Nữ Hộ Vệ - Khanh Ẩn

Chương 65: Đêm dài




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giường ngủ bằng gỗ lim sơn son thiếp vàng, chạm khắc tinh xảo, xa hoa lộng lẫy, trông như một căn phòng riêng biệt. Ninh Vương đẩy nàng nằm xuống giường. Thân hình nhỏ nhắn mảnh mai của nàng như lọt thỏm giữa chiếc giường to lớn.

Tấm màn che giường kéo xuống, che đi ánh nến bên ngoài, chỉ để lại thứ ánh sáng mờ ảo huyễn hoặc bên phía trong màn. Hắn cởi chiếc áo bạc trên người nàng ra, ngắm nhìn khuôn mặt nàng đang khép hờ đôi mắt, mái tóc đen xõa trên gối, chiếc áo lụa mỏng bạc ôm sát cơ thể, trông thật quyến rũ mê hoặc. Máu trong người hắn liền sôi lên sùng sục.

Bàn tay nóng hổi của hắn xoa lên cái cổ tinh tế của nàng,hắn đã mất hết lý trí. Vội vàng cởi bỏ y phục trên người, lập tức phủ thân hình vạm vỡ nóng bỏng lên cơ thể mảnh mai, đắm chìm lạc lối trong sự ngọt ngào tinh tế bên trong của nàng.

Thời điểm lý trí hắn quay trở lại lần nữa, hắn nhận ra mình đã giao hoan với nàng. Vòng tay đang ôm lấy thân hình nóng hổi của nàng, bàn tay kia đang vuốt ve khắp người nàng. Nhưng xúc cảm lạ lẫm này kéo hắn về thực tại.

Nâng người lên, hình ảnh trước mắt như một nhát búa nện vào đầu, xua tan cơn hỗn loạn. Hắn chợt nhận ra mình đã quan hệ với nữ nhân mà Triệu Nguyên Cảnh từng dùng! Mọi chuyện xảy ra không rõ ràng, chỉ biết khi tỉnh táo lại thì hai người đã quấn quýt khó rời.

Khuôn mặt tuấn tú trở nên méo mó vì giận dữ. Hắn chỉ để nàng sống để trừng phạt và bắt nàng chuộc tội, sao lại lôi nàng lên giường? Sao lại dùng chung nữ nhân với Triệu Nguyên Cảnh? Thật không còn tí thể diện nào nữa!

Hắn muốn đẩy nàng ra ngay lập tức nhưng thân thể lại làm ngược lại, không nghe lời sai khiến. Hắn tức giận muốn chửi bới. Thì Văn Tu nhìn gương mặt anh tuấn đỏ ửng của hắn trong ánh sáng mờ ảo, cảm thấy hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi trên mặt hắn. Nàng liền đưa mắt nhìn xuống môi, cằm, rồi từng tấc từng tấc đi xuống...

Ninh Vương cắn răng định đẩy nàng ra, không muốn nhìn mặt nàng, không muốn chạm vào cơ thể ấy, để khỏi nhắc nhở mình về nữ nhân đang ở dưới thân là ai. Nhưng chưa kịp hành động, thân thể hắn đã run lên bần bật.

Hơi bất ngờ trước sự táo bạo của nàng, hắn liếc xuống và thấy đôi bàn tay không chút rụt rè của nàng đang đặt lên ngực mình lên bụng mình.

Những ngón tay mềm mại mát lạnh sờ soạng khắp cơ thể hắn, mỗi cái chạm đều khiến cơ bắp hắn run rẩy không kiềm được.

Đôi môi hắn đột nhiên áp xuống, tước đoạt hơi thở vốn đã gấp gáp của nàng. Nàng lúc này hô hấp trở nên có chút không thở nổi, tay để trên ngực hắn lại không thể đẩy hắn ra, nàng đành phải đẩy đầu hắn, tỏ ý không muốn. Hắn kiên nhẫn tấn công lần thứ hai, nàng gian nan né tránh. Tiếng thở hổn hển trên môi ra hiệu rằng nàng không muốn. Nhưng điều đó lại kích thích hắn, sức mạnh trên đôi môi tăng lên, khiến trước mắt nàng tối sầm.

