Nữ Đế Chấn Kinh: Ta Sư Tôn Hắn Không Phải Bại Hoại Sao

Chương 2: 2: Đạo Ấn Khảo Nghiệm Phản Phái Nhan Trầm Ngư




Ánh mắt của Chung Thần Tú rơi vào trên người hai cô gái.

Một người toàn thân váy trắng, dáng người thướt tha, khuynh thành tuyệt đại, nàng ta chính là thiên mệnh chi nữ của quyển tiểu thuyết này, Nhan Lạc Tuyết, ngũ công chúa Đại Hạ hoàng triều.

Cũng giống với đại đa số tiểu thuyết, bắt đầu Nhan Lạc Tuyết là một khúc củi mục, vào lúc khảo nghiệm, cũng chưa thức tỉnh đạo ấn.

Sau này đạt được tạo hóa, thức tỉnh đạo ấn cường đại, mới một đường nghịch tập, không ai cản nổi.

Điều đặc biệt chính là, nhân duyên của Nhan Lạc Tuyết cực tốt, mặc dù không có đạo ấn, nhưng người bên cạnh đối với nàng lại vô cùng tốt.

Điều này cũng làm cho nữ phản phái ác độc trong quyển tiểu thuyết này đối nàng vô cùng ghen ghét.

Chung Thần Tú không khỏi nhìn về phía một cô gái khác.

Cô gái kia mặc một thân váy dài màu xanh, khí chất thanh lãnh, da thịt trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển, giống như một gốc Thanh Liên, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.

Phong hoa tuyệt đại, di thế độc lập, hoàn toàn là bộ dáng tiên tử.

Nàng này tuy nhiên dung nhan cực kì xinh đẹp, nhưng tính cách lại ác độc vô cùng, nàng chính là nữ phản phái ác độc trong quyển tiểu thuyết này, Nhan Trầm Ngư, tam công chúa Đại Hạ hoàng triều.

Ba năm sau nàng sẽ trở thành Đại Hạ nữ đế, sau đó biến thành đá mài đao của nữ chính.

Nhan Trầm Ngư tuy nắm giữ đạo ấn, nhưng lại đạo ấn hạ phẩm cực kỳ phổ thông, hơn nữa nàng thích tranh quyền đoạt lợi, đối với con đường tu luyện, không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Nàng tuy là công chúa hoàng triều, nhưng chỉ là tỳ nữ sở sinh, cực kỳ không được Hạ Hoàng chào đón, từ nhỏ đến lớn bị không ít người khi dễ cùng trào phúng, càng chưa bao giờ được hưởng thụ qua đãi ngộ của một công chúa.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, mới khiến cho tính cách của nàng vặn vẹo đến cực độ, nhìn thấy nữ chính có được cái gì, nàng liền muốn đoạt, hoặc là trực tiếp phá hủy.

"Thực là một tồn tại đặc thù."

Chung Thần Tú âm thầm nói.

".

.

."

Đúng lúc này Nhan Trầm Ngư nhận ra ánh mắt của Chung Thần Tú, sâu trong mắt không khỏi lóe lên một tia chán ghét.

Ngược lại nàng đối Chung Thần Tú cũng có chút ấn tượng, người này là một tên phế vật bại hoại, háo sắc thành tính.

Hình như là trêu chọc Nhan Lạc Tuyết, kết quả đột nhiên biến mất trong Thánh Đạo học viện.

Đến nỗi sự tình là vì cái gì, nàng cũng không rõ, là một tiểu nhân vật râu ria mà thôi, căn bản không có tư cách gì khiến cho nàng phải quan tâm quá nhiều.

"Ngô Hạo, hạ phẩm hỏa, thổ song hệ thuộc tính đạo ấn."

"Tôn Long, trung phẩm kim thuộc tính đạo ấn."

".

.

."

Không ngừng có người khảo nghiệm xuất đạo ấn.

Một số người khảo nghiệm không xuất đạo ấn đều ủ rũ, mặt mũi tràn đầy chán nản.

"Nhan Trầm Ngư!"

Đột nhiên, vị trưởng lão khảo nghiệm đạo ấn gọi đến tên Nhan Trầm Ngư.

