Nữ Hộ Vệ - Khanh Ẩn

Chương 41: Yêu cầu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Vương khoác áo dài đứng thẳng người lên, rót trà ấm từ từ uống. Giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Nghỉ ngơi đủ rồi thì ra ngoài đi."

Đầu óc Thì Văn Tu tỉnh táo hơn một chút, từ từ lấy lại chút sức lực, cố gắng hết sức đứng dậy, vẻ mặt còn ngơ ngác khoác xiêm y lên người. Mãi một lúc lâu sau mới nhận ra xiêm y đang mặc vẫn là bộ áo tơ dài chấm gót ấy.

Hắn dường như không để ý, vẫn ngồi bên bàn cúi mắt uống trà, khuôn mặt ẩn trong bóng tối mờ ảo.

Thì Văn Tu cố chịu đựng cơ thể rã rời mệt mỏi, đảo mắt nhìn bốn phía, rồi chậm chạp bước về hướng bồn tắm, run rẩy cúi người nhặt bộ xiêm y cũ mặc lúc đến, từng món khoác lên người. Đợi khi mười ngón tay đau nhức không nghe lời buộc qua loa lại vài dây áo, nàng liền lê bước ra khỏi phòng với dáng vẻ uể oải.

Người ngồi trước bàn ngẩng mắt lên chỉ trong thoáng chốc, liền thấy nàng vội vã cài hai ba dây buộc, rồi với mái tóc đen ướt rối bù, khuôn mặt thanh tú vẫn còn vẻ mê loạn chưa tan hết sau cuộc mây mưa, cứ như vậy với bộ dạng quần áo xộc xệch không kiêng dè đi ra ngoài.

Trong chớp mắt tức giận, hắn muốn quát bảo nàng quay lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì nàng đã biến mất sau tấm rèm.

Hắn nhìn chằm chằm hướng nàng biến mất, nhiều lần kiềm chế, cuối cùng vẫn đặt chén trà xuống, đứng dậy rời bàn, vài bước nhanh chân bước ra ngoài.

Ở ngoài phòng, Thì Văn Tu dựa lưng vào tường, hai tay cầm chén thuốc tránh thai do bà tử đưa tới, thổi bọt trên mặt thuốc rồi cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra uống.

Vị thuốc cay đắng chảy xuống cổ, nhưng chất lỏng ấm áp vẫn làm dịu cổ họng khô khốc của nàng, mang lại chút hơi ấm cho cơ thể, giảm bớt mệt mỏi.

Uống được vài ngụm, nàng ngẩng đầu khỏi chén thuốc, thở hổn hển chậm rãi. Lúc này tinh thần đã khá hơn một chút, nàng liền nhìn về phía Lỗ thủ lĩnh, hỏi nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"Vương gia bị thương thế nào vậy?"

Người đang định vén rèm bước vào trong phòng khựng lại động tác.

Lỗ Trạch căn bản không nhìn về phía nàng. Từ khi thấy nàng bước ra, hắn đã nghiêm mặt quay người sang hướng khác, miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn âm thầm chửi nàng vô liêm sỉ.

Hắn chưa từng gặp nữ tử nào trơ tráo đến vậy.

Ngay cả gái lầu xanh mua vui bên ngoài còn biết giữ chút vẻ e thẹn, đâu như nàng, vừa được sủng ái xong là ung dung bước ra với quần áo xốc xếch, không ngại ngùng che giấu dáng vẻ vừa bị chủ nhân "hung hăng yêu thương", còn thong thả uống thuốc, hoàn toàn không tự biết xấu hổ mà vội vã bỏ đi.

Điều quá đáng hơn là nàng còn ngang nhiên bắt chuyện với hắn.

Hắn chẳng muốn đáp lại nàng nửa lời, chỉ lạnh mặt mong nàng uống xong rồi cút nhanh đi.

"Ta nghe nói... sau khi bị thương mất máu, cơ thể sẽ bị suy nhược, tốt nhất nên thanh tâm tĩnh dưỡng." - Thấy hắn không đáp lời, nàng chỉ có thể lên tiếng gợi ý một cách mơ hồ.

