Nụ Hôn Màu Nhiệm

Chương 8: Chân dung Sorrow




Luôn luôn.

Ngọn lửa lại lụi tắt. Cậu cố gắng ẩn mình trong lớp chăn đệm ấm áp quấn quanh như cái kén, nhưng cái lạnh giá thấu đến tận xương tủy. Khi những tiếng thì thầm cất lên, chúng bò rân rân, vỡ vụn như những mẩu thép dọc cơ thể cậu.

Rumbold. Rumbold.

Cơ thể cậu run lên. Trước khi cậu đi ngủ đêm hôm đó, cậu quyết định rằng nếu những tiếng thì thầm ấy lại cất lên lần nữa, cậu sẽ không chịu thua và sợ hãi đâu. Nhắm chặt mắt để trí tưởng tượng của mình không thể vẽ ra thêm những con quỷ nào từ bóng đêm xung quanh nữa, cậu đếm số bước chân từ cuối giường tới chỗ bức tường và đi dọc theo nó, cho đến khi cậu vấp phải một đống củi lớn được chất gọn gàng. Rollins đã bổ sung lúc nào không hay. Cậu ngã khuỵu xuống lớp tro bụi và quờ quạng tìm chiếc hộp bật lửa. Bên cạnh đó, Rollins đã để sẵn hai miếng giẻ dài tẩm đầy dầu.

Giải phóng cho tôi.

Những miếng giẻ bắt lửa quá nhanh đến nỗi Rumbold phải rụt ngay bàn tay lại. Một vòng tròn ánh sáng màu vàng bao quanh cậu như thể ngọn lửa đang bốc cháy thành một đống lửa cháy rực. Cậu co đôi chân khẳng khiu lại và vòng đôi cánh tay gầy còm của mình xung quanh, đặt cằm tựa lên lớp tro bụi bám trên đầu gối cậu. Cậu dũng cảm nhìn vào bóng tối đang thầm thì, ở chỗ chân giường, nơi có hình dáng bí ẩn. Cậu cần biết liệu cái điều đang ám ảnh cậu là cũ hay mới, thuộc cõi trần hay thuộc thế giới siêu nhiên. Có thể nó đã chui ra từ Địa Ngục trong lúc cậu biến đổi hình dạng và hình thành nên bởi nỗi sợ hãi. Những câu chuyện về Người Dẫn Hồn quả là ghê rợn kinh khủng kết thúc trong sự điên loạn và chết chóc. Xét về quyền năng của lời nguyền ám lên cậu, rất nhiều khả năng một con yêu ma đã đi theo cậu tới cái Giếng tiên. Nếu vậy, cậu phải chịu trách nhiệm nhìn thấy nó quay trở lại.

Một viễn cảnh đáng sợ hơn, cậu nghĩ khi cái bóng bắt đầu rõ hình thù, là có thể nó không phải ma quỷ hay Người Dẫn Hồn nhưng lại là một thứ gì đó hoàn toàn khác.

Cậu xiết chặt đôi chân mình cho đến lúc cảm nhận thấy những khúc xương ghì sát vào nhau qua lớp da và những thớ cơ. Cậu nếm xỉ than trên đôi môi khô nẻ của mình. Bóng hình ấy vươn dài ra và tiếp tục lớn dần lên cho đến khi nó có kích thước gần như một con người. Sự lạnh lẽo trong không khí chìm sâu, lắng đọng. Rumbold có thể nhìn thấy hơi thở của anh ta. Ít hơn một chút. Tới hơi thở thứ tư, hình thù ấy mơ hồ có một khuôn mặt; hơi thở thứ năm, một bộ tóc lớn màu nâu được hình thành trên đầu. Sẽ ra sao nếu đây là cậu ấy? Sẽ ra sao nếu điều ám ảnh cậu lại chính là bản thân cậu trước đây, muốn được nhớ đến? Hơi thở thứ bảy, mái tóc dài ra và phủ xuống đôi vai với hình dạng mềm mại và những lọn tóc to sẫm màu. Những lọn tóc màu hạt dẻ.