".

.

."

Nhan Trầm Ngư tiến lên, tay vươn về phía thủy tinh cầu.

Nàng biết tình huống của mình, không có khả năng giác tỉnh một đạo ấn cường đại.

Ông!

Thủy tinh cầu trong nháy mắt lóe lên một đạo ánh sáng màu lam mỏng manh.

Trên mi tâm của Nhan Trầm Ngư xuất hiện một đạo ấn thủy thuộc tính nhỏ xíu.

"Hạ phẩm thủy thuộc tính đạo ấn."

Trưởng lão khảo nghiệm thản nhiên nói một câu.

Nhan Trầm Ngư không nói một lời, yên lặng lui ra, chuyện nằm trong dự liệu.

Chuyên cần có thể bổ sung kém cỏi, cho dù đạo ấn của nàng kém, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần mình chịu nỗ lực, chưa hẳn không thể mạnh lên.

Ánh mắt của một số người trẻ tuổi ở xung quanh nhìn về phía Nhan Trầm Ngư đều mang theo mỉa mai.

Chỉ là hạ phẩm thủy thuộc tính đạo ấn, quả nhiên là do tiện tỳ sở sinh người, căn bản khó có thể thức tỉnh đạo ấn cường đại của hoàng gia.

"Nhan Lạc Tuyết!"

Trưởng lão gọi tên Nhan Lạc Tuyết.

Ánh mắt của Nhan Trầm Ngư rơi vào trên người Nhan Lạc Tuyết.

Theo trí nhớ của nàng, mới bắt đầu Nhan Lạc Tuyết cũng không có đạo ấn, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, đối phương đột nhiên thức tỉnh một loại đạo ấn nào đó vô cùng cường, tốc độ tu hành tiến triển cực nhanh, cực kì kh ủng bố.

Lần này, nàng cũng không tính dùng những chiêu số hạ lưu kia đi đối phó với Nhan Lạc Tuyết, nàng muốn quang minh chính đại cùng đối phương tranh một trận!

".

.

."

Chung Thần Tú cũng đang ngó chừng Nhan Lạc Tuyết, hắn ngược lại đang suy nghĩ, nội dung cốt truyện có phát sinh thay đổi hay không.

Nhan Lạc Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến trước mặt vị trưởng lão kia, đưa tay đặt ở trên thủy tinh cầu.

Ông!

Đột nhiên, thủy tinh cầu phát ra một đạo ánh sáng trắng chói mắt, trên mi tâm của Nhan Lạc Tuyết hiện lên một đạo ánh sáng trắng nồng đậm.

Răng rắc!

Sau đó, viên thủy tinh cầu này trực tiếp vỡ vụn.

Nhan Lạc Tuyết theo bản năng thu tay lại, vẻ mặt lúng túng nhìn về phía trưởng lão khảo nghiệm nói: "Thủy tinh cầu này của ngài có phải hỏng hay không?"

Vẻ mặt trưởng lão cũng đọng lại, nhẹ nhàng phất tay, một cái thủy tinh cầu mới bay ra: "Ngươi thử lại lần nữa."

Nhan Lạc Tuyết lần nữa vươn tay.

Ông!

Lần này không phải là ánh sáng trắng, mà là ánh sáng màu vàng kim, cực kỳ chói mắt.

Răng rắc!

Sau một khắc, thủy tinh cầu lần nữa vỡ vụn.

"Thánh phẩm!"

Chung Thần Tú thầm nói một câu.

Hắn biết thủy tinh cầu vỡ vụn có ý nghĩa như thế nào, điều này mang ý nghĩa đạo ấn của Nhan Lạc Tuyết, vượt ra khỏi phạm vi khảo nghiệm của thủy tinh cầu.

Nội dung cốt truyện quả nhiên phát sinh một số biến hóa.

Sau khi đại cơ duyên bị mình đoạt đi, thiên mệnh chi nữ này trực tiếp thức tỉnh thiên phú thánh phẩm.

Không hổ là người có khí vận quấn thân, dù cho cơ duyên bị chặn, cũng có cơ duyên hoàn toàn mới xuất hiện.