Nàng thực sự không muốn quay lại hầu hạ hắn nữa. Nàng không chịu nổi sự cuồng bạo mạnh mẽ lẫn thái độ thô lỗ hung hăng của hắn. Nhưng nàng đâu dám đề cập trực tiếp với người kia, chỉ có thể lén lút uyển chuyển nhắc khéo với Lỗ thủ lĩnh.

Tuy nhiên làm nàng thất vọng là Lỗ thủ lĩnh nghe xong vẫn không tiếp lời, chỉ lạnh lùng giục nàng mau uống thuốc.

Đưa chén thuốc lên miệng nhấp thêm vài ngụm nhỏ, nàng cắn môi, lại nói nhỏ:

"Lỗ thủ lĩnh, ta thấy gia cũng chẳng mấy hứng thú với ta, sao ngài không đi tìm vài cô nương xinh đẹp đến hầu hạ người?"

Trải qua hai lần ân ái với hắn, nàng dĩ nhiên hiểu, hắn chỉ coi nàng như công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi. Đã như vậy thì cần gì phải tìm nàng nhiều lần, chi bằng kiếm mấy cô nương xinh đẹp mong muốn trèo cao sẵn lòng lên giường hầu hạ, chẳng phải tốt hơn sao?

Nam nhân luôn thích sự mới mẻ, như vậy vừa khiến chủ nhân vui vẻ, lại thoả mãn ham muốn của chủ nhân.

Nghe vậy, Lỗ Trạch giận đến tím mặt, cảm thấy lời nàng quả thực đang sỉ nhục thân phận thủ lĩnh thân binh của hắn.

Thấy hắn mãi không trả lời, Thì Văn Tu thất vọng, cũng hơi bực dọc.

Sau trận mệt mỏi khó tránh khỏi sinh lòng oán giận hắn. Nếu không phải vì Lỗ thủ lĩnh không chịu làm, có lẽ nàng đã không rơi vào cảnh ngộ này. Nếu hắn biết lo liệu, sớm tìm nữ nhân xinh đẹp vừa ý đến cho gia, có lẽ nàng đã thoát khỏi nơi này từ sớm.

Nghĩ vậy, nàng không từ bỏ ý định tiếp tục gợi ý:

"Lỗ thủ lĩnh, nam nhân thường thích nữ tử có thân hình đẹp hơn. Ngài cũng nên để tâm tìm giúp gia. Nếu gia ưng ý, ngài cũng sẽ được trọng thưởng mà."

Lỗ Trạch hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn tức giận. Đang lúc hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ xem nên mở miệng khuyên nàng thế nào, bỗng rèm cửa bị vạch ra, giọng nói lạnh lùng của gia vang lên:

"Suy nghĩ của nam nhân, xem ra ngươi hiểu không ít."

Chỉ một câu, hai người bên ngoài đều cứng đờ người.

Thì Văn Tu không ngờ lời nói khẽ của mình lại đánh động người trong phòng. Sắc mặt tái nhợt, nàng không dám liếc về hướng đó nửa con mắt, chỉ hoảng hốt cúi đầu, vội vàng nâng chén uống cạn thuốc. Nhưng vị thuốc quá đắng, nàng không uống hết một hơi được. Đành phải ôm chén thuốc to lớn, hoang mang xoay người, vội vàng liền muốn rời khỏi.

Nhưng Vũ Vương nắm lấy cổ tay nàng, ngăn cản nàng rời đi.

"Nếu chưa muốn đi, thì ở lại đây."

"Không có đâu gia, ta chỉ định uống hết chén thuốc rồi đi ngay..."

Hắn không thèm nghe nàng giải thích, giật lấy chén thuốc trong tay nàng ném trả lên khay của bà tử.

"Lấy cho nàng bộ xiêm y mới." - Hắn ra lệnh nghiêm giọng, rồi nắm chặt tay lôi nàng trở vào phòng một lần nữa.

Lỗ Trạch ra hiệu cho bà tử nhanh chóng đi chuẩn bị bộ quần áo mới và mang tới.

