Nữ Hộ Vệ - Khanh Ẩn

Chương 95: Ân điển




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quản sự Ninh Vương phủ thấy người đến đầu đẫm mồ hôi vọt vào phủ, vội vã tiến lên hỏi chuyện gì xảy ra.

Người đến là thám tử được quý phủ phái đi tra xét tin tức. Hắn chạy vội tới trước mặt quản sự, không kịp chào hỏi, hết sức khẩn cấp hỏi cửu gia đang ở đâu.

"Cửu gia đi tới Xương Quốc Công phủ..."

Lời còn chưa dứt, tên thám tử đã dắt ngựa chạy thẳng về phía phủ.

Ninh Vương đang ở Xương Quốc Công phủ cùng các tướng lĩnh cũ của Tào gia bàn bạc công việc. Đột nhiên nghe báo có thám tử mang tin khẩn cấp, liền bảo thủ vệ cho người vào. Tên thám tử gần như chạy vào, chân chưa đứng vững đã lo lắng thưa với Ninh Vương:

"Không hay rồi Cửu gia, xảy ra chuyện lớn! Nô tài vừa mới thấy trên đường, tiểu công gia đánh xe ngựa từ ngoài thành trở về!"

Nghe xong, Ninh Vương túm lấy vạt áo hắn nhấc lên.

"Ngươi nói gì? Ngươi xác định đã thấy rõ ràng?"

"Chính xác trăm phần trăm! Nô tài nhìn rõ ràng, đúng là tiểu công gia không thể nghi ngờ. Chiếc xe ngựa đó cũng chính là chiếc trước đây đưa phu nhân rời đi!"

Sắc mặt Ninh Vương tái nhợt, gân xanh nổi trên trán, "Hắn đánh xe trở về phủ ư?"

Tên thám tử mặt trắng bệch lắc đầu: "Hướng đi... có vẻ như là hoàng cung."

Ninh Vương bước nhanh ra cửa, trực tiếp kéo ngựa ra, phi thân lên yên, điên cuồng vung roi phi về phía ngoài phủ.

Hoàng cung vàng son lộng lẫy, nguy nga hùng vĩ, sừng sững suốt trăm nghìn năm không ngã.

Trên cửa bảo điện sơn son là tám mươi mốt viên đinh vàng, xếp thành hàng dọc ngang, óng ánh chói mắt, thể hiện uy nghiêm của hoàng gia.

Trước hai cánh cửa cung dày nặng sơn son, tiếng vó ngựa vang lên. Ninh Vương ghìm cương dừng ngựa, đồng thời rút kiếm bên hông, chỉ thẳng vào người đang quỳ trước cửa cung.

"Ai đó?"

Tào Hưng Triêu quỳ xuống đất không nói, ánh mắt cũng không dám nhìn hắn.

"Tào Hưng Triêu! Tào Hưng Triêu!" Ninh Vương gần như muốn rách cả mí mắt, muốn rơi máu: "Ngươi làm sao dám trái lệnh ta, ngươi làm sao dám đưa nàng đi chết!"

Tào Hưng Triêu cúi đầu dập đầu, không còn mặt mũi nào.

"Là ta phụ lòng tin của Cửu gia, Cửu gia giết ta đi."

Ninh Vương nắm kiếm kề vào cổ Tào Hưng Triêu, mu bàn tay gân xanh nổi lên, "Ngươi đáng chết, bởi vì ngươi tự cho là đúng! Ngươi cho rằng, lấy mạng nàng để đổi ta lên ngôi, là lựa chọn đúng đắn nhất? Ngươi sai rồi, Tào Hưng Triêu, ngươi sai rồi! Ta coi nàng còn quý hơn cả mạng sống, ngươi đưa nàng đi chết chẳng khác nào muốn lấy mạng của ta!"

Tào Hưng Triêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng đối phương đã không còn nhìn hắn nữa.

Thúc ngựa phi nhanh về phía cửa lớn hoàng cung, Ninh Vương nhấc kiếm tàn nhẫn vung ra với đám thủ vệ chặn đường.

"Tránh ra! Hôm nay ai cản đường kẻ đó phải chết!"

Trong đại điện thượng thư phòng, Vũ vương quỳ gối trước án, lại một lần nữa xin được lui ra.

