Nữ Đế Thiên Băng

Chương 5: Gặp đại hoàng tử (tình địch xuất hiện)




Đang lúc nàg suy tư thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói ồn ào, mọi người đều lần lượt kéo nhau nhìn ra ngoài cửa chính, Thiên Băng cũng bất giác nhìn theo thì thấy một cặp nam nữ đang hướng đối diện bàng của nàg đi tới, Thiên Băng thấy hai người này quen lắm, chắc có trong kí ức cũ thì không nhớ rõ ràng.... 

Bỗng,một giọng non mềm thánh thót như chim sơn ca, nhão như bánh chè vang lên:

" cô nương có thể nhường chỗ này cho chúng ta được không, chỗ này là chỗ của chúng ta hay ngồi, " 

Thiên băng tự nhiên nổi hết da gà nhưng vẫn trầm mặt không muốn trả lời...coi như làm lơ, Thì một giọng nam như rất nôn nóng lộ ra một tia không kiên nhẫn vang lên 

"Nek ngươi không nge Thiên lam nói sao, ngươi điếc rồi hả"

Lúc này Thiên băng mới ngẩn đầu lên,nghĩ trong lòng (E M thì ra là tình địch mụi mụi của khối thân thể này tên là Hồng Thiên Lam năm nay 12tuổi,thik đại hoàn tử, xem xem ta chưa đi tìm các ngươi tính sổ các ngươi tự mình tìm đến rồi sao...) Thiên băng nhìn thẳng vào Thiên Lam đánh giá (nhìn dáng vóc thì k tệ nhỏ nhắn, khuôn mặt yêu kiều diễm lệ, một bộ yếu đúi nhu nhược làm cho người khác muốn che chở, yêu thương,chỉ là nhan sắc hơi khá một chúc thôi,ngực thì ừ hơi to AK,hèn chi thằng cha này bỏ kí chủ mê bà ngực bự này,thật đáng giận......) 🤔🤔🤔

-"chập chập.... Chủ nhân, hic... Ccc, ta híc được mùi của Hồ Ly nha, AK.....AK mĩ..... Ĩ nam akkk,tên kế bên là mĩ nam "

Không biết tiểu Linh ra ngoài lúc nào đang ngồi trên vai Thiên băng, nhỏ giọng nói,hai mắt chớp chớp tỏ vẻ rất thèm thuồng, xong ta đầu đầy hắc tuyến dùng í niệm trả lời 

"Tiểu linh ngươi ăn xong rồi sao, ngươi nói không sai quả thật có mùi hồ ly....nhưng ngươi cũng đừng thèm bừa, hắn ta tuy la mỹ nam nhưng linh khí xung quanh không được sạch sẽ lắm, ngươi còn không nhận ra"

truyền âm xong ta nhìn sang người nam nhân này nhận xét một hồi (mĩ nam sao, tóc dài được bới lên bởi cây trăm vàng, quần aó màu vàng được thắt gọn bởi đai lưng ngọc, mày kiếm, con ngươi đen thâm thuý ánh lên sự nguy hiểm, viền mắt có vẩn đục, chắc là XY quá độ rồi, quá dâm tặc, cánh mũi cao thẳng, Đôi môi mỏng đang mím lại vì tức giận, tuổi tác chắc khoảng 20, để xem thực lực thì ra là Ma Pháp Sư cửu cấp +cấp 9+,chậc đúng như tiểu Linh nói cũng là mĩ nam, cũng là thiên tài hiếm thấy, hèn chi khối thân thể này yêu hắn ta sống chết, si tình lúc nào cũng trộm nhìn hắn ta, ngay cả ả ngực bự nhị mụi này cũng chết mê chết mệt.hắn ta..) thấy ta nhìn chằm chằm vào nam nhân của ả, ả ta sốt ruột nôn nóng liền lên tiếng

-"AK Đại Hoàng Tử hay là chúng ta ngồi chỗ khác cũng được, ta thấy vị cô nương này vẫn còn Đồ ăn trên bàn, chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng, "nói xong còn nở nụ cười tươi giống như là rất rộng lượng 