Mẹ cậu khoanh tay nhìn xuống cậu, khuôn mặt bà đầy trìu mến thương yêu và sợ hãi.

Không có hơi thở thứ chín.

Bà ấy đẹp hơn cậu nhớ. Ánh lửa khiến làn da và đôi mắt xanh dương của bà thành màu vàng. Ánh sáng mờ mờ lung linh huyền ảo ánh lên trên đôi má và thái dương bà khiến đôi lông mày nhỏ mang sắc trắng; chiếc áo choàng mỏng dài dưới những lọn tóc màu hạt dẻ của bà cũng màu trắng. Đôi cánh màu trắng to lớn xòe rộng phía sau bà và tỏa sáng cả căn phòng, sáng hơn ngọn lửa lớn của Rumbold rất nhiều.

Họ nhìn nhau chằm chằm, không nói năng, không đụng chạm, không dám chuyển động và phá vỡ sự cân bằng. Rumbold đau nhức run rẩy, thổn thức và thở hổn hển. Những giọt nước mắt thấm đẫm chiếc áo ngủ của cậu, nhưng cậu để mặc chúng rơi, không muốn đảo mắt tới hướng khác trước mặt mình. Bà cũng khóc, theo cách riêng của bà, những giọt nước mắt của bà biến mất vào bóng tối trước khi chúng kịp rơi xuống nền đất.

Ta sẽ luôn ở bên con.

Họ cứ như vậy cho đến khi những tia nắng mặt trời lúc rạng đông khiến hình ảnh bà tan biến vào ánh sáng ban ngày, cho đến khi bà hoàn toàn phai nhạt đến mức Rumbold tự hỏi liệu có phải cậu đã thực sự nhìn thấy bà không.

Rumbold lại thức giấc trên những phiến đá lát. Mái tóc rối bù của cậu dính bết tro bụi, và bụi than phủ đầy lưỡi. Lần này là Erik đánh thức cậu dậy. Người lính cận vệ bước qua chỗ Rumbold và bỏ những khúc củi mới chất đầy trên tay xuống. Ông ấy không đề nghị hoàng tử giúp đỡ.

“Xin phép ngài, tôi có thể không?” Erik làm điệu bộ chỉ tới một chiếc ghế chỗ chiếc bàn ăn sáng nhỏ. Rumbold gật đầu và người lính cận vệ ấy ngồi xuống, duỗi chân và đan những ngón tay vào nhau. Ông ấy lướt nhìn căn phòng một cách lịch sự. Ông cầm lên một quả cầu vàng và tung nó từ tay này sang tay kia. “Rollins bảo ngài cần thêm củi để đốt lửa. Anh ta đang đi lấy đồ ăn sáng cho ngài.” ông ta khịt mũi nhếch mép cười. “Tôi đã thấy những bữa ăn tốt hơn được phục vụ cho những linh hồn bị đọa đày.”

Rumbold cố buộc cái lưỡi líu nhíu ngọng nghịu của mình hoạt động. “Ta trânnnnn t-trọng điều đó.”

“Vậy tôi gợi ý rằng ngài nên phong thưởng cho đầu bếp vì những cố gắng của bà ta.” Ông ta nói điều đó không chút do dự. Đấy là một chuyển biến rõ nét. Rumbold gật đầu đồng thuận.

“Tốt. Chỉ là đừng gửi hoa hay đồ trang sức hoặc một cái gì đó vô dụng tương tự.”

Lần này Rumbold lắc đầu, bối rối.

“Thế cái gì mới hữu dụng đối với ý muốn của bà ấy? Tôi nghe nói bà ấy hỏi xin người quản gia chia thêm một ít đất cho khu vườn cây thảo của bà. Có một khu vườn cũ được xây tường xung quanh ở phía nam của cung điện. Đưa cho bà ấy chìa khóa và một đứa trẻ mồ côi để chăm sóc nó. Điều đó sẽ khiến bà ta vui vẻ mãi mãi.”

