Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 12




Đôi mắt màu sáng nhìn tôi không chớp mắt, tôi có thể nhìn thấy cả bóng của mình.

Hắn rất bình tĩnh sờ khuôn mặt trắng bệch của tôi, sau đó nói.

“Bởi vì em quá nhát gan. Gia, em không thể nào chống cự lại tôi, em không thể nào rời khỏi tôi được.”

Một câu trần thuật nhẹ nhàng giống như là trống nặng giáng xuống huyệt thái dương của tôi. Một âm thanh vù vù sắc nhọn đâm rách thần kinh của tôi. Tôi giống như bị rơi vào hầm băng, mờ mịt nhìn hắn. Trái tim giống như bị buộc vật nặng rồi rơi vào trong lòng hắn, còn hắn thì tỉ mỉ bày ra đầm lầy thật tốt ở bên trong.

Tôi không thể phản bác, bởi vì hắn nói rất đúng.

Tôi không can đảm cũng không có nghị lực, bất cứ lúc nào anh cũng kiên định giữ lấy niềm tin giống như Chiêm Nhẫn. Thân ở giữa ngục giam bạo lực dơ bẩn vào ở bên người Anthony vui giận thất thường, Chiêm Nhẫn giống như thanh kiếm giấu kín trong vỏ. Từ đầu đến cuối đều chờ đợi thời cơ, dùng lưỡi kiếm sắc bén tạo ra một con đường tự do.

Thế nhưng tôi không thể. Tôi sợ hãi nhu nhược, mới đầu thì nghĩ là sống lâu trong tù một chút, về sau bị sự rộng rãi của Adam làm cho tê liệt mà sinh ra suy nghĩ muốn chạy trốn về nhà.

Hiện tại suy nghĩ kia đã bị nhổ tận gốc, nghiền nát đốt thành tro. Một chút xíu dũng cảm vất vả lắm tôi mới thể hiện ra đã biến mất hết rồi, giờ chỉ còn cây lục bình đến việc đi về hướng nào cũng cần có người chỉ dẫn tốt là tôi.

Mà phương hướng duy nhất chính là Adam.

Dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn và sự chán ghét hiện thực mãnh liệt, bởi vì sợ hãi tuyệt vọng mà run lẩy bẩy. Tôi bỗng nhiên cúi gập người xuống đau khổ nôn khan, trước mặt biến thành màu đen, giọng nói Adam ở bên tai tôi cuối cùng cũng không còn lạnh lùng bình tĩnh nữa.

Hắn lo lắng, sợ hãi gọi tên tôi.

“Gia!”

Tôi đã hoàn toàn ngất đi.

Cơ thể giống như bị đặt trong lò thiêu, hơi nóng từ xương khớp thẩm thấu ra bên ngoài. Tôi vừa ngâm ở một vũng nước nóng ướt, lại bất ngờ bị ném đến nơi băng giá khiến tôi run lên, ý lạnh từ đáy lòng bắt đầu đông kết từng chút một.

Hai thứ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần dày vò tôi. Tôi vừa sợ hãi vừa đau đớn, không biết lẩm bẩm nói linh tinh gì đó, trong đầu hiện ra toàn bộ hình ảnh mười mấy năm qua, vụn vặt và mờ ảo, cơ bản là không nắm rõ ràng.

Tôi rất khó chịu, nước mắt chảy không ngừng, không biết cầu cứu ai.

Bên trong sự mơ màng đó có một âm thanh cứ dán vào bên tai tôi. Nó ghé lại quá gần, gần đến mức giống như là phát ra từ trong cơ thể của tôi, khối óc của tôi.

Trầm thấp êm tai, rất quen thuộc.

Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi run rẩy, như cũng chỉ có thể bất lực dựa dẫm vào đó.

Hắn nói.

“Không phải em muốn về nhà sao? Em tỉnh lại tôi sẽ dẫn em về nhà.”

Lời hứa này không ngừng lặp lại, vang vọng trong toàn bộ thế giới của tôi. Tôi giống như là đang trong sự chìm nổi liều mạng đi về phía bờ, nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Tôi bơi đến mức mệt bở hơi tai vẫn níu lấy một tia hy vọng.

Tỉnh lại là có thể về nhà.

Muốn về nhà.

Mí mắt nặng nề như bị ép lại, tôi phải phí rất nhiều sức mới có thể mở ra. Đọng trên mí mắt không biết là mồ hôi nóng hay là nước mắt, chảy vào bên trong mắt tôi, chua xót khó chịu.

Tôi vô thức lẩm bẩm một tiếng, lập tức có một bóng người ôm tôi lại. Khi bàn tay bất ngờ trở nên lạnh lẽo tôi mới biết được lúc vừa rồi luôn có người nắm lấy tay tôi.

Hắn ôm tôi vào ngực, lau đi mồ hôi chảy xuống mặt tôi.

Tôi vẫn cứ bị vây lại trong sự dụ dỗ vừa rồi, dùng sức mở to mắt nhìn hắn, nắm chặt cánh tay cả hắn rồi vội vàng nói.

