Nữ Hoàng Thế Giới Hút Máu Thần Bí

Chương 19: Ngoại truyện : Quá khứ không vui P3




Bà ta:

- Hừ mày chỉ là 1 con phế vật bị mọi người gạt bỏ thôi mà có sức mạnh đáng sợ gì chứ? Vừa tên kia chết chắc chắn là có người giúp đỡ mày... Hừ đừng tưởng mới biến đổi 1 tí mà tao sẽ sợ mày mơ đi phế vật cũng mãi chỉ là phế vật mà thôi không biến thành vật có ích được đâu, tao sẽ không sợ mày đâu ranh con. Có giỏi thì giết tao đi... 

Nó nghe vậy lại cười:

- Giết bà? Tôi sẽ không tôi phải hành hạ bà cho đủ rồi mới giết chứ chơi chưa xong mà đã đòi giết sao? Mơ đi... 

Bà ta mở miệng lời nói hơi sợ hãi lặp lại:

-Mày... Mày định làm gì? Mày chỉ là một con phế vật thôi có tài gì chứ! Tên kia... Vừa tên kia... Hắn như vậy nhất định là có người giúp mày... Đúng chắc chắn có người giúp may. Mày tưởng chừng đó mà doạ được tao chắc? Biến đổi... một chút thôi mà, tao không sợ mày đâu con ranh con! Mày có mạnh thật vậy thì giết tao đi.

Nó nghe thấy lời nói, lại giống như nghe thấy một câu chuyện cười mà cười. Nó gần như lặp lại câu ban đầu:

- Như tôi vừa nói giết bà? Bà tưởng bà đơn giản vậy sao? Tôi phải hành hạ bà cho bà sống không bằng chết. Chẳng lẽ chỉ để bà chết thôi sao như thế quá dễ dàng cho bà quá rồi? Chừng đó làm sao làm nguôi được lửa giận trong tôi? Bà phải sống! Phải sống thật lâu! Phải sống để cảm nhận những thứ tôi đem đến cho bà, đau khổ gấp tỷ lần những gì ta làm với tôi. Bà phải sống để tôi đem những đau khổ của tôi trả gấp vạn gấp tỉ lần... À tôi nhắc cho bà nhớ 1 điều. Đừng bao giờ đo giới hạn của 1 ai không phản kháng chưa chắc đã là mèo không biết xù lông. Không xù lông bà cứ tưởng mèo nhà à? Cái gì cũng có giới hạn của nó cả, đến đường cùng dù hiền lành cỡ mấy thì cái gì cũng có thể xảy ra. Những điều bà làm, từng chút từng chút một đều có cái giá của nó.

Bà ta nghe vậy ngớ người. Làm sao bà ta biết được một phế vật có thể thay đổi như thể. Rõ ràng chỉ là một con bé từ nhỏ luôn bị người khác coi thường ức hiếp bắt nạt luôn phải ở trong vòng tay bảo vệ của gia đình mà giờ đây lại trở thành 1 con quỷ đáng sợ. Nó đã trở thành một con quỷ mà cả quỷ cũng khiếp sợ.

Ai mà biết được chứ? Bà đã đánh giá sai tiềm năng sức mạnh của nó thật rồi. Đúng là... Đáng sợ. Mà bà ta càng sợ hơn khi sức mạnh của nó đang ngày càng tăng... Tăng 1 cách chóng mặt và không có điểm dừng... Nó đã tăng đến con số không thể đo được nó mà sống quả là khắc tinh tai họa của hắc tộc bọn bà. Giờ đây bà chẳng có suy nghĩ nào khác ngoài ba từ "giết chết nó ". 

Đúng vậy nó phải chết thì hắc tộc mới hùng mạnh, bọn họ mới có thể làm chủ thế giới này và điều quan trọng hơn là nếu hôm nay bà ta không giết nó thì cũng là nó giết bà ta. Chỉ khi nó chết thì bà ta mới an toàn yên ổn mà sống. Nhưng giờ nó quá đáng sợ làm sao mà giết nó đây? Rốt cuộc là làm sao mới có thể giết nó đây? Bà không biết nhưng phải liều thôi. Vì tính mạng nên đành bất chấp. 

Trong khi bà ta suy nghĩ tìm cách giết chết nó thì nó cũng chẳng có rảnh rỗi. Nó đang thích ứng với sự biến đổi mới lạ của mình. Nó từng bị người khác coi là phế vật vậy nó sẽ cho chúng biết phế vật như nó sẽ làm được những gì. Nó cảm thấy khó chịu... Rất ngứa, rất khát nó cần được giải toả cơn thèm khát này... Nó nhìn bọn áo đen thèm khát như con mồi ngon. Giờ đây nó chẳng còn lí trí cứ lao theo bản năng. Miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:

- Khát... Máu... Cho ta máu... Ta khát... Ta đói... Máu... Cho ta cả máu và tim các ngươi... 