Hắn không để ý đến việc đoán xem vì sao phụ hoàng lại tiếp tục giữ hắn ở đây. Hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng lui ra, để có thể nhanh chóng phái người đi ra ngoài xác nhận tình hình.

Từ lúc phụ hoàng truyền lệnh phục kích nơi ngoài thành mười dặm đến giờ đã được một canh giờ. Nếu Triệu Nguyên Dực thật sự đưa nàng rời kinh như hắn nghĩ, thời gian dài như vậy đã đủ để thu xếp ổn thỏa và rời khỏi Kinh Thành.

Cố nén xung động muốn xông ra, hắn khép mắt lại, lần nữa xin được lui ra.

"Nhi thần thật sự có việc gấp cần lui ra, mong phụ hoàng chuẩn y."

"Có việc gì gấp đến thế, hôm nay không vội không được sao?"

Vũ Vương cố trấn tĩnh, định mở lời lần nữa, lúc này bên ngoài điện truyền đến tiếng động.

Hắn vô tình ngẩng mắt lên, liền thấy phụ hoàng vốn đang nhắm mắt dưỡng thần trên ngự tọa bỗng mở mắt, ra hiệu cho lão thái giám đỡ ngồi thẳng dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía ngoài điện.

Không hiểu sao vào lúc này, lòng hắn đột nhiên đập mạnh, theo bản năng cũng nhìn về phía hai cánh cửa điện uy nghiêm dày nặng kia.

Bên ngoài điện, thái giám bẩm sự tuân lệnh cất cao giọng truyền vào.

"Bẩm thánh thượng, Cửu gia quý phủ Tử Lan xin được yết kiến —— "

Tiếng nói này như sấm sét, khiến người đang quỳ trong điện cứng người.

Khi đồng tử co thắt lại, hắn đã lập tức tỉnh táo, quay lại khẩn cầu với người trên ngự tọa.

"Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn, cho phép nhi thần đưa nàng rời kinh! Nếu phụ hoàng có thể khai ân, nhi thần xin thề, đời này vĩnh viễn không bao giờ hồi kinh!"

Hắn dập đầu xuống đất, lưng căng thẳng như cây cung kéo căng.

Thánh thượng nhìn hắn không chút biểu cảm, lão thái giám bên cạnh im lặng hầu hạ.

Đại điện yên ắng, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Hồi lâu sau, Thánh thượng dời ánh mắt đi, hạ mi mắt ra hiệu.

Khi thấy đám ám vệ tiến về phía mình, Vũ Vương cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng.

Phụ hoàng thật sự muốn lấy mạng nàng, không còn đường lui!

"Phụ hoàng, nàng không hề gây hại gì đến giang sơn xã tắc, xin phụ hoàng mở lòng tha cho nàng một mạng!"

Vũ Vương vẫn chưa từ bỏ, còn muốn thêm điều kiện: "Phụ hoàng, nhi thần có thể vĩnh viễn trấn thủ biên cương, giữ vững giang sơn Triệu gia..."

"Ta sớm đã thấy rõ, ngươi cũng không thoát khỏi mê chướng của nàng."

Thánh thượng phẩy tay, ra hiệu cho ám vệ mang hắn đi.

Khi hai cánh cửa điện mở ra, người đang chờ bên ngoài bước vào đại điện.

Thượng thư phòng hoàng gia lát gạch vàng, cột điêu khắc rồng vàng, minh châu treo lơ lửng trên lư hương báu trong điện, quay quanh ngự tọa chạm rồng vàng trên bệ gỗ tử đàn, tất cả toát lên vẻ lộng lẫy và uy nghiêm tột bậc.

Ánh mắt Thì Văn Tu dừng lại trên minh châu treo trên lư hương báu trong chốc lát, rồi thu về, tiếp tục bước về phía ngự tọa trước mặt.

Bước chân nàng không nhanh, nhưng cũng không chần chừ. Khi nàng vừa bước vào, hai cánh cửa điện phía sau từ từ đóng lại, ngăn cách ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài.

Người ngồi trên ngự tọa nhìn nàng, không lộ tâm tình.

"Trẫm dường như nhớ, ngươi từng là Đại cung nữ trong cung Thục phi."

Thì Văn Tu dừng lại trước ngự án, gật đầu.