“Về nhà! Anh nói là muốn dẫn tôi về nhà!”

Lúc nói chuyện tôi mới biết giọng nói của mình quá yếu ớt, cổ họng khô khốc. Âm thanh nói ra nhỏ như muỗi kêu đến ngày cả mình cũng không nghe thấy.

Thế nhưng hắn lâu đôi mắt ẩm ướt của tôi, sau đó nhìn tôi rồi nói.

“Được, dẫn em về nhà.”

Cuối cùng sau khi sốt cao ba ngày không giảm đã tỉnh lại trong phòng y tế ở ngục giam. Nhìn thấy hình như không phải bác sĩ ở ngục giam như lúc đầu, nhìn cách làm chuyên nghiệp thế này, vây quanh tôi giống như là phòng bệnh cao cấp bên ngoài.

Có lẽ vì trong lòng còn có hi vọng mới có thể chèo chống, tôi nhanh chóng trở lại bình thường. Trong lòng tôi còn nghi ngờ khi đó vì muốn để tôi tỉnh lại nên Adam mới lừa gạt tôi, nhưng vào lúc tôi tỉnh táo hắn đã nói một lần.

“Chờ một tháng nữa, tôi sẽ dẫn em về nhà.”

Lúc hắn nói chuyện, chúng tôi đang bị canh chừng ở sân tập. Tôi đã nằm trên giường bệnh vài ngày, nên rất muốn đi đến đây một chút, nhảy xuống từng bậc từng bậc dọc cầu thang, lặp đi lặp lại hành vi nhàm chán này.

Sau khi đứng ở nơi cao nhất, tôi đứng lại nhìn nơi xa ngẩn người, đến tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Trên đầu gối Adam đặt một tập thơ, là một tập thơ bằng tiếng Trung mới.

Sau khi nghe thấy lời hắn nói, tôi hơi sửng sốt.

Tôi đứng ở dưới hắn mấy bậc thang, phải hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Một lúc lâu sau, đáy lòng mới từ từ vọt ra cơn sóng kích động.

Tôi vội vàng chạy đến trước mặt hắn, trợn to mắt, không dám tin hỏi lại.

"Thật sao? Ngày bao nhiêu tháng sau có thể về nhà?"

Adam nhìn tôi, dường như đang cân nhắc một chút, sau đó nhanh chóng trả lời.

“Mười lăm tháng sau, ngày mười lăm tôi sẽ đưa em về nhà.”

Hôm nay là mười tám, đến mười lăm tháng sau, tức là qua hai mươi bảy ngày nữa là tôi có thể về nhà.

Trái tim đờ đẫn giống như ngâm mình trong nước đắng cuối cùng cũng sống lại, tôi không kìm được mà nở nụ cười xán lại, không ngừng bẻ ngón tay đếm ngày.

Hai mươi bảy ngày, hai mươi bảy ngày, rất nhanh sẽ đến.

Adam giữ chặt lấy tay tôi để tôi ngồi trong ngực hắn, sau đó nhét tập thơ vào trong tay của tôi, thấp giọng nói.

“Lâu rồi em chưa đọc thơ cho tôi nghe.”

Lúc này, sự tồn tại của hắn giống như thần trong tim tôi vậy, tôi có thể rời khỏi nơi này hay không đều dựa vào tâm trạng của hắn, vậy nên tôi cố gắng đè xuống nhịp tim sắp xông ra ngoài trong lồng ngực, cẩn thận từng chút một nhìn hắn một cái, nghe theo ý hắn đọc một trang thơ.

Hắn vẫn giống như lúc trước, hai tay vòng quanh eo còn cằm thì làm tổ đặt trên vai của tôi, yên tĩnh nghe tôi đọc thơ.

Thời gian hai mươi bảy ngày dường như trôi qua rất nhanh nhưng lại bị kéo ra thành dài dằng dặc. Tôi ước gì có thể nhảy thẳng đến thời gian tự do sau hai mươi bảy ngay. Sau khi có được hi vọng ngay gần mình, tất cả trước mặt đã tạo thành thói quen khiến tôi không thể kìm chế được.

Nhưng tôi chỉ có thể ép mình chờ một chút, phải nhịn sự nóng nảy và chờ đợi, ngoan ngoãn sống qua mươi bảy ngày là được.

Mặc dù Adam đồng ý với tôi, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng tôi đều tồn tại một chút do dự, mỗi ngày đều chờ bên cạnh hắn không rời một bước, vừa căng thẳng vừa hết sức chăm chú làm hắn vui lòng. So với trước đây thì càng thuận theo càng nóng bỏng hơn.

Chắc có lẽ hắn cũng nhìn ra, nhưng không nói gì mà vẫn đối xử với tôi như trước. Hắn chưa từng thể hiện suy nghĩ ác liệt lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, chuyện này khiến tôi gần như là cảm động đến rơi nước mắt.

"Gia, nói về chuyện của em một chút đi."

