*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- 20/5/2014 20/5/2014: Tham gia buổi ghi hình Happy Camp cùng Lý Gia Thành, Trương Tử Phùng (phim “Bạn cùng bàn”) và Âu Dương Na Na, Lưu Hạo Nhiên (phim “Beijing Love Story”).
Thứ 4, ngày 2 tháng 9 năm 2015
Thời tiết mùa thu mát mẻ khiến hoạt động của con người cũng trở nên thoải mái hơn.Trên con đường đầy lá vàng,chàng trai trẻ vui vẻ hít một làn không khí trong lành vào mũi.Cậu ung dung bước thẳng về hướng phía trước.
Vừa đi,cậu vừa ngân nga câu hát.Khuôn mặt baby,mái tóc nâu đậm,đôi con ngươi to tròn cùng vóc dáng mảnh khảnh khiến cậu trở thành tâm điểm chú ý của những người đi đường.
Không thèm để ý đến xung quanh,cậu vẫn tiếp tục bước.
"Lưu Chí Hoành."
Nghe có người gọi mình,cậu quay lại.Thấy cậu bạn thân Vương Nguyên,Chí Hoành vui vẻ mỉm cười rồi vẫy vẫy tay.
Vương Nguyên chậm rãi đi đến chỗ Hoành,lướt xem người Hoành rồi hỏi:
"Cậu không sao chứ???Sao hôm qua không đi học???"
Chí Hoành cười như không,lắc đầu,mỉm cười trả lời.
"Aiyo...Không sao mà.Đừng có lo lắng quá."
"Hôm qua,..Có phải lại bị ba đánh đúng không???"
Vương Nguyên xót xa nhìn vết bầm trên trán mặc dù đã được Chí Hoành che dấu dưới mái tóc.
"Ừm.Kỳ thi vừa rồi,tớ đứng thứ 24 toàn trường.Ba rất tức giận.Nói rằng tớ chưa đủ cố gắng."
Chí Hoành xụ mặt xuống,buồn bã trả lời.Cậu lấy tay,sửa lại mái tóc,che đi vết bầm trên trán.
"Hừ...Cậu sang ở với tớ đi."
Nguyên Nguyên lúc lắc cánh tay Hoành,đề nghị.
Cậu nhất định phải đem Hoành đi khỏi căn nhà quỷ quái đó.Cậu với Hoành đã làm bạn với nhau 15 năm rồi.Cũng xem như là anh em trong nhà,hoạn nạn có nhua.Vì vậy,cậu không muốn Hoành phải chịu khổ khi có một người ba như vậy.
"Không.Mình không đi đâu.Ba ở một mình,chắc chắn sẽ rất buồn."
Hoành cười như không trả lời.Tuy ba cậu đội xử với cậu không giống như những đứa trẻ khác nhưng cậu biết,ba yêu thương cậu hơn tất cả.17 năm trước,vì sinh cậu mà mẹ qua đời,ba đã rất đau khổ.Cũng vì lý do đó nên ba mới trách cậu,cho rằng vì cậu mà mẹ chết.
Nhưng...Cho dù thế nào thì cậu cũng là con ông,ông tất nhiên thương cậu.Chỉ là,tình thương của ông được thể hiện qua sự kì vọng.
Ông mong cậu thành tài,học giỏi,được đứng thứ nhất.Nhưng điều đó,cậu cố gắng lắm mà mãi vẫn không làm được.Cậu thật vô dụng.
"Nhưng..."
'Không sao đâu mà.Cậu đừng lo."
Hoành vỗ vỗ vai Nguyên,cười nói.
Nguyên chỉ lẳng lặng gật đầu rồi xoay lưng bước đi trước,Hoành vui vẻ chạy theo sau.Cả hai hiện tại chính là tâm điểm chú ý của mọi người.Một người baby,một người trắng trẻo,cả hai đều mang một nét đẹp rất đặc biệt,không giống người bình thường.
Tinh...Tinh..Tinh...
