắm lấy đôi gò bông mềm mại mà anh đã ao ước bấy lâu.

Mềm quá, anh muốn dùng lực hơn nữa nhưng lại sợ làm đau cô.

Cảm giác lạ lẫm khiến Thời Noãn bối rối, kêu lên, "Lục Chi Hằng, em còn chưa...chưa có chuẩn bị xong."

"Đừng sợ." Giọng Lục Chi Hằng khàn đi, cố gắng chịu đựng.

Anh rút tay về, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô như muốn trấn an, "Anh không làm nữa."

Hơi thở Thời Noãn lộn xộn, giọng nói ngọt ngào mềm mại, "Vậy anh thả em ra đi mà..."

Bây giờ hai người còn ôm chặt, dán sát vào nhau. Tất cả mọi cảm xúc đều vô cùng chân thật nên cô có thể cảm nhận được, chỗ đó của anh.....đang có phản ứng.

Cứ ôm như vậy là càng ác liệt hơn nữa.

"Để cho anh ôm một chút nữa, có được không em?" Anh cúi đầu, gọi tên cô như muốn cầu xin, "Noãn Noãn."

Giọng anh rất ấm áp, như gió xuân tháng ba thổi qua hai bờ Giang Nam.

Có rất nhiều người gọi cô như vậy, như từ trước đến nay chưa có ai gọi mà dễ nghe như anh.

Anh chỉ cần nói hai chữ như vậy là cô có thể nhường rồi lại cứ nhường anh. Cứ ôm thêm một chút thì cũng đâu có sao.

Rốt cuộc Thời Noãn cũng biết được, nguyên tắc của cô cũng không là gì khi đối diện với người mình yêu, làm sao mà có thể cứng rắn được chứ.

"Dạ." Cô đáp lại, cười khẽ, "Muốn ôm bao lâu cũng được ạ."

Lục Chi Hằng ôm cô rất lâu. Như thể đang ôm bảo bối quý giá nhất, đã có được thì không thể nào mà dễ dàng buông tay.

Trong phòng yên lặng. Thời Noãn nghe thấy anh từ từ thở chậm lại, sau đó cô nghe thấy anh nói, "Thật xin lỗi."

Hả, sao còn nói xin lỗi với cô?

"Anh có lỗi gì ạ?" Cô hỏi.

Anh không nói gì.

Thời Noãn dùng sức chui ra khỏi ngực anh, lấy tay chống cằm. Cô nghĩ kĩ, nói, "Lục Chi Hằng, có phải cuối cùng anh cũng nhận ra rằng lúc đó từ chối em là một quyết định sai lầm không ạ?"

Cô tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy mình càng nói càng có lý. Cô liếc anh một cái như đang hờn trách, "Lúc em tỏ tình thì anh cũng không thèm suy nghĩ kĩ, cứ vậy mà từ chối em."

"Bây giờ ngẫm lại, có phải anh thấy lúc trước mình làm sai, khiến em đau lòng nên bây giờ xin lỗi em."

Lục Chi Hằng gật đâu, không từ chối mà thái độ còn vô cùng thành khẩn, "Đúng vậy, đều là lỗi của anh khiến em đau lòng. Thật xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa."

Thật ra lý do anh xin lỗi không hẳn chỉ là việc này.

Nguyên nhân chính thật ra là do anh thấy cô quá tốt, tốt đến nỗi anh không xứng với cô. Nhưng vì bản thân quá tham lam sự ấm áp của cô mà lại giữ lấy cô không buông.

Giống như người được gặp nắng ấm thì không muốn chịu đựng sự tối tăm nữa. Anh đã gặp được cô rồi thì không muốn quay lại cái khoảng thời gian cô độc một mình nữa.

Thời Noãn nở nụ cười, tốt bụng nói: "Không sao, em tha thứ cho anh."

Dù sao thì cô cũng chưa từng thật sự trách anh.

Thời Noãn đột nhiên nhớ tới việc tẩy trang, hôn tận hai lần rồi chắc lớp trang điểm trên mặt đã tèm lem hết cả! Nhưng cô vừa ngồi dậy thì Lục Chi Hằng lại kéo xuống nằm, muốn ôm cô vào lòng.

"Em đi tẩy trang đã." Thời Noãn nhẹ nhàng nói.

Lục Chi Hằng không buông, nghiêm túc dạy dỗ, "Noãn Noãn, em phải hiểu được là nói phải giữ lời."

Thời Noãn không hiểu cho lắm.

Lục Chi Hằng vòng tay ôm chặt cô, "Em đã nói, muốn ôm bao lâu cũng được."

"Anh còn muốn ôm, chưa có ôm đủ đâu."

Thời Noãn "..." Sao nghe như con nít làm nũng vậy nè?