".

.

."

Nhan Trầm Ngư cũng là sững sờ.

Tình huống như vậy khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quá trình này, cùng với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau.

Giáo viên ở đây, tất cả đều nhìn Nhan Lạc Tuyết.

Nhìn thấy hai cái thủy tinh cầu đều hỏng, sắc mặt của trưởng lão cũng có chút thú vị.

Nhan Lạc Tuyết lập tức nói: "Cái này.

.

.

Là chính bản thân nó hỏng mất.

.

.

Ngươi cũng đừng đổ lỗi do ta."

"Khụ khụ!"

Trưởng lão cũng là người có kiến thức rộng rãi.

Hắn biết việc này không đơn giản, nên không để Nhan Lạc Tuyết tiếp tục khảo nghiệm, mà chỉ nói: "Ngươi lui xuống trước đi!"

Hắn lại lấy ra một cái thủy tinh cầu, đây là cái thủy tinh cầu cuối cùng của Thánh Đạo học viện, cũng không thể lại xảy ra vấn đề.

"Người kế tiếp.

.

."

Khảo nghiệm tiếp tục.

Sau nửa canh giờ.

Người trẻ tuổi ở đây, toàn bộ hoàn thành việc khảo nghiệm đạo ấn.

Trưởng lão trầm giọng nói: "Ngoại trừ Nhan Lạc Tuyết ra, những người còn lại không có đạo ấn ra khỏi hàng!"

Một nhóm người trẻ tuổi vẻ mặt chán chường bước ra, không có đạo ấn, thì mang ý nghĩa đời này bọn họ vô duyên với đại đạo, đã định trước chỉ có thể làm một người bình thường.

Trưởng lão liếc nhìn những người tuổi trẻ này một cái, sau đó nói: "Lỗ trưởng lão, dẫn bọn họ đi ngoại viện đi."

Những người trẻ tuổi này đều có bối cảnh bất phàm, dù bọn họ không có đạo ấn, cũng không thể trực tiếp đào thải, vẫn như cũ có thể ở lại ngoại viện của Thánh Đạo học viện học tập một số thứ như cầm kỳ thư họa, tứ thư ngũ kinh.

Chỉ là trên việc tu luyện, tự nhiên không có quan hệ gì với bọn họ.

Giữa sân, còn thừa lại hai mười mấy người trẻ tuổi.

"Các vị giáo viên, vẫn quy củ cũ, mỗi người chọn một vị đệ tử, sau một tháng, học viện sẽ tiến hành khảo hạch sinh viên mới, khảo hạch thông qua, tài nguyên của các người sẽ tăng gấp ba, khảo hạch không thông qua, tài nguyên giảm một nửa!"

Trưởng lão nhìn về phía các vị giáo viên ở trong đại điện.

Trong nháy mắt ánh mắt của các vị giáo viên đều rơi vào trên người Nhan Lạc Tuyết.

Tuy bọn họ không hiểu vì sao thủy tinh cầu khảo nghiệm lại vỡ nát, nhưng bọn họ biết một chút, vị ngũ công chúa này không đơn giản.

Nếu là có thể thu nàng làm đệ tử, đối bọn họ mà nói, có lẽ là một đại cơ duyên.

"Các vị, không bằng để ta chọn trước chọn một vị đệ tử?"

Một giọng nói ôn hòa vang lên.

Chỉ thấy một người đàn ông phi phàm tuấn mỹ, sắc mặt tái nhợt tiến vào trong đại điện.

Áo của hắn trắng như tuyết, khí chất tuyệt hảo, không nhiễm bụi trần, giống như Trích Tiên vậy, xem ra cực kỳ không đơn giản.

Càng quỷ dị hơn là, phó viện trưởng Triệu Vô Cực của Thánh Đạo học viện vậy mà cung kính đứng ở một bên.

Triệu Vô Cực là cường giả Động Huyền cảnh sơ kỳ, ngay cả hắn cũng đối với người đàn ông áo trắng cung kính như thế, như vậy thì tu vi của người áo trắng này mạnh bao nhiêu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.