Theo hiệu lệnh, lão thái giám mang đến một giá vẽ, trên đó trải sẵn giấy. Rồi lại bưng văn phòng tứ bảo, đặt lên án nhỏ bên cạnh nàng.

Thánh thượng đánh giá nàng, dung mạo tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng coi là đẹp đẽ. Lúc này đứng đó với vẻ mặt bình thản, dáng vẻ điềm nhiên, không hề có thái độ yêu mị tùy tiện như tưởng tượng. Nghĩ lại cũng phải, người có thể khiến hai vương nhớ mãi không quên, hẳn không phải hạng người khí chất tầm thường. Nhìn nàng lúc này dù sắp chết vẫn ôn hòa nhã nhặn, cử chỉ thong dong, đủ biết nàng tất có chỗ hơn người.

"Nếu Lão Cửu đã sắp xếp cho ngươi rời kinh, vì sao ngươi còn quay về?"

Thì Văn Tu vẻ mặt bất động, cầm bút viết lên giấy.

"Bởi vì hắn chọn sai, ta muốn sửa chữa sai lầm này."

Giá vẽ quay về hướng tây, thánh thượng ngồi quay mặt về nam tất nhiên không thể đọc được. Thì Văn Tu viết xong định xoay giấy lại, nhưng bị lão thái giám bên cạnh ngăn lại.

Lão thái giám đọc lên những lời nàng viết, giọng không nhanh không chậm.

Thì Văn Tu hiểu ý, không động đậy nữa.

Thánh thượng thở dài: "Hiếm thấy một nữ nhi yếu đuối như ngươi lại quả quyết đến vậy. Nhưng giun dế còn tham sống, lẽ nào ngươi thật sự không sợ chết?"

Thì Văn Tu chậm rãi viết xuống. "Sinh không thể không tiếc, nhưng không thể tiếc một cách hèn nhát."

Làm sao con người có thể không sợ chết, nhưng nếu nàng sống sót mà đánh đổi là hắn phải trả giá không thể tưởng tượng, nàng không muốn vậy.

Thánh thượng ngẫm nghĩ câu nói đó, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.

"Có tâm tính như vậy thật hiếm thấy, nhưng ngươi không thể không chết. Ngươi có oán hận không?"

Thì Văn Tu nhìn vị đế vương già nua trên ngự tọa, mím môi không nói gì. Nàng đưa mắt nhìn quanh đại điện vàng son lộng lẫy này, trung tâm quyền lực của triều đại, nơi nắm giữ quyền sinh sát trong thiên hạ, địa vị cao đến mức không biết bao nhiêu người thèm khát.

Quyền lực, hai chữ cao không với tới, nàng sắp chết cũng vì nó.

Ai ngờ được, đây chưa từng là điều nàng theo đuổi. Nàng chỉ là nhận vật nhỏ bé, không có chí hướng lớn lao gì, xuyên việt đến đây nguyện vọng lớn nhất cũng chỉ là dành dụm tiền mua một căn phòng nhỏ ở Kinh Thành để dung thân. Nhưng nào ngờ, những chữ cao quý ấy lại không bỏ qua nàng, cứ lôi kéo nàng vào vòng xoáy đủ sức ép người thành bột mịn. Đến nỗi hôm nay, trở thành cái gai không thể không bỏ trong mắt đế vương trên ngự tọa, trở thành quân cờ quan trọng có thể chi phối việc lên ngôi.

Nghĩ lại, thật là buồn cười làm sao.

"Nể tình ngươi là mẹ đẻ của hoàng tôn, trẫm cho ngươi chút thể diện vậy."

Lời Thánh thượng vừa dứt, một viên thái giám khom lưng bưng bầu rượu tiến vào. Cùng lúc đó, góc tây của đại điện vang lên tiếng động nhỏ.

Thánh thượng dường như chưa để ý, ra hiệu cho thái giám bưng rượu đến cho nàng.

Thì Văn Tu nhìn bầu rượu khảm nạm bảo thạch, tinh xảo và toát lên vẻ hào hoa phú quý, ngẫm nghĩ giây lát rồi đưa tay cầm lấy.

Khi tiếng rượu rót vào chén vang lên, giọng già nua của đế vương trên ngự tọa cũng cất lên: "Đây là rượu độc, uống vào phát tác rất nhanh, sẽ không gây nhiều đau đớn."

