Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 2




"What a trouble( Thật phiền phức)."

Bỗng nhiên người bên cạnh cất lên giọng nói lạnh như băng hình như còn mang theo chút gợn sóng, tôi nơm nớp lo sợ quay đầu lại xem, trong một khoảng hơi nước mịt mờ chỉ có đường nét khái quát của một người cao lớn đang đứng lên, sau đó tôi bị người xách cổ áo  ép rời khỏi chỗ ngồi.

Đồ tù chung đối với tôi là quá rộng, lúc cổ áo bị nhấc lên phần cổ áo phía trước cũng không thể chạm đến cổ của tôi được, tôi như một con gà con chờ bị làm thịt lảo đảo đi theo bước chân của hắn mà mờ mịt không thấy rõ phương hướng, tôi cũng không dám hỏi, chỉ lau qua loa nước mắt trên mặt.

Hắn đưa tôi về tới phòng giam, tôi ở trong khu D hỗn loạn không thể tả, nhưng hắn ở khu A trong phòng giam sạch sẽ tiện nghi khác xa một trời một vực so với khu D của tôi, lúc nào cũng phải lo sợ bị người ta đè xuống đất tuột quần.

Sau khi vào cửa, hắn lập tức thả lỏng tay, tôi đứng ở cửa rụt chân không dám vào, nhìn hắn đi vào bên trong rồi đi ra, mặt không có cảm xúc ném cho tôi một cái khăn lông trắng, sau đó cúi mắt nhìn tôi như một bức tượng điêu khắc.

Tôi cuống quýt nhận lấy khăn mặt, không biết làm sao lén lút liếc hắn một cái, yên lặng lau đi nước mắt trên mặt.

Lau xong, tôi căng thẳng siết chặt khăn mặt, khúm núm nhỏ giọng nói.

"Tôi, tôi về sẽ giặt sạch, rồi rồi trả lại cho anh sau, có được không?"

Hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm tôi từ trên cao bằng ánh mắt không chút cảm tình nào, làm tôi vốn dĩ không dám ngẩng đầu lên mà hoảng sợ mất hồn, lạnh toát cả người.

Im lặng một lúc, tiếng bước chân của hắn dần dần đi tới bên cái bàn cạnh tường.

"Come here(Qua đây)."

Tôi nắm chặt tay theo bản năng, chiếc khăn khô ráo bị nước mắt thấm ướt có vẻ hơi mềm mại nên tạo cho tôi thêm một chút can đảm. Tôi do dự chậm chạp bước đến, đứng cách hai mét ở trước mặt hắn rồi không dám lại gần hơn nữa, nơm nớp lo sợ cúi đầu chờ hắn nói chuyện.

Sau một khoảng ngừng ngắn ngủi, hiếm khi thấy hắn nói một câu rất dài.

"Read for follow. Deal? (Cậu đọc thơ cho tôi, tôi sẽ cho phép cậu theo tôi, đồng ý?)"

Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu thường không hề lên xuống của hắn lại mang theo cái vẻ ra lệnh, tôi ngẩn ra, đương nhiên đề nghị của hắn muốn cầu còn không được nên vội vã mừng rỡ  gật đầu liên, vừa mừng vừa sợ liên tục nói cảm ơn.

Dường như hắn cảm thấy tôi rất phiền, mặt lại không có cảm xúc ra lệnh.

"Quiet (Im lặng)."

Tôi im miệng ngay lập tức, lo lắng không yên lén nhìn hắn.

Hắn đã thu lại tầm mắt, tự mình mở một quyển sách đặt trên đùi im lặng xem, coi tôi như người trong suốt.

Phạm nhân bị giam giữ ở khu A là hai người ở một phòng nhưng hình như Adam có ưu đãi, chỗ này chỉ có một mình hắn, cả tầng trên tầng dưới của giường tầng cũng chỉ có mỗi giường dưới là có chăn, ngăn nắp gọn gàng.

Phòng giam không có cửa mà chỉ có hàng rào, để tiện cho giám ngục ở bên ngoài có thể giám sát tình hình bên trong bất kỳ lúc nào.

Nơi này có lẽ là căn phòng giam sang trọng nhất cả ngục giam này, ngoại trừ giường và bàn, còn có một buồng trong nho nhỏ thì cũng không có cửa, tôi đứng ngay cửa lén lút ngó vào trong xem, có thể nhìn thấy một bồn rửa tay đơn sơ và cái gương nhỏ, có lẽ bên trong là nhà vệ sinh.

Chẳng được bao lâu giám ngục đã đến, vậy mà còn cầm theo một cái chăn mới và một đồ dùng rửa mặt chung, thấy Adam cũng không bắt chuyện với hắn, sau khi đặt đồ xuống lại trừng mắt cảnh cáo tôi một cái mới rời đi.

Tôi ngây ra, không dám lập tức tin tưởng rằng hóa ra mình sẽ được ở lại chỗ này.