Không không không, chắc là cô nghe lầm rồi!

Thời Noãn không biết rốt cuộc hai người đã ôm bao lâu.

Lục Chi Hằng không chịu buông tay, cô bối rối rồi cứ thế mà dựa vào ngực anh ngủ thiếp đi.

Cô ngủ vô cùng thoải mái, ngủ thẳng một giấc tới sáng mà không mơ mộng gì, ngay cả khi anh rời đi lúc nào cũng không biết.

Buổi sáng lúc soi gương, Thời Noãn thấy không chỉ có miệng sưng mà xương quai xanh còn có mấy vết đỏ nhạt.

Da cô trắng nõn nên nhìn thấy rất rõ, giống như mấy đóa mai đỏ rơi trên tuyết trắng.

Không lẽ cái này là dấu hôn trong truyền thuyết? Hôm qua họ hôn nhau kịch liệt dữ vậy sao? Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, dùng phấn lót che lại.

Khi Thiến Thiến tới đưa bữa sáng, mắt nhìn chằm chằm vào sau cổ cô, nghi ngờ hỏi, "Chị Noãn Noãn, sao ở cổ chị đỏ vậy ạ?"

Dù có cẩn thận thế nào vẫn có sơ sót!

Thời Noãn giật mình, lại tò mò, Lục Chi Hằng hôn cổ cô lúc nào mà sao cô không biết.

Thời Noãn sờ cổ, giải thích, "Chắc là bị muỗi cắn. Em không nói chị cũng không biết, bây giờ mới thấy ngứa."

"Tháng mười một mà còn có muỗi sao?" Thiến Thiến buồn bực, "Chị ăn sáng đi ạ, em đi xuống dưới lấy cho chị chai nước hoa."

Sau khi Thiến Thiến đi rồi, Thời Noãn ngồi trước bàn ăn cầm lấy miếng bánh mì, lòng không yên phết mứt dâu lên trên.

Rốt cuộc ý nguyện cũng đã thành nhưng Thời Noãn lại lo rằng chuyên tối qua chỉ là một giấc mộng đẹp, ít nhất mấy cái vết Lục Chi Hằng để lại trên người cô lúc đó vẫn còn đây---

Bây giờ cô đã có bạn trai, là Lục Chi Hằng, là người mà cô thích.

Cô cắn bánh mì, mứt dâu rất ngọt, trong lòng cô càng ngọt hơn.

Thời Noãn cười thành tiếng, lấy điện thoại nhắn tin: [Lục Chi Hằng, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là bạn trai - bạn gái sao ạ?]

Mặc dù họ ôm hôn đều là rồi nhưng để chắc chắn thì vẫn phải xác minh lại lần nữa, nhỡ đâu anh không nhận làm bạn trai thì biết làm sao đây.

Người nào đó trực tiếp gọi điện thoại, "Ngủ một giấc xong quên luôn rồi sao? Xem ra tối hôm qua anh hôn chưa đủ nhỉ."

Hôn tận hai lận, cộng lại hơn nửa tiếng, ít chỗ nào?

Thời Noãn đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích, "Không phải, em chỉ muốn xác nhận lại với anh, đỡ phải hiểu lầm ạ."

Lục Chi Hằng trầm giọng cười, "Sau này anh phải hôn nhiều hơn để Noãn Noãn nhà ta có ấn tượng sâu sắc về mối quan hệ này. Nhưng mà...."

Anh dừng một chút rồi lại nói, "Noãn Noãn nhà mình quá nhạy cảm, sau này hôn nhớ phải ôm chặt anh để tránh run chân rồi té nữa."

Anh dùng giọng nói như rượu được ủ lâu năm để trêu ghẹo cô làm cho cô có cảm giác choáng váng giữa ban ngày, giống như đang say.

Thiến Thiến mang nước hoa lên, muốn thoa chỗ bị muỗi cắn giúp cô, Thời Noãn không cho.

"Không sao, tự chị làm được rồi." Cô cầm lấy chai nước hoa từ tay Thiến Thiến, đi tới bàn trang diểm giả vờ thoa lên.

Thiến Thiến vô tình hỏi một câu, "Chị Noãn Noãn, không phải là tới trường quay trang điểm sao ạ? Sao chị lại đánh má hồng trước rồi?"

Thời Noãn: "..."

Cô không có đánh má hồng, chỉ là cô có một người bạn trai thích chọc ghẹo cô thôi.

Có cách nào khiến cho da mặt dày không nhỉ? Phương pháp dạy online các kiểu, bây giờ vô cùng khẩn cấp rồi.

Lúc Thời Noãn đi đến trường quay còn sờ dấu hôn mấy lần. Cô không nhớ được anh hôn chỗ này lúc nào, chẳng lẽ bị hôn tới nỗi mất trí nhớ luôn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.