Thì Văn Tu đặt bầu rượu xuống, cầm bút viết, "Tạ Thánh thượng ân điển."

Người sau bình phong thấy nàng nâng chén rượu độc lên, giãy giụa dữ dội đứng dậy. Dù bị đám thị vệ đè chặt, vẫn gây ra tiếng động không nhỏ.

Nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, góc phía tây không đèn, chỉ mơ hồ thấy một tấm bình phong.

Nàng không để ý thêm, cúi mắt định đưa chén rượu lên miệng.

"Ngươi có hối hận không?"

Nàng lắc đầu, dù thân hình gầy gò nhưng vẫn thản nhiên thong dong, không thấy e ngại hay hoảng loạn.

"Rất tốt, như vậy cũng không phụ tấm lòng Lão Cửu đối với ngươi." Thánh thượng nhìn nàng, nói tiếp: "Thực ra ngươi không thể không chết, cũng có một phần nguyên do từ Lão Thất."

Nàng khẽ biến sắc trong chốc lát, rồi lại trở về vẻ trầm tĩnh.

"Ngươi thấy trẫm nói không đúng sao? Lão Thất vẫn chấp niệm với ngươi, ngươi hẳn rõ trong lòng. Thử hỏi nếu ngươi tiếp tục ở bên cạnh Lão Cửu, ai biết tương lai có gây họa cho Lão Cửu không? Lùi một bước mà nói, họa từ trong nhà, nếu hai vương vì ngươi mà nổi lên xung đột, tương lai ngươi cũng không cách nào tự xử."

Thì Văn Tu cúi mắt mỉm cười. Nếu ở hiện đại, có lẽ nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày bị gán cho cái mác "hồng nhan họa thủy". Theo một nghĩa nào đó, có lẽ đây cũng là một lời ca ngợi.

Nàng cũng chẳng có gì cảm xúc phẫn nộ, người sắp chết, còn lưu ý được gì nữa.

"Không có gì không thể tự xử."

Thánh thượng nhấc mí mắt, liếc nhìn nụ cười còn vương trên mặt nàng, "Thật vậy sao? Vậy trẫm hỏi ngươi, nếu có ngày Lão Thất ngồi lên đỉnh, khăng khăng muốn ngươi hầu hạ, ngươi sẽ tự xử thế nào?"

Thì Văn Tu cầm bút viết ngay, "Sinh không thể không tiếc, nhưng không thể tiếc một cách hèn nhát."

Vẫn là câu nói cũ, nhưng sắc mặt nàng so với trước đó càng thêm lạnh nhạt.

"Ồ? Đừng quên, mạng Lão Cửu vẫn nằm trong tay hắn."

"Nếu ta thỏa hiệp, chính là đánh gãy xương sống của Nguyên Dực, so với giết chàng có khi còn đau đớn hơn."

Viết xong chữ cuối cùng, nàng đặt bút xuống án, nâng chén rượu kề sát môi.

Người sau bình phong nhìn chằm chằm những chữ đó, đôi mắt sâu thẳm chưa từng gợn sóng giờ đỏ ngầu, cuồng loạn run rẩy. Chợt hắn thấy nàng đưa chén rượu độc lên môi, mắt hắn như muốn nứt ra, bộc phát toàn bộ sức lực muốn xông tới.

Đám ám vệ ra sức ghì chặt hắn, động tác đã làm đổ bình phong, lật đổ ghế, tiếng vang to lớn kinh động mọi người trong điện.

Thì Văn Tu quay mắt nhìn lại, rồi chợt sững sờ.

Lần này nàng thấy rõ, người sau bình phong chính là hắn.

Giờ phút này hắn bị hơn mười người đè xuống đất, nhưng vẫn liều mạng ngước đầu nhìn nàng. Miệng bị bịt không nói được lời nào, nhưng đôi mắt đỏ ngầu mở to nhìn chằm chằm nàng, rồi lại dán chặt vào chén rượu trong tay nàng, như đang ra hiệu không tiếng động bảo nàng đừng uống.

Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn lúc này, nàng bỗng thấy buồn cười. Có lẽ vì xưa nay hắn luôn nghiêm nghị uy nghiêm, lại tổng lấy vẻ đa mưu túc trí xuất hiện trước mặt nàng, bất ngờ thấy hắn trong hình dạng này, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười a.