“Ừ,” Rumbold xoay xở. “Ta muốn ... hữu dụng.”

Người lính cận vệ lẩm bẩm “Phải vây không.” Ông đặt vật hình cầu xuống, gãi gãi bộ râu màu đỏ hung của mình, khoanh tay trước ngực. “Muội than hợp với cậu đấy.”

Tiếng cười của Rumbold nhanh chóng chuyển thành cơn ho sặc. Erik chuyền cho cậu một chiếc bình nước nhỏ trên bàn. Hoàng tử uống từng ngụm vội vàng, sau đó đôi môi cậu gần như đã đủ ẩm để thốt lên một lời “Cảm ơn” chân thành khi cậu trả nó lại.

Kể từ lúc Rumbold quay trở lại, Erik luôn nhìn thẳng vào mắt cậu, không bao giờ lẩn tránh ánh nhìn của cậu hay tránh mặt cậu như những người hầu hay những thành viên của triều đình vẫn làm. Liệu đấy là bởi vì trước đây cậu đã khiến họ e sợ hay bởi giờ đây sự hiện diện của cậu đe dọa họ, Rumbold không chắc. Cậu sẽ không bao giờ biết nếu cậu không thể tìm thấy ai đó để trò chuyện cùng. Vì vậy cậu ban cho Erik hai lời khen ngợi danh giá và cũng nguy hiểm nhất mà hoàng gia có thể ban tặng: lòng trung thực và sự tin cậy.

“Ta không nhớ ta đã từng là ai,” Rumbold cẩn trọng nói. Cậu phủi những xỉ than khỏi đầu gối, một đám tro bụi bay lên trước mặt, và cậu lại ho khù khụ. “Velius nói rằng cậu ấy... cậu ấy mừng vì ta đã chọn cuộc sống. Cậu ấy có ý gì?”

“Ai mà biết được dù chỉ là một nửa những điều khó giải đoán mà Cauchemar phun ra.” Erik mở chân rồi lại bắt chéo chân. Cậu nhìn chăm chằm những bức chân dung trên tường trước mặt mình, chân dung của một người họ hàng già cả mà Rumbold không nhớ. Cuối cùng, giọng nói trầm của Erik vang lên khắp căn phòng tĩnh lặng.

“Mẹ cậu đã chết và Jack bị nguyền rủa trong thời gian tương đương,” người lính cận vệ nói. “Cậu còn quá nhỏ để hiểu tất cả những trò chơi vây quanh mình, quá nhỏ để nhận thấy rõ chủ đích, ý định của họ, và còn quá nhỏ để gánh vác sức nặng của nỗi buồn và sự cô đơn. Cậu ẩn mình khép kín và đã có một tuổi thơ trầm lặng.”

“Bà tiên đỡ đầu của cậu đã ám lời nguyền phản dụng của bà để hoãn lại điều không thể không xảy ra, nhưng trong bao lâu? Cậu đã đi bộ trên những vỏ trứng trong khoảng thời gian rất lâu, một cậu bé cư xử đúng mực nhất, sống trong sợ hãi bởi những gì sẽ xảy đến. Thời gian trôi đi, cậu bắt đầu tới gần thời điểm của lời nguyền. Cậu đánh dấu nó như là thời điểm cuộc đời cậu khởi đầu, lúc cậu có thể tự mình quyết định và kiểm soát số phận của bản thân. Cậu đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cậu đến và đi. Sự trì hoãn lời nguyền chỉ kéo dài thêm sự chờ đợi của cậu, và cậu đã có đủ rồi.”