Khi hắn cuối cùng cũng dời môi, nàng vội vàng thở gấp, đôi tay ôm lấy mặt hắn, đặt môi hôn lên cằm rồi di chuyển xuống dưới. Hắn vốn đang hưởng thụ, nhưng ngay lập tức cảm giác nhói đau từ cổ họng lan tới, khiến hắn bất ngờ hít một hơi lạnh.

"Tiện nhân phóng đãng lỗ mãn!", hắn mắng nàng.

Cơn đau nhói mang tới kích thích lạ lùng, khiến hắn mất kiểm soát. Nhưng chưa được bao lâu, mọi thứ lại đột ngột dừng lại.

Nhìn chằm chằm nữ nhân bất động đang nhắm mắt dưới thân, hắn tức giận và kinh ngạc. Mới hùng hổ thế mà đã hết sức rồi sao? Hắn lay nàng vài cái, bóp má nàng, nhưng nàng vẫn nằm yên không phản ứng, gương mặt đỏ ửng chưa tan.

Hắn quả thật tức giận muốn cắn muốn nghiến nàng. Nàng chỉ trụ được thêm khoảng thời gian pha hai ấm trà. Thân thể yếu ớt của nàng quả thực không chịu nổi tham vọng dữ dội này.

Thì Văn Tu không rõ mình tỉnh dậy vào lúc nào. Trời có lẽ vẫn chưa sáng, nến trong phòng chưa tắt, ánh sáng yếu ớt hắt lên rường cột chạm trổ của chiếc giường. Nàng ngơ ngác mất vài giây, chợt nhìn thấy bóng người tối đen tựa sát mép giường.

"Tỉnh rồi? Còn không mau đứng dậy đi khỏi đây ngay!", giọng nói lạnh lùng vang lên. Khuôn mặt hắn khuất trong bóng tối, nhưng âm điệu không kiên nhẫn thì rõ mồn một.

Thì Văn Tu lấy lại tinh thần, cố gắng nhấc thân thể nặng nề. Mặc quần áo mà đặc biệt lại cảm thấy khó nhọc, vì cánh tay đau nhức dị thường, mỗi một cử động đều là một phen vất vả.

Vì thế, nàng đành phải buộc lại mái tóc, không muốn phí thêm sức lực nữa. Nàng đẩy mình ra khỏi giường thơm, nhắm mắt thích ứng với ánh sáng le lói từ bên ngoài, rồi chậm rãi ngồi xuống mép giường, thõng hai chân.

Khi nàng tản mác hương thơm tinh tế ngọt ngào, ánh mắt hắn không kìm được hướng về phía nàng. Hắn nhìn nàng cúi đầu, mi mắt thõng xuống đầy vẻ buồn ngủ, nhìn nàng cúi người xỏ giày, vạt áo hé mở để lộ làn da trắng ngần cùng những vết hồng in trên đó.

Cổ họng hắn chuyển động, thân thể dấy lên vài phần xao động khó nhịn. Theo bản năng, hắn muốn lấy bầu rượu dội lên miệng để đè nén cảm xúc, nhưng lập tức nhớ ra sắp đến giờ vào triều, nên đành miễn cưỡng kìm lại.

Chờ đến khi hắn nuốt trôi cảm giác kích động ấy, nàng đã đứng dậy rời đi. Nhìn nàng buông lỏng hai vai, đồng tử mờ mịt mệt mỏi, dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi bước ra ngoài, hắn không khỏi sa sầm mặt, thấp giọng chửi thề hai câu.

Cuối cùng, hắn gọi hạ nhân vào, cởi phăng áo khoác trên người ném qua, bảo hạ nhân cầm đến cho nàng khoác lên.

Vương công công tuổi đã cao, không chịu được thức đêm, nên ban đêm không bố trí ông ta làm nhiệm vụ. Vì thế sáng sớm khi thức dậy, ông không khỏi hỏi han tình hình đêm qua từ hạ nhân trực đêm.

Hạ nhân liền nhỏ giọng thì thầm một hồi.

Nghe được nàng rời đi khi gần sáng, Vương công công lấy làm kinh ngạc, có chút nghi hoặc không biết thân thể nàng có chịu đựng nổi không.

"Nhìn thì ổn, ít nhất là tự mình bước đi được."

Vương công công suy nghĩ một chút, rồi hỏi xem sau đó có cho nàng uống thuốc không.