Niềm vui sướng lớn lao khiến cho tôi vui đến mức không nhịn được cười khúc khích ra tiếng, rồi lại lập tức che miệng lại, tim nhảy lên bình bịch.

Tiếng vang bé nhỏ đó dường như đã quấy rầy đến Adam, hắn đưa mắt liếc qua, tôi lập tức dùng sức đầu, thấp thỏm xin lỗi liên tục.

"Xin, xin lỗi, tôi sẽ giữ im lặng."

Không khí yên lặng vài giây, sau đó hắn gọi tôi qua, đưa sách trong tay cho tôi.

Hắn không nói thêm một lời nào, rũ mắt ngồi im, dường như đang chờ đợi gì đó.

Tôi do dự nhìn xem trang sách được lật tới, là một bài thơ mới bằng tiếng Anh, sau khi lén lút đưa mắt nhìn hắn thì nhỏ giọng đọc lên.

Từ đầu đến cuối hắn cũng không nói một câu, không biết được là vui hay giận, tôi đọc rồi đọc dần dần không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa, nhưng đọc quá lâu cổ họng có chút khàn rồi miễn cưỡng đọc thêm một lúc lâu nữa, hắn rút sách đi rồi khép lại và để trên bàn, sau đó đứng lên.

Thân hình cao lớn thật sự mang đến cảm giác ngột ngạt quá, tôi không kìm được lùi về sau một bước, hoảng sợ nhìn hắn.

Nhưng hắn không nhìn tôi mà đi thẳng vào bên trong, bên trong vang lên tiếng rửa mặt.

Tôi đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, một lúc sau trơ mắt nhìn hắn đi ra, sau đó nằm trên giường đắp chăn, nhắm chặt mắt lại.

Lại đứng sững ở đó một lát, tôi do do dự dự đi về phía nhà vệ sinh, vừa cẩn thận đi từng li từng tí vừa quay đầu lại nhìn về phía hắn, chỉ lo hắn sẽ đột nhiên gọi tôi lại.

Thế nhưng hắn không có gọi, hình như đã ngủ thiếp đi rồi.

Tôi cố hết sức nhẹ nhàng đi vào rửa mặt, vừa đánh răng vừa tò mò đánh giá bên trong, ngoại trừ bồn rửa tay cùng với cái giá, chỗ này còn có một cái bồn cầu và vòi tắm, xem ra cũng có thể tắm rửa ở đây.

Tôi không khỏi nảy ra niềm ao ước mãnh liệt, lúc ở khu D tôi chỉ có thể xếp hàng trong nhà tắm chờ tắm rửa, thời gian của mỗi người chỉ có mười phút, hơn nữa mỗi lần đi tôi đều phải cảnh giác mười phần, bởi vì ở cái nơi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đó lúc nào cũng có thể có một tên tù nhân nhào tới dùng bạo lực và tìиɦ ɖu͙ƈ để đè ép bạn.

Mà những người khác không chỉ không giúp đỡ, thậm chí ngoại trừ trơ mắt lạnh đứng nhìn, có khả năng còn vây đến trở thành đồng lõa.

Tôi chỉ mới đến nơi này ngắn ngủi có bốn ngày, nhưng nghĩ đến cuộc sống trước đó ở khu D là cảm thấy lạnh khắp cả người.

Không phải là không có người muốn cưỡиɠ ɦϊếp tôi, làm nhục tôi mà là tôi phản kháng quá dữ dội, bình thường đều làm cho tới khi cả hai bên bị thương mới có thể khiến cho họ hơi bỏ đi suy nghĩ xấu xa, chỉ chực chờ đến khi có cơ hội sẽ lại mạnh mẽ hành hạ tôi.

Nhưng bây giờ tôi an toàn, tạm thời an toàn.

Trán bị chảy máu trước đó đã kết vảy, nhưng vẫn còn vết máu khô dính trên đầu, tôi soi gương mới biết thì ra tôi của hiện tại nhếch nhác đến thế nào, mặt mày nhợt nhạt, vẻ mặt hoảng hốt.

Tôi liên tục nhìn về phía vòi tắm, vừa căng thẳng lén nhìn Adam đang nhắm hai mắt ở bên ngoài, thực sự không nhịn được nữa mới nhỏ giọng hỏi.

"Xin hỏi tôi có thể tắm không?"

Adam không trả lời, cũng có thể là vốn dĩ chẳng hề nghe thấy.

Tôi thấy hắn không nhúc nhích cũng thở phào nhẹ nhõm, không thể chờ đợi được nữa vô cùng cẩn thận cởϊ qυầи áo và xếp lại để qua một bên, sau đó đi chân trần bước vào mở vòi tắm.

Dòng nước lạnh lẽo xối lên cả người người tôi, dường như cái lạnh cũng ngấm vào tận xương.

Tôi rùng mình một cái, sợ tiếng động quá lớn sẽ làm phiền tới Adam nên cẩn thận vặn van, đột nhiên lại phun ra một dòng nước nóng suýt nữa làm cho tôi phải thét lên, nhưng tôi nhịn lại được.