Rumbold khó chịu dịch người trên phiến đá lát. Erik tung cho cậu một cái nệm nhung và hoàng tử đặt nó ngay giữa đống bụi than. “Chẳng điều gì làm tổn hại đến cậu cho đến khi lời nguyền được thực thi, nhưng không một ai ngờ rằng cậu trở nên nguy hiểm và phá phách.”

“Tôi đã phát điên sao?” Rumbold hỏi.

“Xét trên mọi mặt nghĩa của từ ngữ, và - đối với tôi - với từng nguyên do tốt đẹp.”

“Tôi đã làm ai đó bị thương à?”

“Tôi không nghĩ cậu đã suy nghĩ về bất cứ người nào khác. Nếu ai đó bị tổn thương bởi hành động của cậu, đây cũng không phải do cậu cố ý làm vậy.”

“Tôi đã... làm đau chính bản thân mình à?” Rumbold tự hỏi, để ý tư thế căng thẳng và sự ngập ngừng của người cận vệ, liệu trước đây cậu đã từng tập trung chú ý vào ngôn ngữ cơ thể của người khác một cách quá chú tâm chưa. - Một người khác ngoài Sunday?

“Cậu đang ngồi ở kia rồi, vậy chắc hẳn đã không quá tệ, phải không?” Nhưng nụ cười của Erik biến mất, những nếp nhăn trên trán ông lại xuất hiện. “Tôi sẽ nói thế này, tôi sẽ không đổi vị trí với cậu bằng bất cứ giá nào. Không một người nào được sinh ra để nhử Số phận như cậu. Cậu là nạn nhân bởi mối hận thù của bà tiên giống như Jack, và cậu xứng đáng có một kết cục có hậu vì tất cả những gì họ đã bắt cậu phải trải qua. Nhưng cuộc đời cậu kể từ giờ phút này sẽ không dễ dàng đâu, anh bạn của tôi ạ. Cậu chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân vì sự đọa đày chết tiệt ấy.”

Vậy là: con đường khó khăn này là cuộc sống cậu đã chọn. Rumbold ước chi cậu có thể vui mừng như người em họ của mình về điều này. Cậu nhìn đôi bàn tay vẫn còn đan vào nhau quanh đầu gối, những ngón tay xám đen bởi bụi tro, muội than quyện dính thành những vệt màu đen dọc những đốt ngón tay và kẹt dưới móng tay mình. Đôi bàn tay của cậu xương xẩu, nhưng chúng cũng khá khỏe. Đôi tay này sẽ rèn giũa định mệnh của cậu, xóa đi những bụi rậm nơi con đường khó khăn ấy, và bắt lấy bất cứ thứ gì số phận ném vào cậu. Cậu không thể thay đổi con người cậu đã từng, nhưng đôi tay này sẽ làm nên con người cậu có thể trở thành.

Cậu đã có những người bạn trong cuộc đời trước kia. Giờ cậu tìm thấy bản thân mình với ba người bạn: Sunday, Velius, và Erik. Cậu ngọ nguậy ba ngón tay. Đếm cậu và Rollins, chúng làm thành một bàn tay, vững chắc, phần đầu tiên và tuyệt vời nhất của một cơ thể dần dần tự phục hồi.

Một bức tranh tổ tiên lạ hoắc được đóng khung lại đang cười châm chọc Hoàng Tử Xỉ Than đang ngồi trên phiến đá lát cạnh lò sưởi. Rumbold liếc mắt nhìn lại ông ta, nhìn người phụ nữ thanh lịch đài các trong chiếc váy màu đen, nhìn một cậu bé mập lùn cùng chú chó cũng mập lùn tương tự ở đầu gối cậu. “Những người kia là ai?” Rumbold hỏi Erik.

Người cận vệ bật cười ngặt nghẽo. “Tôi không biết nữa. Trông họ thật nghiêm nghị nhỉ?” Erik đứng lên, dang một tay ra hướng tới hoàng tử. “Đi thôi, hoàng tử Nhếch Nhác ơi. Hãy tắm rửa sạch sẽ và xuống cánh đồng để quậy phá tiếp nào. Những cậu bé đang trông ngóng ngài đấy.”

