Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 33: FogCutter




Lâm Tứ là con ngoài giá thú.

Cha của Lâm Tứ là Lâm Tấn Thành yêu Hà Thụy Lan. Năm đó bà 18 tuổi, đã có bạn trai, tình cảm rất tốt. Lâm Tấn Thành chỉ có thể ở bên cạnh dõi theo bà.

Sau một lần say rượu, hai người tình cờ nảy sinh quan hệ, không lâu sau Hà Thụy Lan phát hiện mình có thai nên đành làm giấy kết hôn với Lâm Tấn Thành, chín tháng sau sinh ra Lâm Tứ.

Sau khi kết hôn, Lâm Tấn Thành đối xử với Hà Thụy Lan rất tốt, ân cần quan tâm, hầu như thứ gì Hà Thụy Lan muốn, Lâm Tấn Thành đều cho bà. Khi Lâm Tứ tròn một tuổi, Hà Thụy Lan đến phía Nam công tác, nói muốn đi để chu cấp thêm cho gia đình, lúc đó Hà Thụy Lan hàng tháng đều đặn gửi tiền về, cũng thỉnh thoảng về thăm Lâm Tứ, nhưng cho đến khi Lâm Tứ ba tuổi thì Hà Thụy Lan càng ngày càng ít về.

Thực ra sau này Lâm Tứ hiểu ra, Hà Thụy Lan không hề có tình cảm với Lâm Tấn Thành, bà biết ơn ông nhiều hơn là yêu, nhưng Lâm Tấn Thành lại lầm tưởng đây là tình yêu, vì vậy Hà Thụy Lan trốn tránh không về thăm nhà nữa. Tinh thần của Lâm Tấn Thành ngày càng sa sút, cũng bắt đầu nghiện thuốc lá và uống rượu.

Mọi chuyện xảy ra khi Lâm Tứ bốn tuổi, Hà Thụy Lan gặp lại bạn trai cũ ở thành phố nơi bà đang làm việc, hai người nối lại tình xưa, lén lút sinh con. Một lần, Lâm Tấn Thành đến thăm Hà Thụy Lan thì phát hiện ra sự thật, Lâm Tấn Thành tức giận muốn giết người đàn ông và đứa trẻ, nhưng Hà Thụy Lan đã bảo vệ họ, mang tính mạng của mình ra đe doạ ông ta.

Sau đó, Hà Thụy Lan và Lâm Tấn Thành ly hôn. Hôm đó Hà Thụy Lan ôm Tiểu Lâm bốn tuổi vào lòng, đưa cho cậu bé một cây kẹo m út vị vải, Hà Thụy Lan nói bà sắp đi xa, có thể sẽ rất lâu không về, hy vọng A Tứ lớn lên trở thành người ưu tú.

Nói xong lời này, Hà Thụy Lan thật sự không hề quay lại, lúc đầu Lâm Tứ sẽ quấy rầy Lâm Tấn Thành gọi điện thoại cho mẹ, sau đó có một lần Lâm Tấn Thành thật sự rất phiền phức, trước mặt Lâm Tứ liền đập nát điện thoại xuống đất.

Nói cách khác, sau lần đó, người cha hiền lành năm xưa đã hoàn toàn biến mất. Lâm Tấn Thành chỉ trong một đêm đã biến thành một con người khác, phạm sai lầm trong công việc và bị đơn vị đuổi việc, những thói hư tật xấu ngày càng nhiều, hàng ngày chỉ biết uống rượu rồi gây gổ đánh nhau.

Tuổi thơ của Lâm Tứ trải qua dưới những cú đấm đá của Lâm Tấn Thành, lúc đó anh bị thương hết lần này đến lần khác, học sinh trong trường không dám lại gần, lại thường bị bỏ đói nên ngoại hình nhỏ bé gầy gò, thường bị bạn học bạo hành.

Lâm Tứ bị bắt nạt nhưng không dám nói với Lâm Tấn Thành, dần dà anh học cách đấm trả cho đến khi không ai dám bắt nạt mình nữa.