Bọn áo đen nghe vậy sợ hãi chạy toán loạn nhưng chưa kịp chạy đã bị nó tóm gọn trong lòng bàn tay. Nó tuy chỉ là 1 đứa trẻ nhưng không hiểu vì sao nó lại có thể xách người như cầm 1 cọng rơm. Nó bay đến đằng sau lưng người áo đen xấu số. Nó bắt đầu vuốt ve mặt tên áo đen xấu số đó khiến hắn run rẩy mặt đầy sự sợ hãi chân tóc dựng thẳng lên... Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng bất lực hắn bị vòng tròn phong ấn không thể cử động được chỉ có thể tiếp nhận sự tiếp xúc đầy ớn lạnh của nó. Nó dẫn di chuyển đến trước mặt người áo đen xấu số đó. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mịn màng của nó di chuyển dần dần đến cổ... Vuốt ve nhẹ nhàng vùng cổ hắn rồi từ từ đi xuống ngực. Bàn tay không yên phận chu du ngực hắn khiến hắn rùng mình nhắm mắt lại. Đột nhiên......... PHẬP........ Tên xấu số đó bất ngờ không cả kịp kêu tiếng la. 

1 Dòng máu đỏ tươi thơm lừng béo ngậy tươi ngon từ từ chảy xuống từ khoang ngực hắn. Máu phun ra bay tứ tung khắp nơi bàn tay nhỏ bé của nó giờ đây đã xuyên qua người áo đen xấu số kia. Trong lòng bàn tay còn có quả tim của hắn. Nó rút tay ra máu từ người hắn tuôn trào như thác chảy không ngừng. Nó nhìn quả tim trong tay mỉm cười đưa tay lên miệng liếm như đứa trẻ liếm đồ ăn yêu thích của nó (kẹo). Còn người xấu số kia thì từ từ ngã xuống... Nó từ từ đưa trái tim lên miệng hít 1 hơi trái tim co rút lại nhỏ bé. Nó lạnh lùng bỏ xuống nhìn.Sau khi nhìn xong thì trái tim nhỏ bé đỏ đỏ đó bốc cháy... Cuối cùng nó trở thành 1 giọt máu tinh khiết. Nó không cảm xúc cho giọt máu đỏ tươi tinh khiết đó vào bụng. 1 lúc sau thì thở ra nhẹ nhàng. 

Sau khi ăn xong nó liếm mép thèm thuồng nhìn bọn áo đen còn lại. 8 tên đó vừa nhìn nó ăn tim người 1 cách man rợ liền sợ hãi không nhúc nhích qua. Tuy họ là quỷ nhưng cũng có quy tắc của quỷ. Chưa 1 con quỷ nào giám uống máu ăn tim của con quỷ khác như nó. Nó thật đáng sợ... Nhìn tưởng hiền lành hóa ra không phải họ chọc phải tổ kiến nửa rồi.... 

Nó lại bắt đầu lao đến bọn áo đen như vồ mồi. Những tên xấu số tiếp tục ra đi. Người bị nó bổ đôi móc nội tạng, người bị cắt hết các ngón tay ngón chân các khúc xương vứt tứ lung tung, người thì các bộ phận giã rời mềm nhuyễn lát bét nhìn vô cùng kinh khủng, người lại bị chặt đầu móc mắt rút lưỡi còn toàn thân lát bét nhìn rất kinh tởm buồn nôn..... Những cái chết kinh dị của những tên áo đen xấu số liên tục diễn ra khiến mọi người hoảng loạn mà điều đó đều do 1 đứa bé nhu nhược 6 tuổi làm ra. Vậy lớn lên nó sẽ ác độc đáng sợ đến nhường nào??? Không ai không thể tưởng tượng được 1 con ác quỷ đội nốt thiên thần như nó. Cứ thế từng người từng người bị giết 1 cách tàn bạo đáng sợ trong tay nó. 

Sau khi đám áo đen chết bà ta vẫn thẫn thờ. Lúc bà ta hoàn hồn cũng chính là lúc nó đến trước mặt bà ta. Nó cười 1 nụ cười lạnh sống lưng. Nó nói:

- Giờ thì đến lượt bà! 

Bà ta ngạc nhiên không hiểu rồi sau đó sợ hãi hơi run rẩy vì nhìn lại thì thấy những cái xác chẳng còn vẹn nguyên đang la liệt ở dưới đất... Bà ta sợ hãi ngã xuống cầu xin:

- Làm ơn đừng giết tôi... 