Rumbold đặt bàn tay xương xẩu của mình vào bàn tay chắc nịch nhiều thịt của Erik và ông giúp cậu đứng dậy.

“Cha cậu sẽ gặp cậu bây giờ, thưa hoàng tử.”

Rumbold gật đầu với một người quản gia khác - cậu đã bao giờ từng biết tên của họ chưa nhỉ? - và thu hết can đảm để bước qua cánh cửa to lớn đồ sộ. Đôi bàn chân cậu như ngập chìm trong tấm thảm đỏ sâu hoắm; nhiều người họ hàng không quen nhìn xuống cậu từ những khung ảnh mạ vàng. Tầng nhà được vẽ tạo cảm giác như cách xa hàng dặm, những đường gờ của nó ẩn dưới bóng tối của buổi chiều muộn.

Bất kì ai đi bộ trên sảnh đường này để tới căn phòng của nhà vua đều sẽ cảm giác nhỏ bé, để nhớ về vị trí của bản thân của mình trên thế gian này, còn cách xa và thấp kém hơn nhiều so với quốc vương đầy khôn ngoan, thông minh và quyền lực. Đối với một chàng trai đã dành nửa năm trời là một chú ếch, kích thước không phải là vấn đề. Rumbold lo lắng bởi vài lí do khác chôn chặt trong tâm trí cậu cùng tuổi thơ trầm lặng, nổi loạn, và bị nguyền rủa.

Những cánh cửa dẫn vào phòng của đức vua đóng kín. Rumbold xốc lại đôi vai và gõ cửa, âm thanh gần như hoàn toàn bị thẩm thấu nuốt chửng bởi gỗ được sơn bóng. Có lẽ cha cậu không thể nghe thấy; có lẽ ông ấy đã đi đâu đó và Rumbold có thể trở lại vào một ngày khác. Có lẽ...

Một cánh cửa mở ra kêu răng rắc và cha cậu xuất hiện, đôi má hồng hào, mái tóc màu vàng sậm và quần áo nhăn nhúm luộm thuộm. Đôi mắt màu hổ phách của ông sáng lên, và những nếp nhăn trên khuôn mặt ông bao quanh nụ cười rộng, không cân đối.

“Tới đây, tới đây! Có một người sẽ muốn gặp con.” Cha kéo cậu qua ngưỡng cửa và đóng sập cánh cửa phía sau cậu lại. Cậu lao vào phòng và quỳ gối trên sàn. Rumbold vuốt phang ông tay áo, và áp lực của bàn tay đức vua đè lên vai đã nguôi đi. Một người nào đó, vua cha đã nói vậy. Rõ ràng là một người nào đó không phải cậu.

Những tấm thảm dày che phủ những khung cửa sổ dài và sáng màu. Ánh sáng tỏa ra từ những ngọn nến rọi sáng bộ sưu tập những đồ vật quý hiếm của đức vua: một chiếc vương miện thần, một chiếc sừng được khắc chạm từ xương của một chú hươu đực một trăm năm tuổi, một lõi hóa thạch của cây gỗ già, một quả táo bạc, một quả trứng ngỗng bằng vàng. Mỗi thứ đều là một khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của cha; chúng cùng nhau tạo nên kí sự dòng chảy thời gian của những cuộc truy lùng và chinh phục bờ cõi vĩ đại của đức vua. Mỗi cái đều được bọc kính trên bệ đỡ của nó. Nếu bất cứ vật gì trong số ấy bị di chuyển, bị vứt đi, hay bị thay đổi theo bất cứ cách nào, thì đức vua sẽ nổi cơn tam bành, và đầu của một ai đó, có khả năng sẽ lìa khỏi cổ.