Khi đó Lâm Tứ và Lâm Tấn Thành sống trong căn nhà một tầng dột nát chỉ có hai phòng ngủ, hàng đêm Lâm Tứ đều nghe thấy tiếng r3n rỉ của những người phụ nữ phát ra từ phòng của Lâm Tấn Thành, mỗi lần lại là một người phụ nữ khác nhau.

Sáng hôm sau, những người phụ nữ này ăn mặc hở hang đứng trước mặt Lâm Tứ, trêu chọc anh bằng những lời tục tĩu, hỏi anh có muốn họ làm mẹ anh không.

Trong cơn nóng giận, Lâm Tứ đã đánh người phụ nữ xa lạ kia, lại còn đập phá đồ trong nhà, cuối cùng bị Lâm Tấn Thành cho một trận tơi bời, lúc đó Lâm Tứ mới 14 tuổi.

Về sau, bà nội Lâm nghe tin nên từ quê lên thăm, sau khi thấy Lâm Tứ bị thương, tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Tấn Thành, đưa cháu nội về ở với mình.

Những năm tháng sống ở nhà bà nội là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong tuổi thơ của Lâm Tứ, cuối cùng anh đã không bị Lâm Tấn Thành hành hạ đánh đập nữa, cuối cùng anh cũng được ăn no mặc ấm.

Dưới sự chăm sóc của bà nội, Lâm Tứ từ một chú khỉ con đen nhẻm gầy gò trở thành một chàng trai cao lớn và tỏa sáng, sau kỳ thi đại học, anh được nhận vào ba đại học Kinh Tế Tài Chính hàng đầu trong nước, sau đó theo học tại Học viện tài chính quốc gia.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, Lâm Tứ hẳn sẽ trở thành một người xuất sắc như Hà Thụy Lan mong đợi. Anh cũng từng nghĩ những ngày hạnh phúc như vậy sẽ mãi tồn tại, nhưng sau mấy năm bình lặng, Lâm Tấn Thành lại tìm tới cửa xin tiền bà nội Lâm.

Dù sao cũng là con ruột của mình, bà nội cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc nên đã đưa tiền cho ông ta.

Lâm Tấn Thành được nếm mật ngọt, về sau hết lần này đến lần khác quấy rầy, Lâm Tứ khi đó chỉ biết mắng Lâm Tấn Thành qua điện thoại vì anh còn đang học đại học ở thành phố khác.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, Lâm Tứ về nhà thấy bà nội nằm liệt trên giường, hỏi nguyên nhân mới biết là Lâm Tấn Thành đến đòi tiền nhưng bà nội không chịu đưa, hai người xô đẩy một lúc thì bà nội Lâm bất ngờ té gãy xương.

Lâm Tứ mặc kệ Lâm Tấn Thành hung hãn như thế nào, nhưng hiện tại bà nội là mấu chốt mà Lâm Tấn Thành không nên đụng đến.

Nhưng Lâm Tấn Thành dù sao cũng đã vào xã hội nhiều năm như vậy, tuyệt chiêu mèo ba chân của Lâm Tứ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng Lâm Tứ bị thương.

Lâm Tứ không nhịn được, sau khi trở lại trường, anh cố gắng lao vào học hành, chỉ mong sau này tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, sau đó đưa bà nội đến thành phố khác sống cùng anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Tứ như ý nguyện xin được công việc tại một ngân hàng đầu tư hàng đầu trong nước, một năm sau khi tốt nghiệp, anh mua một căn nhà ở thành phố bên đó rồi đón bà nội từ Vụ Thành về sống cùng anh và bạn gái.

Lâm Tứ cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng đi đúng hướng, không có gì bất ngờ, anh sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc tại đây, sống cả đời với những người thân yêu.

Tuy nhiên, có vẻ như ông trời thực sự không muốn nhìn thấy anh được hạnh phúc.

Năm Lâm Tứ 24 tuổi, Lâm Tấn Thành nhận được tin tức từ Vụ Thành, có người thấy Lâm Tứ ở nhà đẹp, lái xe sang, liền nổi lòng tham gọi điện đòi anh tiền cấp dưỡng.

