Nụ Cười Của Nàng Tựa Nắng Mai

Chương 20: Chùm hoa phượng đỏ




Chớp mắt một cái đã hết một năm học. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng mọi thứ đã kết thúc trong êm đẹp.

Năm nay tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi. Nhờ công sức của lớp phó Phương mà điểm phẩy toán của tôi năm nay tăng cao bất ngờ.

Tôi cũng giúp Phương cải thiện trình độ viết văn. Điểm số của Phương có vẻ đã cải thiện rất nhiều so với trước đây.

Nguyệt bảo năm nay Nguyệt cũng được học sinh giỏi. Nguyệt cũng tham gia thi học sinh giỏi văn với tôi nhưng cũng không được chọn vào vòng trong. Tôi cũng nói với Nguyệt là để sang năm thi lại thì cố gắng.

Về học tập là vậy. Còn về chuyện tình cảm thì...nên nói sao nhỉ?

Thôi để tôi thuật lại tình hình cho các bạn nghe nhé!

Sau cái hôm tên lớp trưởng Phong tán Vân ấy, cậu ta lên ngồi cùng bàn với Vân. Vân cũng không phản đối gì. Tôi nhìn mà nóng mắt lắm nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Thật chẳng biết cậu ta đang làm cái trò mèo gì nữa.

Vân học cũng khá ổn, môn nào môn nấy đều nhau tăm tắp. Sao cô Hoa lại bảo Vân học không giỏi nhỉ? Tôi thấy Vân học khá tốt đấy chứ.

Tên lớp trưởng Phong ngồi cùng Vân ngày nào cũng được nói chuyện với nàng. Hình như nàng còn giảng bài cho tên đó nữa. Thú thật tôi có chút ghen tị đấy.

Nhưng cũng chỉ cười nói mấy hôm, Vân chắc đã bắt đầu thấy ghét cậu ta. Tôi còn thấy phiền nữa là nàng.

Vân đi đâu cậu ta cũng lẽo đẽo đi theo. Vân thấy khó chịu và chắc cũng nói gì đó nên cậu ta không đi theo nữa.

Rồi cậu ta mua rất nhiều thứ cho Vân. Nào là bánh, sữa, nước, kẹo nhưng nàng đâu có thích mấy thức ấy. Cậu ta định để nàng Vân xinh đẹp của tôi trông như cậu ta hả.

Sau hôm thi xong môn cuối cùng, nàng đuổi tên lớp trưởng về chỗ cũ. Thúy thì xuống ngồi với Mai bàn tôi nên thành ra giờ nàng ngồi bơ vơ một mình.

Nhưng tôi thấy có vẻ nàng thích vậy. Nàng thích ngồi yên tĩnh để vẽ tranh.

Cậu lớp trưởng đợt này hình như lại có tình yêu mới rồi hay sao ấy. Tin đồn về cậu lớp trưởng Phong và lớp phó văn thể mỹ Linh Hương hình như là thật.

Story lớp trưởng Phong lúc nào cũng thấy Linh Hương trái tim. Tám tháng ba thì tặng một bó hoa hồng rõ to rồi cả hai cùng up story bó hoa và người ấy giống y như nhau. Nhưng không hiểu sao cả hai bên đều che mặt đối phương. Che thì vẫn biết ai thôi, nhìn giống đến chín chín phần trăm rồi còn gì nữa.

Hai anh chị ấy tình cảm lắm, lúc nào cũng thấy rủ nhau cùng lên thư viện ngồi. Chẳng biết là lên nói chuyện tâm tình hay là học nữa. Tôi cũng chẳng muốn quan tâm, đó không phải vấn đề của tôi. Vậy là từ giờ không cần lo lắng về tên lớp trưởng nữa. Coi như loại được một tình địch.

Thi xong chúng tôi vẫn phải đến trường để học bù hai tuần và đợi điểm nữa mới được nghỉ hè. Dù vậy nhưng đã có nhiều bạn nghỉ hè luôn rồi. Tôi cũng muốn nghỉ lắm nhưng tôi đường đường là cán bộ lớp nên phải gương mẫu.

Đi học bây giờ đa phần là đến chơi hết giờ thì về nên chán mà mau mệt lắm. Tôi thấy học năm tiết còn không mệt như chơi năm tiết vì ít ra lúc học mình còn hoạt động.

Trên lớp chia ra nhiều kiểu người. Kiểu thứ nhất là chơi điện thoại cả năm tiết. Kiểu hai là ngủ quên trời quên đất. Kiểu ba là ra sân trường chơi. Kiểu bốn là trên thư viện ngồi điều hòa cho mát. Và một kiểu ít thấy nhất đó là lôi sách vở ra làm bài tập.

Tôi chắc là thuộc kiểu cuối. Vì trên lớp toàn chơi là chính hiếm khi mới thấy thầy cô cho bài tập làm nên tôi mang bài tập chỗ học thêm lên làm. Bài tập chỗ học thêm cao như núi mà dài như sông, đấy là hôm nào tôi cũng làm mà nó vẫn nhiều thế chứ hôm nào tôi không làm có khi nó phải cao ngút trời.