Nghe tiếng van xin mơ hồ vọng ra từ bên trong, hắn hơi đau đầu. Nếu nàng uống hết thuốc cho khoẻ rồi đi ngay, không cần phải nói lung tung thì đã không bị chủ nhân tóm lại. Nhưng cũng tốt, gia sẽ thoải mái hơn.

Trong ánh nến lung linh, hắn nhìn dáng vẻ nước mắt rưng rưng của nàng mà cười khẩy.

Nghĩ đến lúc nãy vén rèm thấy nàng mặc xiêm y xốc xếch, nhu mị dựa cột, miệng nhỏ nhấp từng ngụm thuốc, mặt ửng hồng, nhỏ nhẹ trò chuyện với nam nhân, trong lòng hắn không khỏi tức giận.

Vừa như vậy mà nàng đã không chịu nổi cô đơn, hắn sao lại tác thành cho nàng.

Lúc nàng tỉnh dậy lần nữa, trước mắt tối đen, dường như bị vây trong kén tằm, ngột ngạt khó thở.

Nàng còn tưởng mình nằm mơ, hoảng sợ mê man một hồi lâu mới nhận ra mình bị chăn trùm kín đầu.

Nàng đưa tay lần mò trên đầu, đẩy chăn ra. Bầu không khí oi bức tan biến ngay tức khắc, làn gió mát bên ngoài khiến nàng đẫm mồ hôi, thoải mái thở ra một hơi.

"Gia, ngài hãy chịu đựng chút, bôi thuốc sẽ hơi rát."

"Được rồi, cứ làm đi."

Không còn cảm giác ngột ngạt khó chịu, sự mệt mỏi lại kéo đến, nàng nhắm mắt lại định thiếp đi. Nhưng đúng lúc đó lại mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện phía sau.

Nàng cố mở mắt, mơ màng quay đầu nhìn lại, thần trí vẫn chưa tỉnh hẳn.

Qua mấy lớp màn mỏng, nàng lờ mờ thấy có người ngồi ở mép giường. Bên cạnh còn đứng một người khác, vừa nói chuyện vừa cầm lọ gì đó rót lên vai người kia.

Nàng ngơ ngác nhìn một hồi lâu, rồi chợt nhận ra, vội vàng chống tay định ngồi dậy.

Nghe thấy động tĩnh, người ngồi bên giường đột ngột quay đầu lại, thấy nàng ngồi dậy liền lập tức sa sầm mặt.

"Nằm xuống!" - Hắn trầm giọng quát.

Hắn xoay người với tay vào trong chăn, ấn đầu nàng xuống gối, kéo chăn trùm kín nàng từ đầu đến chân.

Thì Văn Tu không dám động đậy nữa.

Vũ Vương kéo chăn gọn gàng rồi xoay người ngồi lại.

"Tiếp tục đi."

Quân y nhìn vết thương lại bắt đầu rỉ máu, thầm thở dài, đành phải rót thêm thuốc lên.

Khi quấn băng, hắn vẫn không nhịn được dặn dò: "Vương gia, ngài nhất định phải cẩn thận, đừng để vết thương nứt toạt ra nữa. Mùa hè sắp tới, nếu vết thương nhiều lần không lành, e rằng sẽ bị nhiễm trùng nguy hiểm."

Vũ Vương gật đầu: "Bản vương biết rồi."

Đợi quân y thay thuốc xong rồi lui ra, hắn cúi người vén tấm chăn đang phủ trên người nàng.

Thì Văn Tu ngồi bật dậy, tay nắm chặt một góc chăn, cố che đi thân thể trần trụi của mình.

"Quần áo để trên bàn trà." - Hắn nói giọng lạnh nhạt, ngồi thẳng người dậy, rồi dịch sang chỗ trống bên cạnh vài tấc.

Nàng khẽ đáp một tiếng, rón rén trườn người qua bên cạnh hắn, nín thở định bước chân trần xuống giường.

Nhưng đúng lúc nàng hai tay ôm ngực định xuống, hắn đột ngột nắm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ dời tay nàng khỏi chỗ mềm mại kia.