Lâm Tứ từ chối ông ta nhưng ông ta bám mãi không buông. Một lần khi đi làm về, Lâm Tứ thấy cửa nhà mở toang, anh chạy vội vào nhà thì thấy bà nội đang té ngã dưới đất, trên trán còn đang chảy máu, trong khi Lâm Tấn Thành đang say khướt ngồi bên cạnh, miệng vẫn lảm nhảm đòi tiền.

Nỗi đau đã trải qua không biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn lại cuốn lấy Lâm Tứ, nhìn cảnh tượng trước mắt trong lòng anh dậy lên từng hình ảnh của quá khứ.

Lâm Tứ lao tới đẩy Lâm Tấn Thành ra, định đỡ bà cụ đang bất tỉnh nhưng bị ai đó túm lấy đầu đập mạnh vào góc ghế, hai mắt anh tối sầm, ngay sau đó có một dòng chất lỏng âm ấm chảy xuống lông mày của anh.

Lâm Tấn Thành như phát điên, vừa kéo cổ Lâm Tứ đập đầu xuống đất, vừa hỏi Lâm Tứ tại sao không nghe lời ông ta, tại sao mọi người đều không muốn ở bên cạnh ông ta.

Lúc này Lâm Tứ thật sự cảm thấy mình sắp chết, nhưng nhìn bà nội nằm trên mặt đất, anh biết mình không thể gục ngã, nhất định phải sống sót.

Trong lúc bối rối, Lâm Tứ chạm vào mảnh vỡ của chiếc bình do Lâm Tấn Thành ném từ góc sô pha, không chút suy nghĩ liền lấy mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào người Lâm Tấn Thành.

Anh đâm không biết bao nhiêu nhát, mãi cho đến khi Lâm Tấn Thành ngã xuống mới dừng lại.

Lâm Tứ lau vết máu loang lổ trước mắt, cuối cùng nhìn thấy Lâm Tấn Thành nằm trên vũng máu bất động, không còn sức chống cự.

Lâm Tứ không mảy may sợ hãi mà cười nhẹ nhõm, cuối cùng Lâm Tấn Thành cũng không đánh được nữa.

Đột nhiên, có tiếng động ở cửa.

Ngẩng đầu nhìn, là bạn gái của anh đang ngã xuống ở cửa, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, không tự chủ được run rẩy, Lâm Tứ giãy giụa từ dưới đất bò dậy an ủi bạn gái, lại bị cô ta đẩy ra, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Sau đó, Lâm Tứ gọi cảnh sát, tất cả cảnh sát và bác sĩ đều đến, họ để anh ở lại bệnh viện một tuần, sau khi vết thương ổn định mới được đưa đến cục công an.

Hai ngày sau, cảnh sát công bố Lâm Tấn Thành đã chết, Lâm Tứ bị tạm giam.

Lấy bằng chứng để chứng tỏ hành vi tự vệ chính đáng không dễ, dù sao nhân chứng duy nhất ở hiện trường lúc đó đã hôn mê, không ai có thể chứng minh Lâm Tứ tự vệ chứ không phải cố ý giết người.

Vụ án điều tra được hơn nửa năm, Lâm Tứ bị giam, đồng thời cũng mất việc.

Còn cô bạn gái kia, dù cho rằng anh không có ý định giết người nhưng khung cảnh lúc đó đã trở thành cái bóng ám ảnh cô ta, cha mẹ cô ta khi biết chuyện cũng không đồng ý cho họ ở bên nhau, vì vậy cô ta cương quyết chia tay khi anh còn đang trong tù.

Nửa năm sau, Lâm Tứ được trả tự do, khi ra ngoài thì nghe tin bạn gái đã kết hôn, bà nội cũng bệnh nặng qua đời.

Vết sẹo trên trán Lâm Tứ vẫn còn lưu lại, ánh sáng trên người anh kể từ đó cũng tắt hẳn.

——

Ôn Túc An sau khi nghe Lâm Tứ kể lại toàn bộ sự việc thì thật lâu không nói chuyện, tâm tình vô cùng phức tạp, vừa giận vừa buồn, thậm chí không biết nên nói gì để an ủi anh.

Lâm Tứ uống thêm hai lon bia, lười biếng chống một chân dựa vào trên xích đu, Ôn Túc An thì trầm mặc không nói.