Văn và Anh tôi có thể tự làm được chứ toán thì đúng là vấn đề nan giải của tôi. Nhưng tôi không cần lo lắng nữa vì ngồi bên cạnh tôi là thần đồng toán học đạt giải nhì cấp thành phố mà.

Phương giảng rất dễ hiểu nên thoáng chốc mà đống bài tập đã được hoàn thành.

Tôi tự thưởng cho bản thân ngồi đọc sách hai tiết liên tiếp. Hôm nay tôi đọc Tuyển tập Thạch Lam Nguyệt tặng.

Đọc sách một lúc thì tôi ra sân trường chơi bóng chuyền với các bạn nam trong lớp.

Ồ Vân cũng ở ngoài sân. Vân đang ngồi dưới gốc cây si vẽ tranh như mọi khi.

Nàng dạo này đã lấy lại vẻ lạnh lùng trước đây, sự nhiệt tình và cởi mở hồi cùng làm việc chung dường như biến mất hoàn toàn.

Tôi cũng không còn trông thấy nàng cười với ai nữa. Nàng và tôi cũng không có dịp nói chuyện như trước.

Trời, kia là anh Cầm à. Anh ngồi xuống bên Vân. Đây là lần thứ bao nhiêu trong tuần rồi. Thật sự là họ gặp mặt nói chuyện nhiều quá tôi không nhớ nổi là bao nhiêu lần.

Không biết có chuyện gì nhưng tôi thấy Vân nói cười vui vẻ lắm. Miệng nàng mấp máy liên hồi không nghỉ. Chắc chỉ trước mặt anh Cầm Vân mới thế chứ có ai nói chuyện được với Vân quá hai phút đâu.

Tôi để ý suốt cuộc trò chuyện của họ chỉ thấy Vân nói. Anh Cầm chỉ yên lặng ngồi lắng nghe, thinh thoảng thì thấy anh ấy viết gì đó vào một cuốn sổ nhỏ đưa Vân xem.

Vì mải chú ý họ quá mà tôi đánh bóng trượt mấy lần, thành ra mấy bạn trong đội cứ phàn nàn mãi. Tôi đành phải chơi nghiêm túc và không nghĩ nhiều nữa.

Thời gian nhanh như gió thoảng, thấm thoát đã bế giảng rồi.

Năm nay nhà trường làm lễ trưởng thành cho khối mười hai khóa năm mốt long trọng lắm. Nhà trường đặt một cái bánh hai tầng màu xanh dương và trắng to bằng một cái bàn con chúng tôi hay ngồi học. Năm nay nhà trường đầu tư thật đấy.

Lễ bế giảng năm nào cũng phát biểu rất dài dòng và những phần trao thưởng dài đằng đẵng cứ nối tiếp nhau. Xen kẽ trong lễ bế giảng nhàm chán là một vài tiết mục văn nghệ của các câu lạc bộ trong trường, cũng khá đặc sắc và ấn tượng.

Tôi để ý đa phần mọi người chỉ ngồi đấy cho qua một nửa chương trình rồi ai làm việc nấy. Lớp trưởng Phong và mấy bạn con trai đi bê mấy thùng vở làm phần thưởng cho học sinh giỏi và học sinh tiên tiến. Linh Hương và Tuấn Mạnh thì đi vẽ bảng và trang trí lớp học.

Đi vòng vòng chung quanh sân trường, tôi thấy rất nhiều các anh chị lớp mười hai đang chụp ảnh kỉ niệm. Sân trường đông nghịt người, đa phần là học sinh và một vài nhiếp ảnh gia được thuê chụp ảnh tốt nghiệp.

Họ trao cho nhau những bó hoa tươi thắm, cùng chụp những tấm ảnh đẹp nhất bởi vì bản thân họ biết rằng sau khi tốt nghiệp sẽ rất khó gặp lại nhau. Họ tranh thủ lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất. Thanh xuân với họ đã không còn dài nữa rồi. Thứ chờ đợi họ ở phía trước là kì thi THPTQG một trong những kì thi quan trọng nhất của đời người.

Suy nghĩ vẩn vơ về cuộc đời của một học sinh, tôi chợt dừng bước trước cây hoa phượng. Đây là một trong hai cây phượng duy nhất trong trường tôi, trường tôi không có nhiều phượng giống như các trường học khác.

Cây phượng này năm nay nở rất nhiều hoa. Từng chùm hoa đỏ rực rỡ trên cành lá xanh non, ve kêu râm ran không biết mỏi mệt trên những cành cây xanh, ánh nắng mặt trời ngày một gay gắt. Mùa hè đến thật rồi. Ôi những bông hoa phượng rực rỡ như ngọn lửa. Ôi tiếng ve kêu tựa như dàn đồng ca. Đây chính là linh hồn của mùa hạ, là những thứ tưởng chừng đơn giản nhưng đã tạo nên cả một mùa hè đáng nhớ của những học sinh cuối cấp.