Nghe tiếng còi xe kêu inh ỏi ở sau lưng,Nguyên và Hoành quay lại thì thấy con xe quen thuộc.Trên xe,Khải cười nham nhở nhìn cả hai.
Chí Hoành mắt sáng rực,nhìn Khải không chớp mắt còn Nguyên Nguyên thì nhăn mặt lại,mặt không một chút cảm xúc.
Tuấn Khải bước xuống xe,từ từ đi đến chỗ cả hai.Hai tay đút vào túi quần,phong cách ngạo nghễ mang chút lười nhác chính là điểm cuốn hút của anh.
"Khải ca..."
Chí Hoành vui mừng chạy đến ôm lấy Khải.
Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn biểu hiện của Hoành.Hoành có quen với loại người này sao???
"Được rồi...Được rồi."
Tuấn Khải cười tươi,buông Hoành ra.
"Anh về lúc nào vậy???Sao không báo cho em biết???Cuộc thi thế nào???Anh lấy bằng được không???"
Chí Hoành liên tục hỏi mà không để cho Khải có thời gian trả lời.
"Được rồi.Anh mới về thôi.Anh thi rất tốt.Đã lấy được bằng tiến sĩ về Y Học loại giỏi.OK???"
Tuấn Khải nhìn cậu em họ,xoa đầu Hoành rồi trả lời như không.
"Oài...Đại ca giỏi thật."
Chí Hoành xuýt xoa.Đúng là muôn đời,cậu không thể giỏi như Khải được.Khải không chỉ đứng nhất trường Khải An mà con sang Mĩ,lấy được bằng tiến sĩ loại giỏi nữa chứ.
Qủa thật không hổ danh Huyền Thoại Khải An,ngàn người hâm mộ.Chính cậu cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ người anh này.
Có lẽ cũng vì vậy mà Khải muốn gì,Vương Lâm đều vui vẻ đáp ứng.Không giống như cậu,suốt ngày bị ba đem ra so sánh với Tuấn Khải.
"Này...Lớp trưởng Vương.Hôm nay miệng cậu bị dính keo dán sắt hả???Sao không nói gì vậy???"
Vương Nguyên đang còn ngơ ngác trước sự giỏi giang của Tuấn Khải thì lại bị anh đạp cho một vố.Đấy...Ngày nào mà anh không chọc tức cậu chắc anh ăn cơm không ngon nhỉ???
"Aiyo...Anh đừng chọc giận Tiểu Nguyên của em."
Chí Hoành nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Nguyên liền quay sang,nhắc nhở Tuấn Khải.
"Cậu quen biết hắn ta sao???"
Vương Nguyên kéo Hoành về phía mình,cẩn thận nhìn Khải rồi hỏi.
"Ừm...Đó chính là người anh họ mà mình hay kể với cậu đấy."
Chí Hoành gật đầu.
"Cái gì???Anh họ cậu không phải tên Karry sao???Sao có thể là hắn ta được chứ???"
Vương Nguyên hét lên.Cậu ngơ ngác nhìn người mà mình thầm ngưỡng mộ bấy lâu nay.
Lúc trước,nghe Chí Hoành kể về người anh họ thần thánh của cậu ấy khiến cậu ngưỡng mộ biết bao.Cậu cũng hy vọng mình có một người anh như vậy.Hóa ra,hắn ta lại kiêu ngạo,hóng hách như vậy.Hình tượng nam thần Karry trong cậu hoàn toàn sụp đổ.
"Ừm...Thì Khải ca tên tiếng anh là Karry mà."
Chí Hoành trả lời như không.
"Hừ,..."
Nguyên Nguyên hừ lạnh,liếc Tuấn Khải một cái rồi quay lưng bước đi.Cậu vẫn không tin,anh có thể giỏi giang đến như vậy.Cắc lại nhờ vào gia thế,mua một cái bằng loại giỏi rồi.
"Nè,...Nguyên Tử,thái độ của cậu vậy là sao hả???Cậu khinh thường tôi."