Giày vò một lúc lâu cuối cùng mới có nước ấm chảy ra, tôi thoải mái đến cả lỗ chân lông cũng nở ra, thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, hoảng sợ và tuyệt vọng trong mấy ngày qua cũng được rửa trôi từ trong ra ngoài theo dòng nước ấm.

Trong làn hơi nước ấm áp gần như là ảo giác tôi nhắm nghiền hai mắt, thỏa mãn hít thở nhẹ nhàng.

Vết thương kết vảy đau nhói, dấu tay đấm chân đá trên người để lại trong mấy ngày qua cũng hơi đau, nhưng cũng sánh nổi niềm hạnh phúc giây phút này.

Khi tất cả mọi thứ đều bị đánh vỡ nghiền nát, chút chuyện nhỏ này cũng đã trở thành niềm hi vọng xa vời hiếm có, khiến cho tôi bắt  được một đường sống ở cái nơi hoang đường và hiểm ác này.

Tôi thật sự đã quên hết mọi thứ, cho tới khi đột nhiên mở mắt ra trong làn hơi nước mờ nhìn thấy Adam đang đi tới mà vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn cứ ngơ ngác đứng im.

Mãi cho đến khi hắn đi đến trước bồn cầu móc ƈôи ŧɦịŧ ra bắt đầu đi vệ sinh thì tôi mới đột nhiên phản ứng lại, lùi về sau một bước dài quên cả tắt vòi nước, lưng bị bức tường lạnh lẽo cứng ngắt chặn lại.

Tôi muốn xin lỗi theo bản năng nhưng đôi môi lại run rẩy vì sợ, trái tim như đang bị một bàn tay to lớn cướp lấy, một chữ cũng không lọt ra nổi.

Dòng nước nóng ướt xối xuống khiến cho tầm mắt tôi mờ ảo, tôi cố sức muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mí mắt trên lại bị nước đè nặng.

Trong sự mờ ảo ấy, tôi chỉ nghe thấy một đợt tiếng nước dội mạnh, sau một lát lại biến mất, bóng lưng cao to trong màn nước mờ mịt hình như cũng biến mất theo.

Tôi đứng tại chỗ run rẩy rất lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại mà tắt van nước, dùng khăn mới lâu khô cơ thể thay bộ quần áo, mới lặng lẽ đi ra ngoài, Adam vẫn nằm thẳng trên giường, hắn nhắm hai mắt, trên mặt không có tí biểu cảm gì.

Tôi do dự đến gần, sau đó rón rén cởi giày, đạp lên thành giường bò lên trên giường trên của hắn, nín thở tập trung nằm xuống.

Trên người vẫn còn hơi ấm, cơ thể cũng được tắm rửa sạch sẽ, cũng giống như tấm chăn mới này.

Tôi không nhịn được chôn mình vào trong chăn, lặng lẽ vui sướng ngửi mùi vị khô ráo.

Tôi là người của Adam.

Qua ngày hôm sau, toàn bộ ngục giam đều biết chuyện này.

Điều này mang đến thay đổi trực tiếp nhất là khi tôi đi lại ở bên ngoài phòng giam, không còn ai sẽ tập hợp lại chặn đường để sờ mó tôi, hay là dùng những câu nói bỉ ổi tùy ý sỉ nhục tôi nữa.

Bọn họ vừa dùng ánh mắt dè chừng nhìn lén Adam, vừa hùng hùng hổ hổ trừng mắt với tôi, bày ra vẻ không cam lòng khi thịt trong miệng còn chưa kịp ăn đã bị cướp đi.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy mà cúi đầu theo sát sau Adam, dường như một tấc cũng không rời khỏi hắn.

Adam cũng không quan tâm việc tôi bám theo, đương nhiên việc này cũng là hắn ngầm cho phép, lúc đến sân bãi hít thở không khí hắn sẽ ngồi ở trên bậc thang đó để tôi đọc thơ, còn buổi tối về đến phòng giam, hắn cũng sẽ để tôi đọc tiếp tới trước lúc đi ngủ mới ngừng.

Cho dù là lúc đọc thơ hắn cũng sẽ không nói chuyện với tôi, hai tay đan nhau ngồi ở trên ghế hoặc trên giường, nhìn giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vào lúc tôi cho là hắn đã ngủ thiếp đi mà do dự ngừng lại thì sẽ lại mở mắt ra, không lên tiếng giục tôi.

Tôi cũng không dám đối mặt với hắn, không có thứ gì trong đôi mắt nhạt màu đó cả, thứ gì cũng không có nhưng giống như bị một ánh mắt của hắn nhìn thấu hết tất cả.

Sau khi đi theo bên cạnh hắn, tôi mới từ Chiêm Nhẫn biết được người đàn ông nước ngoài tóc đỏ kia tên là Anthony, sau khi vào đây hắn ta và Adam mới quen biết nhau, ở trong ngục giam này cũng là một đại ca.

Anthony và Chiêm Nhẫn ở chung một phòng giam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.