Rumbold ước giá như mình được nằm dưới tấm kính thủy tinh phía trên một trong những bệ đỡ kia và biết rằng đây không phải là lần đầu tiên cậu ước mong như vậy. Nhưng cậu không phải là một giải thưởng chiến thắng hay một món quà được trân quý - đối với cha cậu, sự tồn tại của Rumbold vẫn là vậy, tầm thường, chẳng được thèm khát cũng như ánh nắng mặt trời đang bị cưỡng nén bởi những tấm mành dày ngột ngạt kia.

Khi Rumbold đi ngang căn phòng, những tia sáng tối mờ tỏa ra từ ngọn nến chuyển sang màu xanh. Những chiếc bóng đổ trong căn phòng đều rung rinh, tất cả mép bóng đều mờ mờ. Quả trứng vàng chuyến thành màu máu. Đức vua đẩy ngai vàng của mình đến bên cạnh chiếc gương lớn, khiến căn phòng dường như ngột ngạt và rộng ra gấp đôi. Ông đẩy tấm thảm ra, để lộ những họa tiết ngôi sao, hình tròn, và những biểu tượng được khắc chạm sâu vào nền sàn gỗ cổ. Có một ngọn nến ở mỗi đỉnh của ngôi sao lớn nhất. Ngọn lửa màu xanh như những đám mây giờ đang phủ khắp tấm gương với thứ ánh sáng huyền ảo.

Những cột trụ đổ bóng dài, trải đến tận cửa ra vào, như thể muốn tẩu thoát. Rumbold nhận ra bản thân mình đang đứng trong chiếc bóng của cha và mỉm cười bởi sự thật mỉa mai đó. Trái tim cậu gào thét vào tai cậu và kêu lên những tiếng thì thầm rè rè ngập trong không gian: Rumbold. Rumbold. Tôi sẽ luôn ở bên bạn. Dường như đức vua không nghe thấy những điều đó.

Một phụ nữ từ trong gương hiện ra, ngó nhìn ra phía họ khi họ nhìn vào. “Thân mến,” bà nói với đức vua. Giọng nói xa xôi của bà như thể dòng nước chảy qua những hòn đá trơn nhẵn. “Quả là quá lâu rồi. Và tuy vậy...”

“Nhìn xem ai đã trở về này!” Chút gì đó choáng váng giữa những ánh sáng thần tiên huyền ảo, dấu hiệu năm tháng trên khuôn mặt đức vua như vụt biến mất. Vào khoảnh khắc đó, một ai đó sẽ nhầm cha của Rumbold với em trai cậu. Người em trai của cậu.

“Đã một năm qua rồi đây sao?” Những đám mây tách ra, giọng nói và hình ảnh bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, lộ ra chân dung của Sorrow bên trong khung gương. Mái tóc gỗ mun, làn da tựa thạch cao và đôi mắt màu tím violet. Vẻ đẹp tuyệt trần của bà càng tôn thêm sự ảo diệu thoát tục.

Đôi mắt ấy chua xót nhìn cậu trong bóng tối. “Không. Không phải một năm,” bà nói. “Đáng lẽ con trai người không nên đứng trước người như vậy, đức vua của tôi ạ.”

“Sao cơ? Bà đang nói gì cơ?” Đôi tay ông với tới chiếc gương, những viên đá trên chiếc nhẫn rực sáng lên ngọn lửa. “Đấy không thực sự là con trai ta sao?”

Khóe môi bà cong lên gượng gạo. “Đây là con trai ngài, mặc dù cậu ấy thiếu đi một mảnh nhỏ.”

Rumbold suy nghĩ về sự tái sinh của mình, cố gắng căng óc tìm kiếm tất cả những bộ phận thiết yếu của mình, và không thấy thiếu điều gì.

“Mảnh còn thiếu đây có thể là gì vậy?” Đôi mắt nhà vua cũng mang sắc tím như của Sorrow trong ánh sáng chiếc gương.

“Trái tim của cậu ấy, tất nhiên.” Bà nghếch đầu lên và đánh mắt nhìn Rumbold. “Kể ta nghe, hoàng tử. Cô gái đó tên là gì?”