Vương Tuấn Khải bực dọc bước theo sau.Anh càng bước nhanh thì cậu càng tăng tốc.Có lẽ vì vết thương lúc ông nội đánh đang còn đau nên cậu cách xa anh một khoảng khá lớn.
Đột nhiên,một chiếc xe đen nào đó lao về phía cậu.Từ trên xe,hai tên to con bước xuống,bắt cậu lên.
Tuấn Khải và Chí Hoành chứng kiến toàn bộ sự việc liền hoảng hột chạy đến.Nhưng...Chiếc xe đã phóng vụt đi khá xa rồi.
Tuấn Khải tức giận lấy chiếc iphone trong túi ra,bấm một dãy số nào đó rồi nhấn nút gọi.Chưa đầy 5s,đầu dây bên kia liền có tiếng trả lời.
"Alô.Đại ca,có chuyện gì sao???"
"Thiên Tỷ,nhanh chóng điều tra tung tích chiếc xe XXXX nhãn hiệu Audi giúp anh.Dùng định vị xem chiếc xe đó ở đâu.Nhanh lên."
Vương Tuấn Khải sốt ruột rống to trong điện thoại.
Thiên Tỷ nghe được hiệu lệnh liền nói một tiếng "vâng" rồi dập máy.
Trở lại với Tuấn Khải và Chí Hoành,cả hai đang trên xe chạy về biệt thự Vương Gia.
Con xe thắng lại trước đại sảnh.Từ trong phòng,Vương Lâm oai phong bước ra.Thấy Tuấn Khải,ông mỉm cười rồi ngồi xuống ghế lớn.Khải và Hoành ngồi đối diện ông.
"Đại ca,có chuyện gì sao???"
Vương Lâm lo lắng hỏi.Nhận được cuộc gọi của Tuấn Khải,ông liền lo lắng ngồi trong phòng đợi anh về,Cứ nghĩ anh đã xảy ra chuyện gì chứ.
"Lão đại,ông giúp con sắp xếp 10 tên sát thủ hạng A nhé.Con có việc cần giải quyết."
"Được.Sau khi giải quyết xong liền nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì.Được không???"
Vương Lâm ngay lập tức gật đầu.Ân cần hỏi.
"Được ạ."
Ọ...ò...ò...Ò...ò...ò...
Điện thoại di động kêu lên,Tuấn Khải ngay lập tức bắt máy.
"Alô,Thiên Tỷ,đã điều tra ra được chưa???"
"Được rồi.Chiếc xe đó được đứng tên Hoàng Huy Cẩn.Mấy ngày trước,Hoàng Vỹ Phương là mẹ kế của Vương Nguyên đã mượn chiếc xe đó.Bây giờ,chiếc xe đang chạy về phía đông Trùng Khánh.Theo em suy đoán thì mục đích của nó là căn nhà hoang ở ngoại thành phía đông."
Thiên Tỷ dõng dạc báo cáo.
"Tốt.Cảm ơn em."
Nghe được câu trả lời ưng ý,mày đẹp của Tuấn Khải giãn ra.
"Không có gì.Mà có việc gì sao???"
"Vương Nguyên bị bắt cóc."
Nhắc đến hai chữ Vương Nguyên,Tuấn Khải lại càng cảm thấy bất an.Ở trong tim lại truyền đến một cảm giác nhói,rất khó chịu a~.
"Có cần em giúp gì không???"
Thiên Tỷ hỏi.Trong giọng nói mang một chút lo lắng.
"Em đến ngã ba đường X đi,anh và Hoành sẽ đợi em ở đó.Có lẽ sẽ cần sự trợ giúp của em."Tuấn Khải căn dặn.
"Ok,em tới liền."
Nói xong,Thiên Tỷ ngay lập tức phóng như bay đến nơi đã hẹn.
..............
Dưới cái ánh sáng mờ ảo,người phụ nữ đau đớn khụy xuống.Cánh tay vẫn ôm khư khư lấy đứa bé trai trong lòng.
