Nữ Hộ Vệ - Khanh Ẩn

Chương 40: Tự rước




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thì Văn Tu đang ngủ say thì bị ai đó đánh thức đưa đi

Vừa qua cơn mệt mỏi, nàng chìm vào giấc ngủ sâu thì đột nhiên bị người nâng dậy, tâm trí còn mê mang chưa kịp định thần. Cũng chưa kịp mở to đôi mắt mơ màng ra nhìn rõ người tới là ai thì đã bị một chiếc áo choàng rộng lớn quấn lấy thân mình. Sau đó, nàng bị lôi ra khỏi căn lều nhỏ, không nói lời nào bị nhét vào bên trong một chiếc xe ngựa.

Đến khi tỉnh hẳn, nàng nhận ra mình đang ở trong một cỗ xe ngựa đang phi nhanh. Nàng hoảng sợ nhìn quanh không gian tăm tối trong buồng xe. Nếu không phải nhận ra người đánh xe quen thuộc kia, có lẽ nàng đã hoảng sợ mà nhảy khỏi xe rồi.

"Lỗ thủ lĩnh... Ngài định đưa ta đi đâu vậy?"

Nàng đưa mu bàn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, từ từ di chuyển về phía càng xe, hỏi người đánh xe với giọng run rẩy.

Lỗ Trạch đang chạy xe gấp rút, lo rằng không về kịp phủ nha trong vòng hai khắc, không rảnh trò chuyện nhiều với nàng. Nhưng sợ nàng suy nghĩ lung tung, hắn ta cũng đáp lại vắn tắt: "Gia muốn gặp cô."

Một câu nói khiến nàng câm nín.

Sau đó đi trên đường, hai người không nói với nhau lời nào nữa.

Ánh trăng sáng, trời trong, màn đêm ngàn vì sao lấp lánh.

Nhưng giờ phút này, không ai quan tâm thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp ấy.

Màn đêm yên tĩnh, ngựa phi nhanh, người đánh xe vội vã vung roi thúc ngựa. Bánh xe lăn nhanh trên con đường hướng về phủ nha.

Trong buồng xe tối om phía sau chỉ có tiếng thở, gần như không nghe thấy âm thanh nào khác.

Thủ vệ phủ nha sớm đã mở cổng lớn, đón chiếc xe vào trong.

Xe ngựa tiến vào thần tốc, chạy trên con đường trung tâm rộng lớn thẳng tới sân sau.

Tiếng thét vang lên, ngựa hí lên bị kìm hãm bởi dây cương. Chúng dậm chân vài bước rồi dừng lại trước sân.

Lỗ Trạch vứt dây cương, nhảy xuống xe, bước đến bên xe, vén rèm mời nàng xuống.

Thì Văn Tu nắm chặt vạt áo, cuối cùng buông tay, cắn môi trắng bệch bước xuống xe.

"Cô mau theo ta, gia đang chờ." - Lỗ Trạch thấy nàng đi chậm phía sau liền quay lại thúc giục.

Nàng làm theo, bình tâm trấn tĩnh lại rồi rảo bước đuổi theo.

Dẫn nàng đến trước phòng chính, hắn đứng ngoài rèm châu báo: "Thưa gia, người đã đến."

"Cho nàng vào đi." - Giọng nói bên trong vang lên ngay sau đó.

Lỗ Trạch liền nháy mắt ra hiệu cho nàng, rồi tự tay vén rèm lên.

Thì Văn Tu nhìn hơi nước phả ra từ căn phòng đằng sau lớp rèm, bất giác siết chặt tay, hai chân cứng đờ một lúc lâu, rồi ép mình bước vào trong.

Thấy nàng ngoan ngoãn bước vào, Lỗ Trạch mới yên tâm thả lỏng thần kinh căng thẳng, nhẹ nhàng buông rèm xuống, ngăn cách ánh nến mờ ảo và làn hơi nước mịt mù bên trong.

Khi thấy nàng cứng người không nhúc nhích, hắn suýt cho rằng nàng sẽ chống lệnh. May mà nàng biết điều, không làm phật ý chủ nhân.

Mùi trầm hương tản ra từ lư hương, lan tỏa khắp phòng.