Rumbold không nói gì. Những tiếng thì thầm ma quái biến thành tiếng gào thét bên tai cậu, bò trườn trong tâm trí cậu, mỗi tiếng đều lấn át lẫn nhau và tranh giành để được nghe thấy.

Rumbold! Rumbold!

Thả tự do cho tôi!

Cậu không thể thở nổi. Hai người ấy không để ý tình trạng lo lắng của cậu, hoặc là họ lờ điều đó đi.

“Cậu ấy sẽ không kể cho chúng ta đâu,” một người nói.

“Hoặc cậu ấy không thể,” một người khác nói.

Rumbold nhìn thấy miệng họ mấp máy cử động nhưng không thể phân biệt được người nói bởi những tạp âm hỗn độn trong tâm trí cậu.

Thả tự do cho tôi!

Giết tôi đi!

Chẳng lẽ đấy là sự trả thù của Số phận? Cậu bóp chặt lấy cổ họng. Số phận ngớ ngẩn. Cuộc sống của cậu sẽ chỉ kéo dài thêm chút khoảnh khắc nữa thôi.

“Ta ra một tuyên bố vào sáng nay,” đức vua nói, “thay cho mệnh lệnh của con trai ta, tổ chức một chuỗi những buổi dạ tiệc khiêu vũ để ki niệm ăn mừng sự trở lại của con trai ta. Tất cả những quý cô hợp pháp trên toàn đất nước đều được mời tham dự. Ta nghĩ điều đó có chút hoang phí, nhưng ta chiều theo ý nó.”

Mở miệng.

Hít vào. Thở ra.

Chư vị thần linh ơi, Cứu tôi!

“Tất cả bọn họ đều được mời tới tham dự,” Sorrow nói, “bởi vì cậu ấy không biết cô ta là ai!” Tiếng cười của bà vang vọng từ trong gương, giọng của bà to và lớn như cả căn phòng. Đấu tranh với cơn đau, Rumbold đập tay vào tai mình, trông chờ bàn tay ấy thấm đẫm máu. Những chiếc bóng trong ánh sáng mờ ảo đung đưa khiến cậu phát ốm. Cậu sẩy chân trên những ngôi sao trên sàn. Cậu cần không khí. Cậu cần ánh sáng. Cậu cần... hiện thực. Hiện thực trần trụi, hữu hình, xác thực hoàn toàn.

Thả tự do cho tôi!

Giết tôi đi!

Rumbold!

Vị hoàng tử lại sẩy chân lần nữa, kịp vớ lấy một tấm thảm dày, và kéo.

Ánh sáng ban ngày chia căn phòng thành hai mảng: một mảng mờ ảo như cõi thần tiên được chiếu sáng bởi ánh sáng tỏa ra từ tấm gương, và một mảng còn lại đập thẳng vào bức tượng đối diện với mặt trời. Những chiếc bệ đỡ và những đồ vật quý hiếm, những đồ nội thất, thậm chí cả viền mép của tấm gương, giờ đây đều có hai mảng tối soi nghiêng tương hợp.

Cha cậu thì không.

Phía trước tấm gương, bóng đức vua đung đưa chập chờn trên nền nhà, nhưng trên bức tường phía sau ông lại là một thiên thần. Bà ấy dang rộng đôi cánh và giơ tay lên khẩn khoản thỉnh cầu. Và rồi bà cúi xuống, nhấc cái bóng của quả trứng vàng lên, và nghiền nó vỡ nát. Quả trứng cũng bị nghiền thành tro bụi bên dưới cái chụp thủy tinh còn vẹn nguyên không hề bị vỡ.

Giọng nói trong đầu Rumbold ca lên một điệp khúc hân hoan mừng rỡ.

Thiên thần bước vào không trung và bay đi.

Đức vua ngã khuỵu.

