Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó!

Chương 59: Hai lăm phút muộn




Hoắc Đình mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn bên ngoài ánh nắng vàng buổi sớm đã trải khắp không gian. Giật mình nhìn lại đồng hồ.

Hơn bảy giờ sáng.

Nếu hắn không đi mau thì sẽ không kịp mất.

Hắn trằn trọc cả đêm qua, có lẽ vì mấy ngày thiếu dinh dưỡng lại uống nhiều rượu, quá mệt mỏi mà thiếp đi trên giường lúc nào cũng không biết.

Vào cái lúc mở mắt ra thấy ngoài trời sáng trưng, tâm trạng hắn như rơi xuống đáy vực. Hắn sợ, sợ rằng nếu hôm nay không đến hôn lễ, hắn và cô sẽ thực sự không còn cơ hội nữa.

Vệ sinh cá nhân và mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể, Hoắc Đình vội vàng lái xe ra khỏi khách sạn. Trên đường cao tốc, hắn càng lúc càng nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi vun vút như con thoi xé gió.

Xuống khỏi đường cao tốc vào thành phố, lúc này đã là chín giờ bốn mươi phút. Nếu hắn phóng xe thật nhanh, hắn sẽ có thể đến sớm hơn vài phút.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cả một đoạn đường dài tắc nghẽn vì tai nạn giao thông, muốn tiến không được, muốn lùi không xong. Sau mười phút chật vật, hắn quyết định bỏ xe, mở cửa xuống chạy bộ.

Hắn bắt đầu hối hận.

Tại sao? Tại sao hắn phải trốn đi xa cô như thế? Nếu hắn đến muộn, có phải cả đời này cô sẽ không tha thứ cho hắn hay không?

Gió rít bên tai, táp vào đôi mắt đỏ au, bước chân vội vã không ngừng sải những bước dài. Mồ hôi đã sớm thấm ướt áo sơ mi trắng bên trong bộ vét xám phẳng phiu.

Cuộc đời hắn chưa bao giờ chật vật đến mức này. Người đi đường đều ngoái đầu nhìn kẻ điên đẹp trai chạy vội vã trên đường phố. Lý trí đều như mất hết, trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một ý niệm: Nhất định phải đến lễ đường, càng sớm càng tốt.

Mười giờ hai mươi lăm phút.

Mở cánh cửa nhà thờ đang đóng chặt, trên bục tuyên thệ không có cô dâu, không có cha xứ đứng chờ, trước mặt hắn chỉ còn một vài vị khách về muộn trố mắt nhìn nhân vật chính xuất hiện muộn màng.

Hoắc Đình vừa thở dốc vừa chạy quanh như điên, mở hết từ cánh cửa này đến cánh cửa nọ, mỗi lần đều hét gọi tên cô:

"Thanh Thanh"

"Thanh Thanh"

Nhưng không có ai đáp lại hắn.

Cuối cùng, hắn tìm thấy phòng nghỉ của cô dâu. Hoắc Đình bước tới bên bàn trang điểm. Chiếc khăn cài đầu bằng voan trắng tinh, vương miện kim cương lấp lánh đặt gọn trong một góc.

Bên dưới chiếc nhẫn đính hôn kim cương hồng hắn tặng cô là một phong bì thư đề tên người nhận Hoắc Đình, nét chữ quá đỗi quen thuộc.

Run run mở bì thư, bên trong là lá thư gấp làm tư cùng hai thấm thẻ ngân hàng, một đen, một xanh.

"Gửi Hoắc Đình.

Nếu anh đọc được bức thư này, có nghĩa là anh đã đến muộn rồi, hoặc cũng có thể là không hề đến.

Em có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chúng ta mới chỉ quen biết nhau hơn một năm trời, có lẽ đã quá vội vàng để đi đến hôn nhân. Anh có rất nhiều lựa chọn, thời gian còn lại cũng rất nhiều, biết đâu mai này anh có thể gặp được một người con gái phù hợp với anh hơn, chăm sóc cho anh tốt hơn, yêu anh nhiều hơn em đã từng.

Nhưng anh à, em đã rất hi vọng, rất hi vọng được là người con gái ấy, ở bên anh đến trọn đời trọn kiếp. Có phải em đã mơ mộng quá rồi hay không?

Em xin lỗi vì đã dài dòng như thế này. Em đi rồi, anh nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng bỏ bữa, buổi đêm cũng đừng uống trà mạnh nữa.

