***
Editor : Thị Hân.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Tần Trà nằm trong lòng ngực hắn, không thể nhìn thấy cảnh tượng ngàn ngọn nến phía sau lưng, cô hơi xuất thần ngẩng đầu nhìn chiếc cằm cong cong của người nam nhân, hơi hướng lên trên là nụ cười vô cùng dịu dàng, lực độ hắn ôm Tần Trà cũng nhẹ, như thể sợ rằng chỉ cần chạm vào cô một cái thôi liền tan biến đi mất.
Tần Trà nhìn một chốc thì thu hồi ánh mắt, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, yếu ớt nhắc nhở hắn, "Nhớ chữa trị trận pháp đấy."
Đây là hy vọng duy nhất cho nhiệm vụ của cô, nếu chữa trị xong trận pháp mà không phải tình tiết để thế giới này kết thúc, thì cô sẽ bỏ cuộc và chấp nhận số phận.
Trường Hi bước từng bước lên cầu thang, tấm áo bào màu đen của hắn đã sờn rách hết cả, còn chưa chạm tới mặt đất quanh co khúc khuỷu, hắn vẫn đi chân trần, bàn chân thon gầy đẫm máu mỗi lần bước lên trên một bước, khi rời khỏi thì bậc thang đã phân tách thành những khối vuông thật nhỏ, sau đó tan rã, biến mất, từng cái từng cái -
Một đi không trở về.
Trường Hi ôm Tần Trà vững vàng bước lên bậc thang, hắn quen thuộc nơi này đến mức không cần phải nghe ngóng mà vẫn có thể thoải mái đi lại.
"Sửa chữa pháp trận à?" Hắn dùng âm thanh ôn hòa trả lời, "Chỉ cần là nguyện vọng của ngài, ta sẽ thỏa mãn hết tất cả."
Mãi cho đến khi vào bước lên Quang Minh Tháp, Tần Trà mới cảm thấy thân thể mệt mỏi vơi đi chút.
Trường Hi nhẹ nhàng đặt cô sang một bên, "Ở phía trước kia, ngài cứ tự mình xem đi."
Tần Trà nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Trường Hi, đôi mắt màu trắng xám của hắn có chút quỷ quyệt khó đoán, Tần Trà đột nhiên có dự cảm không lành.
Một mình Trường Hi đi lên bậc thang đứng trên sân khấu cao cao, cúi đầu nhìn xuống Tần Trà đang cầm kiếm đứng lên, nụ cười trên mặt hắn càng thêm xán lạn.
"Ở đây, ta đã ở nơi này chờ ngài mười năm," Trường Hi mỉm cười, "Bởi vì một câu nói của ngài, ta tự cầm tù bản thân ở đây mười năm."
"Mười năm đó ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngài cũng ở đây thì tốt rồi."
Trường Hi rũ mắt nhìn về hướng của Tần Trà, hắn cẩn thận lắng nghe âm thanh hô hấp gian nan của cô, hắn biết thân thể của cô đã đến trạng thái cực hạn rồi.
Nhưng mà không sao hết, thế giới này rất nhanh sẽ kết thúc thôi. Hắn vươn tay, dùng đầu ngón tay chậm rãi viết tên của cô trên không trung.
"Ta nghĩ ngài sẽ thích nơi này."
Nương theo âm thanh hắn, sân khấu và cầu thang dưới lòng bàn chân hắn "Rầm rầm" một tiếng, ầm ầm đẩy ra hai bên, chân hắn rời khỏi mặt đất, phía dưới là một cung điện trống rỗng rất lớn. Trường Hi bay giữa không trung, hơi khom lưng người, vươn cánh tay bệnh trạng tái nhợt về phía Tần Trà, lòng bàn tay hướng lên trên, luồng ánh sáng tinh tế miêu tả đường chỉ tay thành bộ dáng của Đấng cứu thế.
"Lại đây." Giọng nói Trường Hi trầm thấp mà hoa lệ, khóe miệng nở nụ cười, bộ dáng dụ dỗ hoàn mỹ, "Đi với ta."
Tần Trà đứng ở rìa mặt bỗng dưng trống rỗng, cau mày, vẻ mặt suy sụp không biết là bất lực hay kinh ngạc.
Lúc nào cũng nhảy ra những kịch bản vốn không có trong cốt truyện, Tần Trà tỏ vẻ cô thật sự rất là mệt tâm.
Mà Trường Hi ở giữa không trung vẫn ngọt mị nới với Tần Trà, "Đây là nơi ta vì ngài mà chuẩn bị, là nơi chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Tần Trà cầm lòng không được cúi đầu nhìn xuống.
Điện phủ dưới chân là cả một vùng rộng lớn màu đỏ, từ tấm rèm đỏ treo lơ lửng đến tấm thảm gấm lụa vàng khổng lồ trải dài trên mặt đất, ngay cả ngọn nến bên trong cũng đỏ như máu. Nơi này, không có một chữ "Hỉ" nào, nhưng khắp nơi đều được bố trí theo phong cách Hỉ Đường.
Mà loại màu đỏ này vẫn nằm trong phạm vi Tần Trà chấp nhận được, cho đến khi cô nhìn thấy hai con búp bê gỗ đặt trên kệ, cô lại một lần nữa không tự chủ được mà sởn tóc gáy.