Những bài hát chia xa vang lên, những câu chia tay buồn bã cùng những lời chúc phúc của thầy cô ôi sao cảm động quá, từng cái bắt tay và những cái ôm chia tay của các học sinh cuối cấp, những giọt nước mắt chia ly cứ thế lăn dài trên má, những lời yêu thầm kín chưa kịp nói ra, những trò tinh nghịch thuở học trò... Tất cả những kỉ niệm thời học sinh sẽ kết thúc vào ngày hôm nay và sau này nó sẽ chỉ lờ mờ xuất hiện trong tâm trí hay trong lời kể của chính họ.

Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ trong trí óc và nhìn chung quanh. Ô nàng Vân cũng ở đây sao. Vân cứ nhìn vào quyển sổ vẽ rồi lại nhìn lên chùm hoa phượng đỏ rực ở tít trên cao. Trông nàng như đang phân vân và bối rối vì không biết nên làm gì.

Ngay lúc ấy tôi bước lại gần và quan tâm hỏi xem có chuyện gì thế.

- Tôi muốn vẽ hoa phượng thật chi tiết nhưng hoa ở trên cao quá mà ánh nắng cũng chói mắt nữa nhìn mãi mà chẳng được gì. Giá kể có chùm hoa phượng ở ngay trước mặt thì dễ biết mấy.

Vân giãy bày với tôi. Ôi trời tưởng gì. Vân ơi tôi sẽ giải quyết nỗi phiền muộn này giúp Vân. Vân không cần phải lo lắng nữa đâu. Việc gì khó cứ để Văn lo. Mười chùm Văn cũng hái được nữa là một chùm.

- Cây này hoa ở cao quá mà nở cũng chưa được to và đẹp lắm. Tôi biết có một cây phượng nữa ở gần đây mà hoa nở đẹp lắm đấy. Để tôi hái mang về cho Vân nhé. Vân cứ ngồi đây chờ tôi cho đỡ nắng.

Vân gật đầu rồi ngồi dưới gốc cây phượng chờ tôi. Tôi thì chạy nhanh đi hái để đỡ lỡ việc của nàng.

Đến nơi thì hoa ở gần tầm tay đã bị các anh chị hái hết để đem đi chụp ảnh. Không lẽ tôi lại về tay không. Mà giờ còn cây nào nữa đâu để mà hái.

Tôi đang rối bời không biết phải làm sao thì có mấy chị lớp mười hai xinh đẹp đi qua ân cần hỏi han tôi.

- Em đẹp trai có cần chị giúp gì không nà.

Nhìn mặt chị này quen quen, tôi thấy chị này trông quen mắt lắm. A đây chẳng phải chị Ngọc Mai lớp 12A1, là mc trong Got talent và các chương trình ngoại khóa sao?

- Dạ em định hái cho bạn em chùm hoa phượng nhưng có vẻ như không hái được rồi.

Tôi cười cười gãi đầu ngượng nghịu. Các chị thấy thì cười đùa hớn hở rồi khen tôi đẹp trai mà dễ thương dữ thần.

- Thôi mình cũng chụp ảnh xong rồi, hay là cho em trai hoa của mình đi Mai.

- Tao cũng nghĩ như con Đào á. Đằng nào mình chụp ảnh xong rồi cũng bỏ đi. Thằng bé cũng đang cần thì cho thằng bé luôn, đỡ phí của giời.

- Thế thì cho em đẹp trai nhé. Đi nhanh về kẻo bạn chờ lâu.

Tôi cảm ơn các chị xinh đẹp tốt bụng rồi đi ngay. Chà các chị xinh đẹp mà duyên quá.

May quá Vân vẫn chờ tôi. Tôi ngại ngùng đưa nàng chùm hoa phượng đỏ thắm. Vân nhận lấy trong vui sướng.

- Cảm ơn nhé!

Chưa vui vẻ được bao lâu thì anh Cầm từ đâu xuất hiện rồi giật lấy chùm hoa phượng trên tay Vân mà tôi khó khăn lắm mới lấy được vứt xuống đất.

Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Vân cũng ngạc nhiên lắm.

Anh Cầm đưa cho Vân một cành hoa bằng lăng tím. Chắc là tình thế ép buộc nên Vân gượng cười nói.

- Hoa bằng lăng vẽ lên giấy chắc sẽ đẹp hơn hoa phượng nhỉ?

Không chờ ai trong chúng tôi nói thêm điều gì, anh Cầm kéo Vân rời đi. Trước khi bóng họ khuất xa dần, anh ấy còn không quên quay mặt lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.

Cũng không hiểu tại sao tôi lại sợ hãi trước hành động của anh Cầm. Có lẽ bởi vì nó giống với lần đầu tiên tôi gặp nàng.

Tôi nhặt chùm hoa rơi dưới đất lên nhìn một cách tiếc nuối, sau đó tôi ngắt bỏ mấy bông hoa bị dập nát và mang về.

Nhận thưởng ở lớp xong tôi vội về ngay. Hình như Vân cảm thấy khó xử với tôi vì hành động vừa rồi của anh Cầm.

Trên đường về, Nguyệt hỏi xin tôi chùm hoa phượng. Tôi cũng không ngần ngại mà cho Nguyệt. Vân không lấy nữa tôi giữ lại thì có ích gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.