Nó cười, nó chỉ cười nhưng nụ cười đó cũng đã nói ra đáp án "Không bao giờ" của nó. Bà ta bị dồn dập vào đường cùng. Bà ta cũng cười rồi từ từ 2 tay kết thành 1 tảng băng to lớn lao về phía nó. Thoáng cái nó đã không ở đó khiến bà ta bị hụt. Nó đang ở đâu? Lòng bà ta đang hỗn loạn. Đột nhiên 1 giọng nói ma mị cất lên như xé rách âm thanh:

- Quá chậm, bà sẽ thấy thế nào mới xứng đáng là 1 vampire...

Nó biến cái đã ở đằng sau bà ta. Bà ta quay lại và hứng chọn cả 1 ngọn lửa đáng sợ. Bà ta ngã xuống đất hộc máu... Nó bay xuống trước mặt bà ta cười. Nó vừa cười thì ngọn lửa vừa cháy ở trên người bà ta. Nhưng lạ 1 cái đó là lửa cháy nhưng không hề thiêu đốt cái gì. Nó như ngọn lửa vĩnh cửu cháy mãi không bao giờ tàn. Bà ta đau đớn kêu gào thảm thiết. Bà ta đau đớn kêu gào bao nhiêu thì nó cười to bấy nhiêu. Nó cười, vừa cười vừa tức giận lạnh lùng nói:

- Bà hại chết ba mẹ tôi khiến tôi đau khổ vậy thì tôi sẽ trả những thứ đó à không gấp trăm gấp vạn lần nỗi đau đó lại cho con bà hãy đợi đó! 

Bà ta hét:

- Mày có giỏi thì giết tao đi... Đừng động đến con tao con tao vô tội. 

Nó nghe bà ta nói cười lớn như vừa nghe truyện cười:

- Tha? Khi bà quyết định hại ba mẹ tôi bà có từng nghĩ đến kết cục như bây giờ không? Con bà vô tội vậy tôi không vô tội à? Bà lo cho con bà vậy bà từng nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ tôi và tôi không? 

Nói đến đây nó lại cười xong nói tiếp:

- Bà sẽ không chết đâu Miny Dương. Không có gì đau đớn hơn là nhìn chính con mình bị hành hạ đến chết mà người làm mẹ như bà không giúp được nó đúng không? 

Nó nói giống câu hỏi nhưng thực chất đó là câu khẳng định. Bà ta như lên cơn điên mặc kệ ngọn lửa đang cháy gào thét lên:

- Mày không phải con người... Mày đáng sợ còn hơn loài quỷ chúng tao. Mày có giỏi thì giết tao đi...

Nó cười:

- Thực chất tôi đâu phải con người? Tôi là nửa người nửa quỷ mà! Haha bà kêu tôi ác hơn quỷ vậy tại sao tôi thành như vậy? Không phải tại những con quỷ như các bà à? Giờ còn nói chính các ngươi không cho tôi lương thiện vậy tôi biến thành ác quỷ cho vừa lòng các ngươi... 

Nói đến đây nó khoan thai đứng dậy bước đi quay ra đằng sau nói:

- Tới rồi thì ra đi định ở đó đến bao giờ? 

2 người lạ mặt nghe vậy thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng đi ra cười hành lễ với nó:

- Chúng thần tham kiến nữ hoàng! Xin nữ hoàng bớt giận. 

Nó nghe vậy chỉ hừ lạnh bước đi và không quên bỏ lại 1 câu:

- Đưa bà ta đi nhưng đừng động vào bà ta lửa đang đốt là ngọn lửa vĩnh cửu không bao giờ tắt đâu đấy cháy lan thì các ngươi chuẩn bị quan tài là vừa. 

2 người đó vâng dạ rồi lập tức thi hành. Còn nó trở lại như ban đầu và bước đi trên con đường quen thuộc nhưng nó đã không còn ngập tràn hạnh phúc nữa giờ đây nó chỉ có đau thương. 

Chỉ trong 1 ngày 1 con bé 6 tuổi như nó mất ba mẹ mất đi người nó tin tưởng. 6 tuổi tay đã nhuốm máu mà cách nhuốm máu vô cùng đáng sợ. 6 tuổi đột nhiên nó nhớ ra sứ mệnh của nó biết được lí do nó sinh ra... Biết được mình chính là 1 con ác quỷ khát máu... Bao đau thương dồn dập đến với nó chỉ trong 1 ngày. Nó quá mệt mỏi... 1 đứa trẻ 6 tuổi đáng lí phải rất trong sáng ngây thơ nhưng nó thì không? Cuộc đời thật bất công với nó. 

