Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Seth Samuel Taylor. Anh ta nhìn lại tôi. Tôi vẫn không rời mắt. Đôi mắt anh như hai hạt hạnh nhân bằng đá cẩm thạch màu đen huyền.
Bạn trai Naomi cao to, cơ bắp cuồn cuộn, và là típ người người lao động chăm chỉ. Tôi thấy anh ta giống sư tử non hơn là trâu bò. Trông anh ta thật phiền muộn, hỏi cung chắc là khó đây. Tôi có linh cảm rằng Naomi sẽ biến mất mãi mãi.
Seth Taylor không cạo râu, nhìn là thấy ngay nhiều ngày qua anh ta không ngủ. Chắc anh ta cũng chẳng buồn thay quần áo. Anh ta mặc sơ mi ca rô nhăn nheo màu xanh dương bên ngoài áo phông, và quần jean Levi’s dòng 501 thủng lỗ chỗ. Anh ta vẫn đi đôi bốt lao động bụi bặm. Trông Seth Taylor có vẻ đau buồn cùng cực, trừ phi anh ta là một diễn viên xuất sắc.
Tôi đưa tay ra, anh ta liền bắt chặt tay tôi. Tôi cảm thấy như thể bị kẹp tay vào ê tô của thợ mộc.
“Trông chú khiếp quá” là những từ đầu tiên Seth Taylor nói với tôi. Bài hát “Humpty Dance” của nhóm nhạc Digital Underground oang oang đâu đó quanh khu phố. Như ở D.C. vậy, chỉ có điều hơi quê mùa.
“Cậu cũng thế.”
“Vâng, mẹ kiếp,” anh ta nói. Đó là lời chào quen thuộc trên đường phố, cả hai chúng tôi đều biết nên cùng cười.
Nụ cười của Seth ấm áp, và có đôi chút lan tỏa. Anh ta có vẻ quá tự tin về bản thân, nhưng tính ấy cũng không khó chịu lắm. Vẫn là hình ảnh quen thuộc tôi từng thấy trước đây.
Tôi đoán chiếc mũi to của anh ta đã bị gãy vài lần, nhưng trông vẫn đẹp trai theo phong cách bụi bặm. Sự hiện diện của anh ta bao trùm lên căn phòng giống như Naomi vậy. Bản năng thám tử trong tôi tò mò về Seth Taylor.
Seth sống trong vùng dành cho dân lao động ở phía Bắc trung tâm Durham. Trước đây, vùng này toàn công nhân nhà máy thuốc lá. Căn hộ của anh ta nằm trong ngôi nhà ván ốp cũ được tách thành hai. Áp phích phim Arrested Development và nhạc sĩ kiêm diễn viên Ice-T treo khắp tường hành lang. Một áp phích có đề: Từ thời kỳ nô lệ đến giờ, người da màu chưa từng phải gánh chịu tai ương nào lớn đến thế.
Bạn bè và hàng xóm ngồi đầy trong phòng khách. Loa đang phát những bài ca buồn của Smokey Robinson. Bạn bè đến để giúp tìm kiếm Naomi. Cuối cùng, có lẽ tôi đã có một số đồng minh ở phía Nam này.
Tất cả mọi người trong căn hộ đều muốn tâm sự với tôi về Naomi. Không ai trong số họ tỏ ý nghi ngờ Seth Samuel.
Tôi đặc biệt ấn tượng với một người phụ nữ có đôi mắt lanh lợi, nhạy cảm, và làn da màu cà phê kem. Keesha Bowie ngoài ba mươi tuổi, là nhân viên bưu điện tại Durham. Naomi và Seth đã thuyết phục cô trở lại trường học để lấy tấm bằng tốt nghiệp ngành tâm lý học. Cô và tôi nhanh chóng làm thân.
“Naomi là người có học thức, ăn nói rất lưu loát, nhưng anh biết rồi còn gì.” Keesha kéo tôi ra một góc mà nghiêm túc nói. “Nhưng Naomi không bao giờ lấy khả năng và học thức của mình ra để hạ thấp người khác, hoặc tỏ vẻ kênh kiệu. Khi gặp cô ấy, chúng tôi ai ai cũng ấn tượng. Cô ấy sống thật lắm, Alex ạ. Lòng dạ cô ấy không có tí giả tạo nào. Chuyện xảy ra với cô ấy quả là đáng tiếc.”
Tôi nói chuyện với Keesha thêm một lát và thấy rất mến cô. Cô thật thông minh, xinh đẹp, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đó. Tôi tìm Seth thì thấy anh ta lên tầng hai một mình. Cửa sổ phòng ngủ mở, anh ta ngồi trên mái nhà hơi dốc. Robert Johnson đang hát giai điệu blues ám ảnh của mình đâu đó trong màn đêm.
“Tôi ra ngoài ngồi cùng cậu thì có phiền không? Cái mái nhà cũ này đủ cho cả hai chúng ta chứ?” tôi nói vọng ra từ cửa sổ.
Seth mỉm cười. “Cùng lắm thì chúng ta trượt xuống hiên trước, rồi mọi người sẽ có trò vui mà xem đây. Có ngã gãy cổ cũng đáng. Nếu chú muốn thì ra đây với cháu.” Giọng anh ta cất lên ngọt ngào, du dương, hơi ê a. Tôi có thể hiểu tại sao Naomi thích anh chàng này.
Tôi leo ra ngoài ngồi với Seth Samuel trong bóng tối bao trùm lên Durham. Chúng tôi nghe thấy còi xe cảnh sát phiên bản tỉnh lẻ và tiếng hò hét phấn khích trong vùng nội đô.
“Chúng cháu từng ngồi ở đây,” Seth thì thà thì thầm. “Naomi và cháu.”
“Cậu không sao chứ?” tôi hỏi anh ta.
“Có sao đấy. Đời cháu chưa gặp chuyện gì tồi tệ đến thế. Còn chú?”
“Chưa bao giờ tồi tệ hơn.”
“Sau khi chú gọi,” Seth nói, “cháu đã suy nghĩ về chuyến thăm này, về cuộc nói chuyện mà chúng ta cuối cùng phải có. Cháu đã cố gắng suy nghĩ theo cách của chú. Chú biết đấy, giống như thám tử cảnh sát. Nhưng xin chú đừng nghĩ rằng cháu có liên quan gì đến việc Naomi mất tích. Đừng phí thời gian vào việc đó.”
Tôi nhìn sang Seth Samuel. Anh ta khom người, cúi đầu gần sát vào ngực. Ngay cả trong bóng tối, tôi cũng thấy đôi mắt đó đang đẫm lệ. Trông anh ta đau buồn cùng cực. Tôi muốn nói với anh ta rằng chúng tôi sẽ tìm ra cô bé và rằng mọi việc sẽ được giải quyết, nhưng bản thân tôi còn không biết chắc.
Cuối cùng, chúng tôi ôm lấy nhau. Chúng tôi đều nhớ Naomi theo cách riêng của mình, cùng nhau thương nhớ, trên mái nhà tối.