Nữ Đế Thiên Băng

Chương 1: Trọng sinh ??




Hoàng Thiên Quốc. 

"Tới rồi đã tới thời cơ rồi " Nhanh vào Thiên Băng, tiếng nói gấp gáp già nua của lảo giả tóc bạc vang lên, 

" Vâng gia gia, con vào đây, gia gia và baba,ma ma nhớ giữ gìn sức khỏe nha,con tìm xong Đồ sẽ nhah chống về liền"

"Uh" con phai tự lo cho bản thân, ta đi về trc đây con bảo trọng, nói xong thì bóng dán lão giả k còn thấy nữa 

Thiên băng đi từ cửa sổ vào ánh nến trở nên u ám, không khí trở nên thật quỷ dị. Ở trên giường một thiếu nữ có khuôn mặt bị hủy dung, nhưng là một nửa, nửa còn lại bị một vết sẹo to tướng che đi dung nhan. Hoi thở đang rất thoi thóp, người nọ ho sặc sụa vì nhiễm phong hàn bệnh đã lâu không được chữa trị nên đã trở nặng. Giờ chỉ còn nằm chờ chết, quần áo rách nát, nàng ở trong biệt viện cũ kỹ sơ sài, không một nha hoàng săn sóc. Thiên băng bước tới gần cô tt (1) 

((1))..TRỌNG SINH

Hoàng Thiên Quốc. 

"Tới rồi đã tới thời cơ rồi " Nhanh vào Thiên Băng, tiếng nói gấp gáp già nua của lảo giả tóc bạc vang lên, 

" Vâng gia gia, con vào đây, gia gia và baba,ma ma nhớ giữ gìn sức khỏe nha,con tìm xong Đồ sẽ nhah chống về liền"

"Uh" con phai tự lo cho bản thân, ta đi về trc đây con bảo trọng, nói xong thì bóng dán lão giả k còn thấy nữa 

Thiên băng đi từ cửa sổ vào ánh nến trở nên u ám, không khí trở nên thật quỷ dị. Ở trên giường một thiếu nữ có khuôn mặt bị hủy dung, nhưng là một nửa, nửa còn lại bị một vết sẹo to tướng che đi dung nhan. Hoi thở đang rất thoi thóp, người nọ ho sặc sụa vì nhiễm phong hàn bệnh đã lâu không được chữa trị nên đã trở nặng. Giờ chỉ còn nằm chờ chết, quần áo rách nát, nàng ở trong biệt viện cũ kỹ sơ sài, không một nha hoàng săn sóc. Thiên băng bước tới gần cô gái đang nằm, từ trên cao nhìn xuống. Cô gái mở mắt thật to, trong ánh chứa đựng sự bi thương uất hận nhưng lực bất tòng tâm. Nhìn thấy thiên băng tới gần cô gái mở miệng mấp máy định nói điều gì đó giọng nói khàn khàn thốt ra tựa hồ một lời cũng rất khó khăn " cô nương,khụ... Khụ, cô là ai, xin cô hãy giúp ta một việc có được hay không "

Trong mắt thiên băng thể hiện sự kinh ngạc không thôi mở miệng nói " ngươi thấy được ta sao? " 

Cô gái gật gật đầu, thiên băng ngẫm nghĩ trong lòng"xem ra ta và ngươi là người có duyên, được thôi ta sắp chiếm thân xác của người xem như là đền ơn,ngươi nói đi muốn ta giúp chuyện gì "

" Đa tạ cô nương đã giúp, ta muốn cô giúp ta báo thù, đem từng người từng người hại ta phải trả một cái giá thật đắt " lời nói mang oán khí ngút trời, tâm tình phẫn hận. 

" ta muốn ly khai khỏi nơi này tiêu diêu tự tại. " xin cô, ta xin cô.... 

Thiên băng cảm thấy được sự chân thành trong lời nói liền gật đầu đồng ý " được ta giúp ngươi " ngươi Hãy iên tăm nhắm mắt. 

Nghe xong cô gái mỉm cười trút hơi thở cuối cùng,thiên băng nhanh chóng niệm câu khẩu quyết rồi đi đến thân thể còn chút hơi ấm này mà nằm xuống, Sau một phút đôi mắt màu băng lam mở ra, toàn bộ kí ức từng chút một tuôn vào trong trí nhớ của nàng, nàng ôm đầu vì cơn đau nhói vội đến rồi vội đi trong phút chốc. Theo Trí nhớ này nàng có thể hiểu được chuyện gì từng xảy ra trên người cô gái đáng thương ấy.

gái đang nằm, từ trên cao nhìn xuống. Cô gái mở mắt thật to, trong ánh chứa đựng sự bi thương uất hận nhưng lực bất tòng tâm. Nhìn thấy thiên băng tới gần cô gái mở miệng mấp máy định nói điều gì đó giọng nói khàn khàn thốt ra tựa hồ một lời cũng rất khó khăn " cô nương,khụ... Khụ, cô là ai, xin cô hãy giúp ta một việc có được hay không "

Trong mắt thiên băng thể hiện sự kinh ngạc không thôi mở miệng nói " ngươi thấy được ta sao? " 

Cô gái gật gật đầu, thiên băng ngẫm nghĩ trong lòng"xem ra ta và ngươi là người có duyên, được thôi ta sắp chiếm thân xác của người xem như là đền ơn,ngươi nói đi muốn ta giúp chuyện gì "

" Đa tạ cô nương đã giúp, ta muốn cô giúp ta báo thù, đem từng người từng người hại ta phải trả một cái giá thật đắt " lời nói mang oán khí ngút trời, tâm tình phẫn hận. 

" ta muốn ly khai khỏi nơi này tiêu diêu tự tại. " xin cô, ta xin cô.... 

Thiên băng cảm thấy được sự chân thành trong lời nói liền gật đầu đồng ý " được ta giúp ngươi " ngươi Hãy iên tăm nhắm mắt. 

Nghe xong cô gái mỉm cười trút hơi thở cuối cùng,thiên băng nhanh chóng niệm câu khẩu quyết rồi đi đến thân thể còn chút hơi ấm này mà nằm xuống, Sau một phút đôi mắt màu băng lam mở ra, toàn bộ kí ức từng chút một tuôn vào trong trí nhớ của nàng, nàng ôm đầu vì cơn đau nhói vội đến rồi vội đi trong phút chốc. Theo Trí nhớ này nàng có thể hiểu được chuyện gì từng xảy ra trên người cô gái đáng thương ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.