Nó vừa đi nó vừa khóc nước mắt thi nhau chảy ra ngoài những giọt huyết lệ cứ rơi xuống như minh chứng cho sự đau đớn tuyệt vọng trong tim nó vậy! Nó nhớ lại trước kia mà cũng đâu xa mới hôm qua thôi nó còn hạnh phúc bên gia đình, người nó tin tưởng rồi thì hứa trăng sao lập dự định cho tương lai vậy mà hôm nay mất hết... Mất hết rồi.

Nó vẫn nhớ hôm qua nhà nó vui vẻ bên bàn ăn thịnh soạn ngon lành do mẹ nó nấu. Hôm qua em nó điện về và nói vài ngày nữa nó sẽ về rồi cả gia đình nó cùng đi chơi cùng đi dã ngoại. Ba nó cười tít mắt mẹ nó thì cười nhẹ nhàng tràn đầy hạnh phúc. Nó vẫn nhớ như in câu ba nó nói 

"Đợi vài ngày nữa em con về cả nhà ta đi chơi, ba sẽ dạy các con bắt cá nhé! "

Còn mẹ nó thì đánh ba nó kêu " Anh lại dạy hư con nó chẳng may chúng nó ốm thì sao tốt nhất đi theo em lên rừng hái quả cho an toàn"

Đó ba mẹ nó cứ nói qua nói lại rành nhau chỉ vì việc ai dẫn con đi chơi lên rừng hay xuống biển thôi đó... Cuối cùng Vin phải nên tiếng nói "lúc con về buổi sáng lên rừng buổi chiều xuống biển được chưa"... Mới hôm qua gia đình vẫn cười tít mắt háo hức dự định cho tương lai vậy mà hôm nay họ đã nằm xuống... Họ đã không giữ được lời hứa tất cả đều xụp đổ rồi... Xụp hết rồi chẳng còn gì nữa... Không có chuyến đi chơi, không có lên rừng hay xuống biển gì nữa cả giờ đây chị em nó trở thành trẻ mồ côi rồi... Em nó chắc giờ vẫn hóng về lắm không biết khi biết truyện này nó sẽ ra sao đây? Chắc chắn sẽ làm điều dại dột mất thôi... Nó không nên nói sự thật cho nó biết... 

Nó đi nó cứ đi... Lòng vòng 1 lúc lại trở về gốc cây anh đào quen thuộc ấy rồi! Nhìn gốc cây đó nó lại nhớ hắn người nó tin tưởng nhưng cũng là người phản bội nó. Nó vừa tức giận cũng vừa thương hắn. Tức vì hắn giả tạo phá hoại hạnh phúc nhỏ bé của nó. Thương vì hắn cũng bị lợi dụng giống như nó thật tội nghiệp nhưng nó tội hơn... Nước mắt nó lại rơi... Nó nhớ lại những lời ước hẹn của nó với hắn nhưng giờ nó chẳng là gì nữa rồi... Tất cả đều là giả tạo... Nó khóc, nó gào thét đau đớn. Nó đau khổ những lời hứa giữa nó và hắn cứ vang lên trong đầu nó. Nó muốn xua đuổi đi nhưng câu đó cứ lởn vởn ở đó. Nó nhớ cuộc nói Chuyện của 2 người. Những câu nói khiến nó thay đổi cảm xúc mới hôm qua hạnh phúc tràn đầy mà hôm nay nghĩ lại thấy đau quặn thắt tâm can... 

Nó đau... 

______________

*hết hồi tưởng*

"Soạt"

1 tiếng động vang rội ngoài bar khiến nó giật mình quay về thực tại. Nó cười lạnh... Đột nhiên trong đầu nó hiện lên 1 khúc thơ rất phù hợp với tâm trạng của nó bây giờ:

Quá khứ êm đềm mang hạnh phúc 

Quá khứ đau buồn hóa bi ai

Một lần đau cả đời nhớ mãi

Hận số mệnh sao đưa đến đau thương 

Một đời mong cuộc sống bình thường 

Vô sầu vô hận một đời thương 

Bất công cuộc sống vô thường 

Đâu đâu cũng chỉ một màu đau thương... 

___end ngoại truyện______

Hi thế là ta đã đi hết ngoại truyện rồi mọi người thấy bài thơ như thế nào. Xiêm nên ý tưởng và bạn Xiêm giúp đỡ hoàn thiện nó đó... Không hay như của các tác phẩm nhà thơ khác đâu vì bọn Xiêm chỉ là dân nghiệp dư thôi ^^ mong mọi người góp ý kiến nha đừng đọc chùa tội Xiêm!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.