Nụ Cười Nắng Mai

Chương 1-2




-"Reng....Reng....Reng..."

Chuông điện thoại vẫn liên tục reo lên phá vỡ không gian yên tĩnh. Cô gái nằm trên chiếc giường cố gắng lê cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn, mò mẫm trên đầu giường tìm chiếc điện thoại của mình. Vừa mới bắt máy từ đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc làm cô phát ngán:

-"Tiểu tổ tông của tôi, khi nào cô mới chịu nộp bản thảo cho chị đây hả?"

-"Tùy tâm trạng, hiện tại tôi chưa viết xong." Người trên giường cất giọng nói uể oải, đôi mắt vẫn nhắm chặt.

-"Huhu...Đừng nói vậy mà...Nhanh nộp cho chị đi..."

-"Sao ngày nào chị cũng gọi cho tôi hết vậy hả?"

-"Tới khi nào em chịu nộp bản thảo chị sẽ gọi em nữa."

-"Được rồi, 10/6 này chị đến lấy đi."

-"Ôi tốt quá! Thôi em cứ viết đi nha, ngày đó chị sẽ đến lấy."

Giọng nói vui mừng vang lên trong chiếc điện thoại rồi tắt cái rụp. Nguyệt Băng mở đôi mắt nhập nhèm nước nhìn giờ hiển thị trên điện thoại. Chỉ mới 6 giờ rưỡi, cô thẫn thờ hướng mắt nhìn lên trần nhà. Đã hai năm kể từ lúc cô mua căn nhà này, nó nằm tầng 4 của một khu chung cư. Một cô gái 25 tuổi có nhà, có công việc, xem ra ông trời đối với cô không tệ. Cô từ bé đã có mơ ước muốn được viết lên những tác phẩm của riêng mình. Mẹ viện trưởng biết biết điều đó nên vào sinh nhật năm cô 12 tuổi đã mua tặng cô một quyển tập và một cây bút để cô viết những sáng tác của mình vào. Nguyệt Băng có năng khiếu viết văn từ nhỏ, đến năm 22 tuổi, cuốn sách đầu tiên của cô được xuất bản với bút danh Băng Lãnh. Một năm sau, số tiền Nguyệt Băng dành dụm từ viết sách và đi làm thêm cộng với tiền lì xì mẹ viện trưởng giữ giùm cô từ lúc bé đến lớn, cô đã đã đủ tiền để mua nhà. Tuổi thơ của cô gắn liền với nhà tình thương, với mẹ viện trưởng, dù chưa từng được có ba mẹ như những đứa trẻ khác nhưng cuộc sống của cô tương đối đầy đủ. Nghĩ lại thì cũng lâu rồi cô chưa về thăm lại mẹ viện trưởng cùng mấy đứa trẻ, lát nữa phải tới thăm một chuyến mới được.

Nguyệt Băng từ trong mạch suy nghĩ thoát ra, cô ngồi dậy kéo tấm màn cửa sổ. Ánh mặt trời len lói chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp khiến cô hơi nheo mắt lại. Căn phòng từ trong bóng tối nhất thời được phủ lên một màu nắng nhạt. Nhìn qua cửa sổ, cảnh vật vào buổi sáng thật êm đềm khoác lên tấm áo vàng. Từng tia nắng len lỏi chui vào trong bụi cây chiếu lên những phiến lá tạo thành những đốm tròn vàng trên mặt lá xanh mơn mởn. Những chú chim bay lượn trên bầu trời cất cao tiếng hót chào một ngày mới. Bầu trời buổi sáng trong vắt không một gợn mây. Đúng là thiên nhiên thật kì diệu, tâm tình của Nguyệt Băng bỗng dưng được đẩy lên thật cao. Cô xếp chăn gối lại gọn gàng rồi bước xuống giường vào phòng vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Nguyệt Băng bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh xem xét. Trong tủ chỉ còn một ít thịt bò, cô quyết định làm một tô cháo thịt bò ăn sáng rồi lát nữa sẽ đến siêu thị mua thêm thức ăn sau.Giải quyết xong bữa sáng, cô vào phòng ngủ thay một bộ váy màu xanh dài đến đầu gối, buộc tóc đuôi ngựa rồi chuẩn bị đi đến trại tình thương. Lúc Nguyệt Băng đi ngang qua một nhóm các bà mẹ tụ tập đang nói chuyện với nhau về con về chồng, họ liền dừng lại câu chuyện chào hỏi cô:

-"Nguyệt Băng à cháu, buổi sáng tốt lành nha. Cháu đang định đi đâu à?"

-"Dạ cháu có một chút việc thôi ạ. Chào mấy cô cháu đi ạ."

Nguyệt Băng mỉm cười lễ phép đáp lời rồi tiếp tục đi. Từ nhỏ cô cũng ít nói chuyện với người khác, lúc đi học cũng không có bạn thân, nhưng lại bị rất nhiều bạn ghét, đa phần là nữ. Vì cô sở hữu gương mặt dễ nhìn lại thường được thầy cô khen ngợi nên sinh ra rất nhiều bạn ghen tị, nhiều lần ở trên lớp chọc cô là đồ con không có cha mẹ. Những lần như thế cô cũng không nói gì vì cô đã quen rồi, cũng chỉ là không có cha mẹ thôi mà, cô vẫn sống rất tốt. Bị nhiều bạn nữ ghét, còn bạn nam thì sao. Công việc của Nguyệt Băng trên lớp là chăm chú nghe giảng, hết giờ thì về, không hơi đâu để ý đến mấy thằng đó. Nhưng mà cô vẫn cảm nhận được đám con trai đó nhìn cô với ánh mắt làm cô chán ghét.Mà các cô hàng xóm ở đây rất thân thiện, từ lúc cô chuyển đến khu chung cư này họ đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô cũng rất quý họ. Nguyệt Băng nghĩ trước khi đến cô nên mua một số bánh kẹo mang cho những đứa trẻ. Cô quyết định rẽ vào cửa hàng bên đường mua đồ rồi mới đi. Nguyệt Băng không hề biết rằng phía sau cô, hội bà tám đã chuyển đối tượng bàn tán từ chồng con sang cô rồi.

-"Tôi thấy hình như con bé Nguyệt Băng thất nghiệp hay sao í."

-"Ừ tôi cũng nghĩ vậy, tôi thấy nó ít khi ra ngoài lắm, chỉ ở suốt trong nhà."

-"Tội nghiệp con bé, thời buổi này kiếm việc chắc khó khăn lắm, nó lại còn nhỏ chưa có kinh nghiệm nên chắc đi xin việc không được nhận."

-"Thôi chúng ta dù gì cũng là hàng xóm của con bé, có đồ ăn gì thì mang qua cho nó. Còn trẻ không có việc làm lại ở một mình chắc khó khăn lắm."

Một nhóm người bình luận xôn xao trong khi người được nhắc đến trong cuộc nói chuyện lại không hề hay biết chính mình đang bị gắn mác thất nghiệp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.