Căn phòng được ngăn đôi bởi một màn lụa mỏng màu hồng nhạt. Bên ngoài là bồn tắm toả hơi nóng, hoa trôi bập bềnh trên mặt nước. Xung quanh đặt các giá nhỏ đựng hương liệu, hạt đậu, cát, trúc muối... dùng để rửa mặt.

Nhìn qua tấm màn về phía giường, nàng thấy người đàn ông mặc áo trắng ngồi xoa chân. Có lẽ vì gió lạnh nơi thảo nguyên, sống ngoài trời và chém giết nơi chiến trường nhiều tháng khiến khuôn mặt hắn phong trần hơn, càng thêm dữ tợn. Đôi mắt đen láy khi liếc nhìn nàng như muốn nuốt chửng con mồi, khiến nàng bất giác rùng mình sợ hãi.

Mấy tháng không gặp, hắn càng mang lại cho nàng cảm giác uy nghiêm đáng sợ hơn, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nàng đi vòng qua tấm màn, cúi đầu bước lên phía trước, hành lễ vấn an hắn.

"Đứng lên đi." - Ánh mắt hắn nhìn quanh tóc rối bù, vết máu và bụi bẩn trên mặt và quần áo, rồi dừng lại trên thân hình gầy gò của nàng. "Dạo này không về ngủ sao?"

Thì Văn Tu nhỏ giọng giải thích: "Mới nổ ra chiến tranh, trời vẫn lạnh, quan phủ gấp rút huy động người may áo, găng tay. Ta giúp được gì thì cũng phải góp sức. Thấy đi lại giữa quân doanh và phủ nha bất tiện, ta dựng tạm một lều vải ở quân doanh, vừa tiết kiệm thời gian, vừa may thêm được vài đôi găng tay cho binh lính tiền tuyến."

Ánh mắt Vũ vương chăm chú quan sát nàng, dễ dàng nhận thấy lời nàng nói đều là thật, không có dấu hiệu nói dối.

"Máu trên người ngươi là sao?"

Nàng theo phản xạ cúi nhìn quần áo dính máu, có lẽ nhớ lại điều gì khó chịu nên mặt tối sầm. Một lúc sau mới giải thích: "Là...máu của thương binh. Khi đại quân về doanh trại, ta có phụ khiêng cáng thương binh, nên khó tránh dính máu lên người."

Nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt, máu me trên người, và đôi tay đan chặt run rẩy của nàng, nghe giọng nói nhỏ nhẹ, chắc không nam nhân nào đối diện với một cô gái tận tâm như vậy mà không sinh ra chút thương tiếc.

Đáng tiếc, nàng không thể nhận nổi bất kỳ sự trìu mến nào từ hắn ta. Trong mắt hắn chỉ thoáng qua chút gợn sóng rồi tan biến.

"Cởi xiêm y, đi tắm rửa sạch sẽ." - Hắn không nhìn nàng nữa, mà nâng chén thuốc ở bên cạnh lên uống.

Thì Văn Tu siết chặt tay, cố gắng kiềm nén sự chống đối nhỏ nhoi. Thấy nàng cứ đứng chết trân như trời trồng, hắn từ tốn uống thuốc, thậm chí không thèm ngẩng mắt lên nói:

"Sao thế, bản vương nói chưa rõ ràng sao?"

"Thưa gia, thân thể ta có chút không ổn..."

"Nếu bản vương nhớ không lầm, ngươi chưa tới chu kỳ." - Hắn cắt ngang lời lúng túng của nàng, giọng nói cứng rắn không thể nghi ngờ. "Qua đó tắm rửa đi, đừng để bản vương phải nhắc lần thứ ba."

Dứt lời, hắn hơi hạ giọng: "Ta biết ngươi mệt, hôm nay chỉ qua loa một chút thôi."

Nàng không dám cãi lại, chầm chậm di chuyển đôi chân về phía bồn tắm.

Bồn tắm và giường chỉ cách nhau một lớp màn lụa mỏng manh. Ánh mắt dễ dàng xuyên qua, nhìn rõ cảnh tượng bên kia chỉ trong tích tắc.

Thì Văn Tu quay lưng lại, từng ngón tay cởi bỏ lớp xiêm y. Bộ đồ sĩ tốt màu lam xám trượt xuống vai. Nàng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt chăm chú đột ngột từ phía sau lưng.

Khi cởi hết xiêm y, nàng giơ tay rút trâm cài, mái tóc đen xõa xuống che vai, rồi bước chân vào bồn tắm.