Bà ho rất lớn,máu tươi phun ra.Ánh mắt mơ hồ nhìn thiên thần nhỏ trong lòng.Bà đưa bàn tay run run của mình chạm vào hai bên má rồi đến đôi mắt,chiếc mũi cao và cuối cùng là đôi môi mọng đỏ.Làn da trắng mịn hồng hào của đứa trẻ lành lạnh truyền đến tay bà.
"Mau...Nhất định phải tìm ra nghiệt chủng đó...Nó còn tồn tại trên đời thì EVIL sẽ còn gặp nhiều tai họa."
Những âm thanh,tiếng nói ấy lọt vào tai bà khiến bà hốt hoảng buông đứa trẻ xuống.Đặt vào trong nôi rồi thì thầm.
"Roy...Mẹ yêu con...Con nhất định phải sống.Tai họa này hãy để một mình mẹ gánh chịu...Bảo Vương đời thứ 19 của EVIL sẽ cứu con,sẽ giúp con...Sau này,nếu co chuyện gì xảy ra,con cũng không được phản bội cậu ấy...Ngoan...Mẹ nhất định sẽ quay trở lại tìm con...Hãy nhớ,con là Roy...ROY WANG loài Angel. "
Đứa bé mở tròn mắt,nhìn người phụ nữ rồi cười.Trên trán xuất hiện một ánh sáng hình đôi cánh trắng rồi nhanh chóng vụt tắt đi.
Cảm nhận được tiếng bước chân cùng làn gió đen đang đến gần,người phụ nữ vội vàng đẩy chiếc nôi vào vòng xoáy màu đen rồi nhanh chóng rời đi.
"Mẹ...Mẹ...Aaaaaaaa..."
Vương Nguyên giật mình tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài.Lại là giấc mơ ấy.Từ lúc cậu nhận thức được thế giới bên ngoài thì trong đầu cậu luôn luôn tồn tại một số hình ảnh kì lạ nào đó mà cậu không thể lý giải được.
Đầu cậu đau nhức.Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh.Đập vào mắt cậu là một căn phòng màu trắng quen thuộc.Một mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào mũi.Đây chắc chắn là bệnh viện.
Nguyên Nguyên đưa tay lên chạm vào đầu mình nhưng bị một vật to lớn nào đó đè lên tay khiến tay cậu không thể nhúc nhích được.Nhận ra được vật thể đó,Vương Nguyên an tâm nằm xuống nhưng rồi lại bật dậy như lò xo.
Cậu lay lay cánh tay của người đó rồi hỏi:
"Lưu Chí Hoành,sao tớ lại ở đây.Không phải tớ bị bắt cóc sao???"
Lưu Chí Hoành đang say giấc,bị Vương Nguyên làm phiền liền nhăn mặt lại.Cẩn thận ngồi dậy,ngáp một cái rồi trả lời:
"Cậu bị bọn bắt cóc bỏ thuốc mê,nằm ngủ 2 ngày rồi mới tỉnh lại đấy.Khải ca đã cứu cậu nếu không,cậu không còn toàn thây mà ngồi đây đâu."
"Khải...Vương Tuấn Khải sao???Sao anh ta lại cứu tớ???"
Vương Nguyên ngây ngô hỏi.
"Cậu còn hỏi sao???Nếu không phải cứu cậu thì Khải ca đâu có bị thương nặng như vậy."
Lưu Chí Hoành trách móc.
Nghe câu nói đầy ẩn ý của Chí Hoành,Vương Nguyên hoảng hốt hỏi tiếp:
"Anh ta bị thương sao???Bị thương ở đâu???Có nặng lắm không???"
"Hừ...Không nặng lắm..."
"Phù...May quá."
Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng sắp chết rồi."
Lưu Chí Hoành nói tiếp.Vương Nguyệt giật bắn mình.Vội vàng ngồi bật dậy rồi chạy vụt đi.Cứ như vậy,cậu chạy vòng vòng khắp bệnh viện để tìm Vương Tuấn Khải.Mà không hề biết rằng,trong phòng Vip rộng lớn,một đôi mắt màu huyết đang dõi theo cậu,mỉm cười đầy ẩn ý.
HẾT CHƯƠNG 07