Thực ra Lâm Tứ không muốn Ôn Túc An biết quá khứ của mình, bởi vì anh sợ Ôn Túc An biết chuyện này sẽ sợ hãi, thậm chí xa lánh mình, giống như khi đó anh bị bạn gái bỏ rơi trong cơn cùng cực vậy. Không ai có thể chấp nhận sau khi đã biết rõ về quá khứ của anh.

Rốt cuộc, tay anh đã nhuốm máu của người khác, mà người đó lại chính là cha ruột của anh.

Lúc này Lâm Tứ bi quan nghĩ, có lẽ anh và Ôn Túc An cũng chỉ có thể đi tới bước này.

Ôn Túc An đột nhiên động đậy, cô đứng thẳng dậy, Lâm Tứ lập tức quay đầu nhìn sang.

“Trên đời này thật sự không có người cha nào tốt sao?” Ôn Túc An bĩu môi, “Tại sao cha của chúng ta lại kém hơn của những người khác vậy?”

Ôn Túc An không hề sợ hãi, cô chỉ so sánh với người cha cũng rất tệ bạc của mình.

Lâm Tứ sửng sốt một hồi, cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng trong không khí đã hoạt động trở lại, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tứ nghiêng người, Ôn Túc An quay đầu nhìn anh, Lâm Tứ tinh nghịch cười: "Được, em yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ là một người cha tốt."

"..."

Giờ là lúc nào mà anh còn có tâm trạng tán tỉnh nói đùa?

Ôn Túc An trợn mắt làm ngơ.

Một lúc sau, Lâm Tứ nghiêm túc hỏi: "Ôn Ôn, em không sợ sao?"

Ôn Túc An khó hiểu, "Sợ cái gì?"

Lâm Tứ đáp: "Sợ tôi."

“Làm sao phải sợ anh?” Ôn Túc An khẽ nhíu mày, tựa hồ không hiểu mình nên sợ Lâm Tứ ở điểm nào, “Anh không có làm sai cái gì, tất cả lỗi lầm đều là do cha mẹ của anh gây ra. Chuyện phản bội kia cũng không phải do anh, vậy mà cha anh lại trút hết lên đầu anh, vả lại…”

Ôn Túc An dừng lại, tựa hồ không muốn nói ra lời này, "Cha anh chết cũng là ngoài ý muốn, nếu anh không phản kháng thì người chết chính là anh."

Ôn Túc An nói xong, Lâm Tứ sửng sốt hồi lâu, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ dị, dần dần tuôn trào như đê vỡ.

Ôn Túc An thấy Lâm Tứ im lặng, cho rằng anh còn buồn vì phải nhắc lại chuyện cũ, Ôn Túc An chủ động nghiêng người ôm lấy Lâm Tứ.

Không biết đang suy nghĩ gì, Ôn Túc An đột nhiên xoa đầu Lâm Tứ, dỗ dành như một đứa trẻ: “A Tứ của chúng ta chịu oan ức rồi, không sao đâu, để Ôn Ôn ôm một chút nhé.”

Đột nhiên, Lâm Tứ vòng tay ôm chặt eo Ôn Túc An, chiếc xích đu theo động tác của hai người lay động kịch liệt, Ôn Túc An giật mình, theo bản năng muốn đưa tay bám vào dây xích.

Lâm Tứ duỗi đôi chân chạm đất, ổn định chiếc xích đu, ghé vào tai cô thì thầm: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em."

Ôn Túc An nằm trong vòng tay anh, cô vỗ nhẹ lưng Lâm Tứ, vuốt mái tóc mềm mại của anh, cẩn thận che chở cho Lâm Tứ bằng vòng tay không quá rộng của mình.

Cô nghĩ, không chỉ đàn ông làm chỗ dựa và nơi trú ẩn an toàn của phụ nữ, phụ nữ cũng có thể như vậy.

Lâm Tứ tựa vào cổ Ôn Túc An thì thào nói: "Cám ơn."

Ôn Túc An cong môi, nghe anh nói tiếp.

Nửa sau của câu nói chính là: "Thật sự, không có lối thoát."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.