Nàng trợn to mắt, kinh hoàng nhìn hắn.

Ánh mắt u ám của hắn dừng lại trên những dấu răng và vết tay chằng chịt trên làn da mềm mại, lại đảo qua cổ, eo và những nơi khác cũng chi chít vết tích vài lần. Hắn nhíu mi, rồi thả tay ra sau vài giây.

"Bản vương có thể chấp nhận một yêu cầu không quá đáng của ngươi." - Hắn nói giọng hơi dịu đi khi buông tay nàng ra.

Nghe vậy, nàng ngẩn người một chốc rồi vui mừng, suýt buột miệng nói không muốn hầu hạ hắn nữa. Nhưng vào giây phút cuối cùng, lý trí trở về khiến nàng kiềm chế lại, ngăn lời nguy hiểm sắp thốt ra.

Hắn nói có thể chấp nhận một yêu cầu không quá đáng.

Vậy yêu cầu không phải hầu hạ hắn nữa có được coi là quá đáng hay hợp lý? Với nàng, đương nhiên là hợp lý, nhưng với hắn thì sao?

Nàng cảm thấy nếu thốt ra lời đó, có lẽ hắn sẽ giận dữ đến mức muốn đánh chết nàng.

Thấy sắc mặt nàng lúc vui mừng lúc căng thẳng, hắn hơi nhướng mày: "Chưa nghĩ ra à?"

Thì Văn Tu trấn tĩnh lại tinh thần, giờ nàng đã suy nghĩ kỹ một yêu cầu không quá đáng.

"Đã nghĩ ra rồi. Thưa chủ nhân, ta muốn chuyển ra ngoài ở."

Thần sắc hắn không đổi, gọn gàng từ chối: "Quân doanh đông người phức tạp, không được."

"Không phải ở quân doanh, ta mua nhà bên ngoài."

Thì Văn Tu ngừng lại giây lát rồi nói nhỏ.

Hắn chợt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén dò xét khuôn mặt nàng nhiều lần.

Nàng mím môi im lặng, để mặc ánh mắt sắc lẻm dường như nhìn thấu tâm can của hắn soi mói, đánh giá mình.

Hơn nửa năm sống trong quân doanh, trải qua chút biến động thế sự khiến nàng không còn ngây thơ vô tri như trước. Nàng dần dà cũng tìm hiểu phần nào suy nghĩ của người ở thế giới này. Chẳng hạn nàng là tình nhân trên giường của chủ nhân, lẽ ra phải giữ gìn cái gọi là danh dự của mình, nếu không sẽ tổn hại đến uy nghiêm của chủ nhân.

Sau khi hiểu rõ điều này, nàng mơ hồ đoán được ý định chuyển ra ở ngoài quân doanh của mình khó có thể được hắn cho phép. Vì thế trong khoảng thời gian ở lại đây, qua việc trò chuyện với các dân phụ, nàng tìm hiểu được giá nhà cửa và những con phố tốt ở vùng ngoại ô. Sau khi tính toán số tiền tích góp của mình, nàng đã lén đi tìm mối lái, cắn răng bỏ tiền mua một căn nhà nhỏ ở gần khu trung tâm thành.

Ở trong quân doanh sẽ hủy hoại danh dự của nàng, nhưng sống ở căn nhà riêng thì sẽ không ảnh hưởng gì chứ?

Vũ Vương nhìn nàng chăm chú. Rõ ràng nàng không nói thêm gì nữa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra sự kiên quyết không nhường bước trong đôi mắt phảng phất ánh sáng mờ ảo kia.

"Lấy đâu ra tiền? Phủ quân tặng sao?" - Hắn hỏi.

"Không, là ta tự tích góp."

Hắn nghi hoặc: "Tích góp?"

Hắn mơ hồ nhớ lại ngày nàng vào phủ, tự thân không mang theo gì ngoài hai bàn tay trắng.

"Lương bổng gia cho hậu hĩnh, gần một năm nay ta không có chi tiêu gì, nên tích lũy cũng không ít. Lại thêm chút vàng bạc nương nương trong cung thưởng, dần dà cũng gom góp đủ." - Nàng giải thích.