Có lẽ bởi vì phải rời khỏi hải đảo để quay lại cuộc sống thực tế nên gần đây hắn thích nghe tôi nói về những chuyện liên quan đến mình. Thế là tôi vắt hết óc suy nghĩ, gần như kể toàn bộ những chuyện trong mười mấy năm cuộc đời cho hắn nghe.

Đơn giản chính là lớn lên trong sự cưng chiều của bố mẹ. Một năm trước bố mẹ đều qua đời trong tai nạn xe, có lẽ họ hàng trong gia tộc vì muốn cưới lấy di sản bố mẹ để lại cho tôi nên mới vu oan giá họa, đẩy tôi vào trong tù, nghĩ là tôi sẽ không còn sống để ra ngoài.

Mỗi lần nhớ lại chuyện lúc trước, giống như có cảm giác chúng đã cách tôi rất lâu, giống như ánh sáng nổi lên mặt biển trong đêm, sau khi lắng đọng thì sẽ biến mất không còn dấu vết.

Mấy ngày nay tôi đều kể hết những tai nạn xấu hổ, nhưng Adam vẫn cảm thấy hứng thú. Trong một thoáng tôi không nghĩ ra được gì nữa, đánh bạo hỏi.

"Tôi đã kể hết mọi chuyện của mình cho anh, nên giờ cũng đến lượt anh rồi chứ."

Từ lúc vào tù đến giờ tôi không hiểu rõ về Adam. Tôi chỉ biết hắn là người Đức, Chiêm Nhẫn nói bối cảnh của hắn rất lớn, gia thế cũng rất phức tạp.

Thế nhưng mà bọn họ đều không nói rõ Adam đã phạm tội gì mà phải vào đây. Tôi cũng tò mò không biết hắn bị tội gì mà bị phán tù chung thân, nhưng nói muốn rời đi là có thể rời đi.

Trên người Adam có quá nhiều bí ẩn, từ trước đến nay tôi không dám tiếp xúc với những chuyện hay những người không liên quan đến mình, bởi vì những bí ẩn luôn kèm theo nguy hiểm.

Nhưng hôm nay tôi có thể cảm nhận được sự chuyên chú của Adam dành cho tôi cũng có thể nói là cố chấp, thậm chí thân thể của tôi cũng đã thuộc về hắn rồi, cho dù tôi không muốn thì chúng tôi cũng sẽ giao hòa, không thể nào tách rời.

Lúc này, sau khi ăn cơm tối xong thì cũng đã chạng vạng, sắc trời u ám. Adam kéo tay tôi đi tản bộ trên bãi tập, gió biển cuốn lấy mùi tanh nhào đến trước mặt chúng tôi.

Sau khi nghe thấy tôi nói, Adam dừng mấy giây không nói chuyện. Ngay lúc tôi nghĩ là hắn không vui, định mở miệng bối rối bổ sung một câu thì hắn nói.

"Bố của tôi có rất nhiều tình nhân, vậy nên tôi có rất nhiều anh chị em, nhưng mà tôi không quen bọn họ."

Chờ một lúc lâu mà không nghe thấy hắn nói tiếp, tôi không nhịn được hỏi.

“Không quen sao?”

Ánh chiều tà chạng vạng nhuộm chân trời thành một màu cam ấm, ánh sáng u ám. Hắn cao hơn tôi quá nhiều, lúc nghiêng đầu nhìn qua khuôn mặt ấy sẽ bị bóng tối che kín, mái tóc màu bạch kim được dát lên một tầng vầng sáng mềm mại nhìn nhạt.

Tôi đứng cách đó rất gần, ngạc nhiên nhìn hắn một hồi, thấy rõ ánh mắt của hắn.

Đôi mắt màu sáng giống như viên thủy tinh vừa yên tĩnh vừa sáng long lanh, nhìn tôi chăm chú.

Hình như hắn đang nghĩ gì rồi sau đó nói.

“Nghe nói bố đã chết vì bệnh.”

Nói xong câu đó thì rơi vào khoảng không yên tĩnh, nơi xa lại có phạm nhân đánh nhau náo loạn cả lên. Đây là tiết mục thường ngày, chỉ có điều là mảnh đất trống xung quanh chỗ của Adam và tôi đều không có người, bởi vì bọn họ không dám đến gần.

Tôi biết hôm nay sẽ có nhóm người mới đến ngục giam nên vô thức đi về phía bên cạnh liếc qua. Trong mông lung chỉ thấy tầng tầng lớp lớp bóng đen bao phủ, âm thanh nói cười không có ý tốt và tiếng đấm đá lộn xộn vang đến. Tôi nghĩ đến lúc mình vừa tới nơi này, không khỏi chớp mắt ngây người.

Cằm tôi nóng lên. lòng bàn tay ấm áp kéo mặt tôi quay về. Adam hơi cúi người xuống nhìn tôi, cúi rất gần, giống như cố gắng thu hút sự chú ý của tôi rồi sau đó lên tiếng nói.

“Mẹ nuôi của tôi cũng là người phương Đông. Nếu như bà ấy nhìn thấy em, nhất định sẽ thích em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.