Đại Hoàng Tử thấy vậy liền an ủi, 

-không sao, Thien Lam ta làm sao để nàg chiệu ủy khuất chứ, 

nói xong hắn tức giận nhìn sang Thiên Băng quát 

-"Cô nương cô muốn thế nào mới nhường chổ đây "(trong giọng nói có phần không kiên nhẫn, new như k có mọi người đang nhìn chằm chằm hắn ta, hắn ta phải cố làm ra vẻ hiền từ Đức độ thì đã không cần phí lời với người trước mắt này, mà trực tiếp sai người lôi người trước mắt này đêm ra cửa ném rồi,) 

Thiên băng khoanh tay trước ngực suy nghỉ một hồi liền trả lời 

"AK vị đại ca này, hay là như vầy đi, ngươi trả cho ta chầu thức ăn này, ta liền đứng dậy li khai, thế nào, ngài không phải là luyến tiếc vài đồng tiền đó chứ "thiên băng dùng phép khích tướng nói... 

"Được thui nhưg mà cô nương phải đáp ứng ta một điều kiện, thế nào " nếu như không nghĩ phải giữ hình tượng trước mặt mĩ nhân,ta sao phải đáp ứng cô, bất quá không làm khó cô ta một chúc thì làm sao mà hả giận được... 

Ây da còn muốn điều kiện sao, được thui để xem hắn ta còn muốn giỡ trò j, 

"Được điều kiện j vị công tử này xin cứ nói "

Hắn ta một bộ dạng đắc í mở miệng

"Ta muốn xem dung mạo của cô nương " lời này vừa thốt ra mọi người lại bắt đầu nhao nhao,...... Thiên Băng cười lạnh trong lòng, muốn xem dung mạo xao, ta sẽ cho ngươi xem, Thiên băng để tay lên khăn von, định lấy xuống thì bỗng một bàn tay khác bắt lấy tay nàg kéo qua một bên, giọng nói có phần bình tĩnh thốt lên 

"Cô nương, không cần ta sẽ trả cho cô nương bàn Đồ ăn này, hắn ta vừa dứt lời thì mọi người có vẻ rất ngạc nhiên trong đó không tránh có nhữg ánh mắt tò mò cùng ái mộ,,,

"AK chủ nhân là một mĩ nam ak......, còn là Anh hùng cứu mĩ nhân nữa nhak, ta hâm mộ ngài quá AK....." luk này ta mới kịp hoàn hồn bởi tình huống vừa rồi, giờ ta mới nhìn kỉ hắn,,, má ơi chậc.... đúng là mĩ nam AK nha tóc đen 3000sợi được buộc một nửa tren đỉnh đầu, bởi sợi ruy băng đỏ, trên người là bộ đồ xanh trắng xen lẫn vào nhau được thắt bởi đai lưng đen nạm ngọc đơn giản, vóc dáng cao to, thần thái tỏa ra khí tưk thật đáng sợ,khuôn mặt soái khí lạnh lùng làm người khát không rét mà rung, khuôn mày hơi nhăn lại như đang rất tức giận, làm mọi người ở đây không khỏi lạnh sống lưng, ta nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi đánh giá một lượt, nhưg ánh mắt vẫn một mặt điềm tĩnh, không chút gợn sóng, như phát hiện được điều gì đó ta rút tay của mình lại.... Thuận miệng thốt lên 

"Đa tạ công tử, nhưg ngài hãy đứng sang một bên có được không ta cần giải quyết chúc việt riêng "

Lúc này Thiên Băng vừa rút tay về hắn cũng cảm thấy mình có chút thất thố, liền cũng không nói nhiều, dịch người sang một bên, như thể để xem kịch vui, 

thấy hắn ta dịch sang một bên, Thiên Băng nhìn 2người đối diện nói 

"NẾU ta đáp ứng iêu cầu của vị công tử đây thì ngươi sẽ đáp ứng ta trả tiền sao"

"Đúng vậy, một lời đã định quyết không nuốt lời "hắn ta chắc nịch khẳn định 

Lập tức Thiên Băng lấy khăn che mặt xuống, ánh mắt mọi người lập tức bị đình chỉ, ngay cả người đứng sau lưng nàg, đại hoàng tử nhìn nàng kinh ngạc, rồi thất vọng, khiếp sợ, khinh thường nhìn Thiên Băng mở miệng nói 