Khi thiên thần biến mất thì những tiếng vui mừng hân hoan cũng vậy, đầu tiên là nhỏ dần thành những tiếng thì thầm rồi ngắt hẳn. Một câu cuối cùng cất lên trước khi biến thành một làn gió. Cậu đã không nghe thấy câu này giữa những âm thanh hỗn tạp trong giờ khắc tăm tối của màn đêm.

Mẹ yêu con, con trai của mẹ.

Áp lực đè chặt cổ họng cậu đã buông giảm đi chút ít và Rumbold thở hổn hển, căng mũi há miệng hít đầy lồng ngực luồng không khí quý giá. Cậu ho và lại hít thở tiếp. Luồng không khí có vị màu tím, như mùi hương tỏa ra từ mẹ cậu, như hoa oải hương, hoa tử đinh hương vậy.

Rumbold lao tới bên cha cậu. Mái tóc ông giờ đã điểm những vệt màu xám xỉn; những nốt đồi mồi và vết nhăn sâu đã làm hỏng đi những dấu tích của một thời tuổi trẻ. Giờ không còn là một người trai trẻ nữa, người ông mảnh khảnh, xương xẩu, Rumbold ngỡ như đang ôm ông nội của cậu, hoặc hơn thế nữa, có thể là cha của ông nội. Bỗng nhiên bộ quần áo của đức vua trở nên quá rộng đối với khung xương của người và làn da nhợt nhạt trở nên quá lớn để bọc những mảnh xương tay của ông; chúng nhăn nhúm lại với nhau đến tận những đốt ngón tay và dúm dó chỗ đầu ngón. Luồng không khí tím bò rân rân ốm yếu trong lá phổi cậu.

Sấm chớp giật trên bầu trời không một gợn mây. Căn phòng được thắp sáng trắng qua cánh cửa sổ mở trong phút chốc; và tiếng sấm tiếp theo đó ầm ào và gầm gừ xuyên qua những bức tường đá và bò lạch cạch trên bộ xương của tòa lâu đài.

Sorrow bước qua chiếc gương.

Bà tiên đỡ đầu chỉ nhìn mỗi đức vua. Bà nhẹ nhàng sà xuống nền nhà bên cạnh ông, bình tĩnh lấy chiếc ghim khỏi ngực ông và dùng nó đâm vào ngón tay mình. Máu của bà ấy màu đỏ, Rumbold đã có chút trông đợi rằng nó sẽ có màu tím thẫm như đôi mắt bà hoặc màu xanh đậm lạnh lẽo như ngọn lửa tỏa ra từ nến thần. Những đám mây vẫn cuộn xoáy trong tấm gương phía sau bà, như thể đang tìm kiếm bà chủ nhà mất tích của chúng hay tìm kiếm tia chớp lang thang mang ánh sáng phép thuật mà chúng chịu trách nhiệm.

Sorrow quệt những giọt máu trên ngón tay mình lên đôi môi đức vua. Sắc mặt ông ngay lập tức tốt lên với màu hồng khỏe mạnh. Thân xác ông căng lớn ra, và chỉ một lát ông ấy đã quá nặng khiến Rumbold khó có thể đỡ nổi. Sorrow vuốt những móng tay sẫm màu của mình luồn qua mái tóc đức vua, nó lại chuyển thành màu vàng như trước. Bà vỗ vỗ vào ngực đức vua và sự hô hấp hít thở của ông ấy quay trở lại, dễ dàng và sâu hơn.

“Thật tốt khi ngài tuyên bố những buổi tiệc khiêu vũ.” Giọng nói của Sorrow trong căn phòng rộng lớn giờ đây dường như gần hơn, thực và nhỏ nhẹ hơn. “Đã đến lúc cha cậu nên tìm một người vợ mới.” Đôi mắt màu tím đầy sức mạnh của bà ghim chặt cậu với cái nhìn chằm chằm. “Chào mừng trở về nhà, hoàng tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.