Còn hận hắn không? Hận chứ, làm sao có thể không hận, hắn hại nàng đâu phải nhẹ.

Dời mắt đi, Thì Văn Tu nhìn về hướng ngoài điện. Đáng tiếc cửa điện đóng chặt, không thể cho nàng nhìn lần cuối bầu trời của triều đại này.

Cũng được, đến cùng không phải triều đại thích hợp cho nàng sinh tồn.

Kiếp sau, nàng cũng không đến đây nữa.

Rượu vào cổ họng, chén rượu trong tay nàng rơi xuống đất loảng xoảng.

Khi bụng quặn đau, nàng gục ngã xuống đất, tình cờ mặt quay về hướng người kia.

Hắn nhìn thẳng vào nàng, cả người như đông cứng.

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, trong đầu nàng như cưỡi ngựa xem hoa, thoáng qua bao ân oán với người này. Nhắm mắt lại, nàng còn nghĩ, Triệu Nguyên Cảnh, nam nhân này cũng rất lợi hại, chỉ một mình hắn đã chiếm một trang nổi bật trong lòng nàng. Kiếp sau, đời sau, dù hắn hóa thành tro nàng cũng nhận ra, nhớ hắn đã từng cùng hung cực ác, đã hại nàng như thế nào.

Khi bóng tối kéo đến màn cuối cùng, nàng dường như thấy hắn khóc.

Trong hoàng cung, Ninh Vương điên cuồng phi ngựa chạy gấp, lúc này bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên tụ mây đen, như báo trước điềm gì.

"Tránh ra! Ai cản đường kẻ đó phải chết!"

Hắn vung roi vung kiếm, như kẻ điên cuồng.

Đám thị vệ vội vàng tránh đường, các cung nữ càng xô nhau né tránh.

Phi nhanh đến trước thượng thư phòng, Ninh Vương vung roi xuống ngựa, vài bước xông lên thềm đá, một cước đá văng hai cánh cửa điện đang đóng chặt.

Tiếng cửa điện bị phá tung vang vọng trong đại điện tĩnh mịch, thanh kiếm trong tay người đứng ở cửa điện rơi xuống đất trong chớp mắt.

"Lan... Lan Lan..." Ninh Vương lảo đảo chạy vào giữa điện, vừa chạy vừa lắc đầu, "Không thể nào, không thể nào... Lan Lan đừng dọa ta."

Tên thái giám bưng bầu rượu bên cạnh lặng lẽ lui ra, để lại thân hình gầy gò của nàng nằm cuộn trên nền gạch lạnh lẽo, bất động, không một tiếng động.

Trong đại điện vàng son lộng lẫy, nàng như món đồ nhỏ bé không đáng kể, bị bỏ lại tùy ý.

Ninh Vương quỵ ngã xuống, run rẩy ôm nàng vào lòng, tìm mạch đập ở cổ tay nàng, rồi lại áp tai nghe hơi thở. Hắn tìm đi tìm lại, lắng nghe nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy nửa điểm sinh khí của nàng.

Hắn vén tay áo lau máu bên môi nàng, nhưng lau sạch máu rồi, môi nàng vẫn trắng bệch đáng sợ. Bàn tay hắn lại che lên mặt nàng, nhưng vẫn không thấy hơi ấm, khuôn mặt lạnh lẽo của nàng như đâm vào phổi hắn, khiến hắn lạnh buốt.

"Lan Lan, Lan Lan, nàng tỉnh lại đi..."

Hắn ôm nàng khóc gọi, bàn tay vuốt ve vai cánh tay nàng, nhưng vẫn không đổi được nửa phần đáp lại từ nàng. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt như tro tàn, môi trắng như giấy, không bao giờ còn có thể cười với hắn, giận hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn, xinh đẹp giận dữ với hắn nữa.

"Người chết không thể sống lại, Nguyên Dực, ngươi đừng làm ra vẻ đàn bà."

Giọng nói của kẻ ngồi cao trên ngự tọa vang vào tai.

Ninh Vương chậm rãi ngẩng mắt lên, nhìn kẻ già nua cô độc trên ngự tọa kia, bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như điên cuồng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.