Rồi nàng bổ sung thêm: "Vùng ngoại ô không khó mua nhà như Kinh Thành, giá nhà ở đây không đắt kinh khủng đâu."

Nghe những lời này, hắn biết nàng đã lên kế hoạch ở lại Biên Thành từ sớm, trong lúc nhất thời không nói nên lời, tâm tình cũng có chút dao động.

Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng: "Đợi thêm ít lâu nữa, để Lỗ Trạch chi ngân lượng cho ngươi."

Nàng liếc hắn cẩn thận, xoắn hai tay vào nhau rồi vẫn lấy hết can đảm nói:

"Không cần đâu gia, số ngân luợng ta tích góp đủ mua rồi."

Hắn không nói thêm, trầm mặc vẫy tay cho nàng lui ra.

Thì Văn Tu mặc quần áo gọn gàng xong, nín thở vội vã rời khỏi.

Đi ngang qua cửa phòng, lần này rút kinh nghiệm nàng không dám dừng lại, mà rảo bước thẳng đến phòng nhỏ của mình. Mãi đến khi vào phòng đóng kín cửa, nàng mới vỗ ngực trấn an nhịp tim hỗn loạn.

Nàng không ngờ hắn thực sự đồng ý để nàng dọn ra ngoài.

Vậy sau này, nàng sẽ có ngôi nhà thực sự của riêng mình.

Ngay hôm sau, nàng liền vội vã thu dọn đồ đạc, chuyển vào căn phòng nhỏ gần khu trung tâm thành.

Kỳ thực nàng không có nhiều đồ đạc, cũng chẳng phải thu xếp lắm, chỉ có vài bộ quần áo mới cũ, thêm hai áo lông chồn hắn tặng và chiếc áo lông nàng đang đan dở.

Nói đến chiếc áo lông, hôm đó hắn cố tình bảo nàng mang vào phòng, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng thấy tấm áo lông khổ công đan lại bị vứt trên mặt đất, còn in dấu chân giẫm lên.

Ban đầu nàng cũng định bỏ đi, nhưng nghĩ lại dù sao cũng tốn công đan nên vẫn nhặt về.

Mang theo số tài sản ít ỏi ấy, nàng mở cánh cửa ngôi nhà đầu tiên thuộc về nàng ở thời đại này.

Vừa bước vào căn phòng không lớn, có một sân nhỏ, giữa sân trồng cây đào còi cọc.

Nhìn cành khô héo, nàng nghĩ đợi lúc rảnh sẽ đốn bỏ cây này, thay bằng một cây ăn quả khác.

Trong phòng đóng bụi dày, nàng cũng không ngại phiền phức, đặt bọc quần áo xuống rồi xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Với ngôi nhà này, nàng có rất nhiều ý tưởng hay, như trồng loại hoa gì trước nhà sau vườn, hay treo đồ trang trí gì trên tường phòng khách. Nghĩ vậy, nàng không kìm được niềm vui sướng, nở nụ cười trên môi.

Khi mới dọn vào, nàng cũng không mời ai đến chúc mừng. Nếu ở Kinh Thành ngày trước, mua nhà chắc chắn nàng sẽ sắm rượu thịt thiết đãi Lỗ Hải và mọi người. Nhưng bây giờ cảnh ngộ thế này, nàng cảm thấy chẳng cần thiết. Cứ cho là mời, cũng chưa chắc họ đã muốn tới, chỉ riêng việc nói chuyện thân mật với họ e là đã gây phiền phức không đáng có.

Họ có lẽ cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời nàng thôi.

Nghĩ đến 3 năm rưỡi sau họ lần lượt rời nơi đây về kinh, chỉ còn mình nàng ở lại, trong lòng bỗng dấy lên nỗi cô đơn.

Nhưng rồi nàng nhanh chóng tỉnh ngộ.

Trên đời không tiệc nào không tàn, con đường cuối cùng ai cũng phải tự bước đi.

Ai nói được rằng, cuộc sống ở Biên Thành không phải là một khởi đầu mới?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.