À, em còn nợ anh một trăm triệu nhỉ? Anh hứa khi em trả đủ sẽ cho em được tự do. Bây giờ em thực sự mặt dày không muốn trả nhưng có lẽ anh rất muốn nhận, vậy nên em trả cho anh. Thẻ của ông em cũng không còn tư cách nhận nữa, thay em xin lỗi ông nhé.

Hoắc Đình, tạm biệt anh.

Yêu anh.

Bạch Tử Thanh."

Trên bức thư màu cam nhạt loang lổ vài nơi hình tròn chồng chéo, giống như những giọt nước rơi từ đôi mắt ai đó vỡ tan trên làn giấy mỏng manh, lại giống như muôn ngàn mũi kim châm chích con tim trong lồng ngực.

Hoắc Đình thở không nổi, ngồi phịch xuống ghế, bàn tay gân guốc cầm bức thư chặt tới mức run lên từng đợt.

Lòng hắn hỗn loạn, cảm xúc giống như những sợi len không biết đâu là đầu cuối rối tung lên, những nút thắt càng gỡ càng thêm thít chặt, bóp trái tim hắn đến đau đớn.

"Ông chủ, lão gia vì quá tức giận đã ngất xỉu, được đưa về nhà cũ nghỉ ngơi rồi. Tình hình hiện đã tốt hơn, ông chủ không cần lo lắng. Bên phía khách khứa tôi cũng đã dùng danh nghĩa tập đoàn phong toả tin tức, sẽ không có tin truyền ra ngoài."

Lịch Dao nhìn bóng lưng cô đơn run rẩy, giọng giống như bình thường mà báo cáo, nhưng ánh mắt sớm đã có điểm khác đi.

Ông chủ trong mắt cô trước giờ là người lạnh lùng tàn nhẫn, không một điều gì có thể làm người cao lãnh như hắn cúi đầu. Thậm chí khi cô biết Hoắc Đình cùng Bạch Tử Thanh yêu đương, cô cũng không nghĩ tới cô gái đó lại có ảnh hưởng lớn với hắn đến như vậy.

"Cô ấy... Bây giờ đang ở đâu?"

Giọng hắn khàn đặc, âm thanh phát ra như mắc nghẹn trong cổ họng, khó khăn thốt thành lời.

"Chuyện này... Lúc lão gia ngất đi, mọi thứ hỗn loạn, sau khi đưa lão gia ra xe, quay vào đã không còn thấy cô ấy nữa."

Cô nhận ra sự thất trách của mình. Nhân lực nhà họ Hoắc nhiều như thế, vậy mà không trông chừng được một cô gái.

"Cho người đi tìm đi, nhưng đừng để cô ấy biết."

Giao phó xong, hắn thất thểu quay trở về nhà. Mở cửa căn phòng ngủ quen thuộc, bài trí mới tinh, đồ vật dán chữ hỉ, giường trải hoa hồng, mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng chu đáo.

Căn phòng không thiếu thứ gì, chỉ thiếu đi hơi ấm của cô.

Mấy chiếc quần áo cô để trong tủ đồ của hắn đã không còn nữa, phòng ở khu người hầu của cô cũng trống không. Cô dọn đi sạch sẽ mọi dấu hiệu cho thấy cô đã từng xuất hiện ở nơi đây, một thứ nhỏ nhoi cũng không để lại cho hắn.

Có lẽ cô đã quyết tâm rồi. Nếu hắn không tới hôn lễ, cô sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn, không để hắn tìm thấy cô được nữa.

"Ông chủ, chúng tôi đã điều tra rồi nhưng..."

"Nhưng không thể điều tra được cô Tử Thanh đã đi đâu. Cô ấy không hề xuất hiện trong bất cứ một CCTV nào xung quanh lễ đường."

Nắm chặt trong tay chiếc nhẫn đính hôn, hắn hoang mang.

Làm sao có thể như thế được?

Một cô gái nhỏ bé, không có bất kì người thân quen nào ngoài những người trong Hoắc Viên, làm sao có thể hoàn toàn biến mất không một dấu vết như vậy chứ?

Việc này cũng quá kì lạ rồi.

Lòng Hoắc Đình nảy lên nỗi bất an không tên, hắn sợ điều gì đó không hay có thể xảy đến với cô.

Đúng lúc này điện thoại hắn vang lên tiếng chuông, tin nhắn nhận đến là một vài video cùng hình ảnh.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi, chân tay hắn đã bủn rủn không còn sức, trái tim như vừa bị người ta đào ra khỏi lồng ngực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.