Tên hạ nhân vẻ mặt đau khổ: "Nô tài đã chuẩn bị sẵn chén thuốc từ sớm, chờ nàng vừa ra là đem đến hỏi. Nào ngờ gia không biết từ đâu nổi giận, trực tiếp cho ta một cú, bảo ta tự mình giữ lại mà uống."

Nói rồi chỉ chỉ về phía cửa sổ, "Nô tài cũng không biết nên làm thế nào, không dám đổ đi, cũng không dám để lộ liễu sợ chọc giận gia, chỉ có thể đặt nơi không mấy nổi bật, chờ công công ngài đến quyết định."

"Đang yên đang lành, sao gia lại không vui?"

"Nô tài cũng không rõ."

Tên hạ nhân không dám nói, hắn thấy gia có vẻ như đang tìm cớ bất mãn.

Vương công công suy đoán vài phần, cảm thấy có lẽ là do chuyện ở Vũ Vương phủ.

Thở dài, ông dặn người đem thuốc đổ đi.

"Thân thể nàng ấy uống hay không cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, sau này ngươi cũng không cần hỏi gia nữa, cứ bớt đi việc này đi."

Hạ nhân vâng dạ, rồi nhớ ra một chuyện nói thêm: "Đúng rồi công công, trước khi vào triều gia có dặn, nói hôm nay sẽ có ngự y đến bắt mạch kê đơn cho nàng, đến lúc đó ngài sắp xếp người đúng hẹn nấu thuốc đưa cho nàng uống."

"Trước đây không phải đã có ngự y đến kê đơn rồi sao?"

"Có lẽ là vị khác. Cụ thể nô tài cũng không rõ."

Vương công công không hỏi thêm, đợi ngự y đến sẽ hỏi rõ.

Hôm nay triều đình xảy ra chuyện chưa từng có, Vũ thân vương vì say rượu mà đến muộn giờ vào triều.

Thánh thượng nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mặt mắng hắn nửa canh giờ.

Vì chuyện này, suốt buổi thiết triều, Kim Loan Điện ngập tràn bầu không khí nặng nề. Các triều thần tâu bày đều hết sức cẩn thận, không dám thở mạnh, e sợ chọc giận long nhan. Chỉ là trong lòng ai nấy đều cảm thấy khó tin, bởi họ thực sự khó lòng tin được rằng Vũ thân vương xưa nay vốn cần mẫn cung kính, lại có thể làm ra chuyện hoang đường đến thế.

Triều tan sớm, khi vị Vũ Vương mặt không biểu cảm cùng vị Ninh Vương thần sắc thâm trầm lần lượt bước ra khỏi đại điện, các triều thần không khỏi nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý.

"Thất ca đêm qua vui vẻ phóng túng lắm sao? Thật là cảnh tượng hiếm thấy."

Vũ Vương tiếp tục bước đi, không thèm để tâm đến lời châm chọc của Ninh Vương.

Hiếm khi tóm được nhược điểm của đối phương, Ninh Vương tất nhiên không dễ dàng bỏ qua, tận lực mỉa mai: "Thất ca, đêm xuân ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt là tốt, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe. Dù sao tuổi cũng lớn dần, thân thể không còn cường tráng như xưa, thức trắng đêm cuồng hoan, e rằng thân thể huynh chịu không nổi. Làm đệ đệ, ta thật lo lắng vô cùng."

"Không cần ngươi bận tâm."

Vũ Vương lạnh lùng liếc nhìn hắn, thờ ơ đáp.

Nhưng cái nhìn này khiến hắn đột nhiên dừng bước, vẻ mặt bất động bỗng xuất hiện một tia rạn nứt.

Ninh Vương cũng ngừng lại, thoạt đầu nhíu mày nghi hoặc, sau đó chớp mắt liền nhanh chóng phản ứng. Lúc này sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, theo bản năng đưa tay sờ cổ họng, khóe mắt phút chốc che giấu. Giờ phút này hắn không còn tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác nữa, trái lại tâm tình vô cùng ác liệt.

Dấu vết này Lão Thất vừa nhìn đã thấy rõ, vậy thì có thể nói lên vấn đề.

Hai người liếc mắt nhìn nhau chằm chằm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một bên hung dữ, một bên âm trầm.

Sau khi thu hồi ánh mắt, cả hai đều không còn tâm trạng nói chuyện, trực tiếp rẽ hướng đi riêng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.