"Bản vương chờ ngươi một khắc." - Giọng nói khàn khàn vì đang cố gắng đè nén cảm xúc của hắn vang lên.

Nàng mím môi đáp lời, đưa tay ra khỏi bồn tắm lấy các đồ dùng rửa mặt ở bên cạnh.

Khi tắm rửa, nàng luôn quay lưng về phía hắn, nhưng dù không ngoảnh lại, vẫn cảm thấy ánh mắt hắn dán chặt lên người nàng, theo từng cử động.

Thời gian dần trôi qua trong tiếng bọt nước và hơi thở trầm đục.

Gần một khắc sau, trước cái nhìn thiếu kiên nhẫn của người đằng sau, Thì Văn Tu cuối cùng cũng bước ra khỏi bồn tắm.

"Lại đây."

Nàng gạt miếng mạt tre dùng để lau người sang một bên, khoác bộ áo dài rộng thùng thình tới mắt cá chân, xoay người đi chân trần về phía giường.

Chưa kịp bước tới gần, nàng đã bị hắn nắm cổ tay kéo mạnh, ôm vào lòng ngồi lên hai đầu gối của hắn.

"Gia..." - Cổ tay bị xiết chặt đến đau, nàng không nhịn được kêu lên thành tiếng.

Hắn liền nới lỏng tay, đổi sang thăm dò vòng eo mát lạnh của nàng, vuốt ve nhẹ nhàng rồi bất chợt nắm chặt, ép nàng ngửa người, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nàng vô tình chạm phải đôi mắt đen láy sắc bén của hắn, lập tức theo bản năng hoảng sợ dời đi.

Vũ Vương hơi nheo mắt, đưa tay vuốt ve gương mặt run rẩy của nàng, tiện thể lần xuống ve vuốt gò má, khóe môi, cổ...

Cảm nhận bàn tay thô ráp nhưng nhẹ nhàng áp lên da thịt, nàng không kiềm chế được sự căng thẳng của cơ thể.

Nàng làm không được, nàng sợ hắn, thân thể hoàn toàn không mềm mại nổi.

Nói gì đến chuyện có phản ứng.

Trong lòng biết như vậy là không ổn, chút nữa không chỉ bản thân sẽ bị trừng phạt, mà thân thể cũng sẽ bị tổn thương. Nhưng cơ thể nàng hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển, càng cố gắng thả lỏng, nó lại càng căng cứng ngược lại.

Khi cảm thấy bàn tay hắn đặt lên đùi, nàng cuối cùng cũng cắn răng mở to mắt, đối diện ánh mắt u ám của hắn, khẩn thiết cầu xin:

"Gia, ngài có thể cho ta thêm chút thời gian chuẩn bị được không?"

Nghe vậy, động tác của hắn khựng lại, ngay lập tức ngước mắt nhìn nàng.

Nàng không hiểu ngọn lửa đen tối trong đồng tử hắn, chỉ tiếp tục mềm giọng giải thích:

"Có lẽ do quá mệt mỏi, hôm nay ta không có cảm giác lắm. Nếu ngài kiên nhẫn một chút, lúc đó chắc ngài cũng sẽ tận hứng hơn."

Nói những lời này, nàng không hề thấy có gì không thích hợp. Trên giường từ trước đến nay luôn phải chịu đựng, dù bị trừng phạt cũng cam chịu không lên tiếng, điều này quả thực như tự hành hạ bản thân, nàng không muốn vậy. Trải nghiệm không vui lần trước đã cho nàng bài học đủ lớn, vì thế lúc này nàng muốn thử bàn bạc trước, còn hắn có nghe hay không thì để sau, nhưng tranh thủ là điều nàng nhất định phải làm.

"Còn nữa gia, ta không chịu được đau lắm, lúc đó ngài nhẹ một chút được không?"

Vũ Vương nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt đen kịt ánh lên tia giận dữ hay dục vọng, nàng cũng không rõ.

Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào trơ tráo vô liêm sỉ đến vậy, trên giường còn mặc cả với nam nhân mà không biết xấu hổ. Hơn nữa nàng thản nhiên đến thế, như thể đây là chuyện bình thường nhất trên đời.