"Thì ra là ngươi Hồng Thiên Băng "nghe được giọng nói khẳn định của đại hoàng tử vang lên mọi người lại bắt đầu chỉ trỏ vào Thiên Băng bàng tán, 

"Trời AK thì ra là đại tiểu thư phê vật của gia tộc Hồng Thiên đây mà "

"Đúng đúng hèn chi xấu làm người ta phải giật mình "

"Bởi dậy bị bỏ là đúng rồi "

"" """" "

Đại Hoàng tử nge mọi người nghị luận thì rất vừa lòng.... Xem ra new ta hưu một xấu nhan phế vật thì chắc cũng không mang tiếng xấu nào, mà còn được hoang nghênh, thật tốt quá.... 

Lúc mọi người nghị luận xôn xao thì, một tiếng nói ổng ẹo, ngọt như sơn ca thốt lên 

"AK ta tưởng là ai thì ra là đại tỉ, con làm ra vẻ thần thần bí bí, ta biết dai tỉ đối bụng mới lén ra ngoài ăn cơm, mụi mụi cũng không có nhiều tiền, đây là chút tiền mụi dành dụm được, tỉ tỉ cứ lấy sài đỡ đi "

Nói xong liền cầm nén bạc dục thẳng xuống đất, điệu bộ như là đang bố thí cho ăn mài, chứ không phải thật lòng cho Thiên Băng 

Thiên Băng không khỏi cười lạnh trong lòng, miệng nhếch lên nụ cười nhẹ, nói 

"AK, mụi mụi tuy ta không có tiền thật nhưg ta cũng không cần mụi bố thí, mụi nhặc tiền của mình lại từ từ mà dùng đi " vừa dứt lời Thiên Băng bị một tiếng rống giận làm cho dọa sợ 

"Xú nữ nhân này, Thiên Lam quan tâm ngươi ngươi còn không biết tốt xấu, còn muốn ở đó khi dễ nàng "

Ta khi dễ nàng? Đạo lí gì thế này, nói vài câu Liền ta khi dễ nàng??? 

"AK, ta không sao đâu, chỉ là muốn tỏ chút lòng thành giúp đỡ một chúc nếu như đại tỷ không cần thì thôi vậy, dù sao thì nàng ta cũng là vị hôn thê của chàng"nói xong còn một bộ nhu thuận cuối đầu như rất đáng thương,ủy khuất nhưng trong lòng rất đắt í, coi như vị hôn thê thì thế nào Thái tử là không thích ngươi, người thái tử thích chính là ta

"Cái gì vị hôn thê, Lam nhi người ta thích chính là nàng "nhìn mĩ nhân đáng yêu nũng nịu ngã ngã vào lòng, người hắn cũng muốn nhũn ra nên nhẹ giọng an ủi..... 

"Được rồi đừng đóng kịch nữa, ta xem tới phát chán rồi, xem thì cũng xem rồi, giờ thì hoàn thành lời hứa của mình đi, ta không có thời gian đứng đây xem cát người tình chàng í thiếp", nói xong thì nhah chóng li khai 

Lúc này người nào đó đang đứng cạnh mĩ nhân thì lòng cứ nghĩ, nữ nhân đó lúc nãy là sao còn dám dùng ánh mắt chán ghét, khinh thường nhìn mình, không phải lúc trước nàg ấy rất thích mình sao, cứ quấn mình không thả đuổi cũng không đi sao, hay là lại dùng chiêu lạt miềm buột chậc, đang lúc suy nghĩ vẫn vơ thì mĩ nhân bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ lúc nãy 

"Thái tử ngài đang nghĩ gì vậy, chúng ta hãy ngồi xuống dùng cơm thui"hừ tiện nhân cứ đợi đó,ta sẻ cho ngươi biết tay,dám lợi dụng Thái Tử trả tiền cơm..... Ánh mắt nàng ta xẹt wa một tia độc ác..... Sau khi li khai thì Thiên Băng đi dạo xung quanh nhưg nàng lại nhận thấy có người đi theo mình nhưg không ngăn cản, bụng thì đối meo vì lúc nãy chưa kịp ăn gì,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.