Nghĩ đến điều gì đó, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười châm biếm, từng tấc một thu hồi nụ cười lạnh lẽo, khuôn mặt đã phủ một lớp sương giá.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn trong tích tắc, trái tim nàng nguội lạnh, vì ý thức được cuộc đàm phán đã thất bại. Không thuyết phục được hắn, nàng chỉ có thể ép mình mềm nhũn cơ thể hết sức, hi vọng sẽ bớt chịu hình phạt.

Nhưng hắn không cho nàng cơ hội hoãn lại.

Khi bàn tay gân guốc nắm chặt eo nàng nhấc bổng cơ thể lên, hắn đã hung hăng ấn nàng xuống gần sát mình, bắt nàng quỳ ngồi hướng về hắn.

Lưng nàng lập tức cứng đờ.

Nàng không được, nàng không chịu nổi.

"Dừng lại!"

Hắn thở hổn hển, lạnh lùng quát ngăn động tác loạn xạ của nàng.

Cảm nhận bàn tay bên hông càng ép xuống mạnh mẽ, nàng cuối cùng không kìm được bật ra tiếng nức nở, đồng thời như tự cứu vớt bản thân, nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, vội vàng đưa bàn tay ấy chạm vào chỗ mềm mại bên trong lớp áo tơ.

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, nàng vùi đầu vào cổ hắn cọ xát, yếu ớt thở dốc.

Hắn không chịu tạo khoái cảm cho nàng, nàng, đành phải tự làm.

Nhắm mắt chịu đựng cảm giác khó chịu vì bị đối xử tùy tiện, không được tôn trọng, nàng liều mạng không nghĩ đến điều xấu, chỉ tưởng tượng đến dung mạo tuấn tú và những điều tốt đẹp trước kia của hắn. Như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được kích thích từ xúc giác, mới có thể khiến cơ thể từ từ mềm ra.

Hắn cúi mắt nhìn nàng, dường như quên mất phản ứng trong giây lát.

Nhưng khi dần dần cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể nàng, lại thấy dáng vẻ nhắm mắt thở nhẹ của nàng, đáy mắt sâu thẳm của hắn dần hiện lên sự tức giận.

"Mở mắt ra."

Ấn vai nàng buộc rời khỏi cổ mình, hắn bóp cằm nàng bắt ngước mặt lên, "Bản vương hình như đã nói, trên giường không cho phép ngươi nhắm mắt."

Thì Văn Tu nghe thấy giận dữ trong giọng nói, đành phải mở đôi mắt mơ hồ nhìn hắn.

Nàng thật khó hiểu, tại sao khi làm chuyện này, hắn lại nhất định bắt nàng mở to mắt. Nếu hắn có thể cho nàng đủ kích thích trước thì còn dễ nói, nhưng về điểm này hắn lại không chịu kiên nhẫn dỗ dành nàng, lại còn bắt nàng mở mắt đối diện vẻ lạnh lẽo đáng sợ của hắn, chẳng lẽ hắn không biết như vậy nàng rất khó có phản ứng sao.

Hắn không tiếp tục động tác, chỉ đưa ngón tay thăm dò vào nàng, chậm rãi vỗ về cho nàng ẩm ướt.

Rất tốt.

Hắn trầm mặc nhìn đồng tử đen láy mơ màng của nàng dần chuyển thành thanh tỉnh, cảm nhận cơ thể vừa mềm mại của nàng lại căng cứng trở lại, sau mấy giây giận dữ, vẻ mặt hắn lại càng trở nên bình thản.

Từ từ rút tay ra, hắn nắm eo nàng đẩy về phía giường.

Khi cởi bỏ xiêm y đứng trước giường, hắn thờ ơ lạnh nhạt trước sự hoảng loạn, bất an của nàng đang co rúm trong chăn, lòng hắn càng thêm kiên định.

Hắn đâu phải không biết cơn giận vô cớ của mình, cũng không phải không biết nàng đã thực sự quên hết ký ức trước kia, vì vậy biểu hiện động tình của nàng vừa rồi không liên quan đến việc tư tình qua lại với người khác.

Nhưng hắn vẫn không kiềm chế nổi sự tức giận dâng trào.

Cơn giận dữ xâm chiếm, hắn không muốn suy nghĩ đến nguyên do vì sao hắn trách móc nàng nặng nề đến vậy.

Khi rèm che buông xuống, hắn duỗi chân bước lên giường.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.