"Ta đã từng nói, nếu ngài thấy được thân thể của ta thì phải kết hôn với ta." Tiếng nói của Trường Hi vang lên bên tai Tần Trà, vào thời khắc đó âm thanh hắn như mang theo một nét xa xưa, xa xăm đến mức trống vắng hoảng hốt "Ta từng muốn cùng ngài ở bên nhau."
"Cho dù chỉ là giấc mơ, cũng không sao cả." Hắn rất có tâm cơ mà hạ giọng, tỏ vẻ yếu thế ủy khuất, "Mười năm dài lắm, ngài có biết không?"
Mà lúc này, Tần Trà đang xuất thần nhìn chằm chằm vào pho tượng có khuôn mặt như được đúc từ khuôn mặt của cô, lập tức nhớ tới lời nói của Trường Hi, "Đêm tân hôn kia ngài cũng như vậy, chẳng để tâm chút nào--"
"Vậy nên hôn nhân này," Tần Trà nắm chặt kiếm trong tay, âm thanh cô khô khốc hỏi lại, "Là minh hôn*?"
Tần Trà cảm thấy khó có thể tin được, "Tất cả là ảo tưởng của ngươi?"
Hắn ảo tưởng rằng cô sẽ kết hôn với hắn, ảo tưởng đến đêm tân hôn... thậm chí còn ảo tưởng tới sinh hoạt sau khi kết hôn??? Đem gỗ điêu khắc hình dáng của cô, rồi dùng phương thức minh hôn??? Người này có còn bình thường không vậy??
"Nhưng vẫn là kết hôn mà nhỉ?" Trường Hi cong lưng trực tiếp nắm lấy tay cô, cùng mình bay lên giữa không trung, đối lập với nhau, nở một nụ cười thở mãn, bảo: "Ta cảm thấy chân thật, vậy là đủ rồi."
"Đây chỉ là giả, ta thậm chí còn không ở--"
"Ngài có ở đây," Trường Hi thấp giọng, "Chỉ cần tư tưởng ta còn ở đây, ngài vẫn luôn ở đây."
"......Có ý gì?" Tần Trà chăm chú nhìn khuôn mặt Trường Hi gần trong gang tấc, "Ngươi có thể cho ta biết, tại sao quá khứ mười năm trước ngươi đưa ta về, khác hoàn toàn với mười năm trước mà người dân trong thành đã trải qua?"
"Không thể nói cho ngài biết được," Khóe miệng hắn nhếch lên, trong ánh mắt nghịch ngợm hiện lên vẻ thần bí, "Ở nơi mà họ không biết, ta đã thực sự trải qua những gì."
Hắn kéo cô vào bên trong cung điện màu đỏ kia, ôm eo cô. Tần Trá vẫn chưa kịp hồi thần lại thì đã bị hắn đè lên chiếc giường lớn đỏ rực.
Tần Trà vừa mới chạm vào trong chăn bông mềm mại thì lập tức thanh tỉnh, sau đó cô không chút khách khí mà xoay người trực tiếp áp lại, một tay cô ấn đôi tay của Trường Hi lên đỉnh đầu hắn. Ngay sau đó liền đặt đoản đao lên cổ hắn, giọng nói của cô lạnh lẽo như băng tuyết, "Lúc này ta đang rất tức giận, ngươi có biết không?"
"Ngươi cho ta bộ cốt truyện lung tung rối loạn," Tần Trà ấn đoản kiếm xuống một chút, vết máu tinh tế xuất hiện, "Ta không còn kiên nhẫn gì nữa, hoặc là ngươi sửa chữa tốt pháp trận, hoặc là ta tự sát, ai thích tới nơi này thì tới."
"Hừ, có lẽ là ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta rồi, ngươi chỉ cần biết rằng," Tần Trà nhẹ nhàng cứa thân đao lên gò má hắn, lạnh lùng nói, "Sửa trận pháp cho tốt, bây giờ, nhanh lên, lập tức."
"Nhưng ta muốn nói chuyện với ngài một tí," Trường Hi hoàn toàn không thèm để ý tới lưỡi đao sắc bén đang quanh quẩn trên cổ mình, hắn bị đè dưới thân cũng không chút phản kháng nào, tư thái phi thường thanh thản hưởng thụ, nụ cười trên mặt càng thêm thân mật vui vẻ, "Chắc là cảm giác được ngài lại sắp phải rời khỏi đây rồi, nếu chỉ tùy tùy tiện tiện nói cái gì đó, sẽ hối hận."
"Nếu ngươi không làm, ta tình nguyện chết sạch sẽ thống khoái."
Sau đó ánh mắt Trường Hi sáng ngời, "Làm."
.......Ủa??? Dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tần Trà:....Chết tiệt, hay là giết mợ nó luôn đi, dù sao tên tai họa này cũng chẳng có tý cần thiết nào cho nhiệm vụ, hắn chỉ là mây bay!!!
Tần Trà đang nghiêm túc suy xét tính khả thi của việc "giết mợ nó bệnh nhân", đại điện vốn đang sáng sủa bỗng chốc chìm vào trong bóng tối, tất cả những ngọn nến đặt ở khe lõm phút chốc tắt ngủm.
Bóng tối đến quá bất ngờ, không kịp phòng bị, sự trầm mặc và khẩn trương trong không gian cũng lập tức khuếch tán, Tần Trà khẽ cau mày, hỏi: "Sao lại thế này?"
Trường Hi trong bóng tối nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói có tiếng cười, "Ba tòa tháp ở bốn hướng đã bị phá hủy, pháp trận bị hủy hoại hoàn toàn, rất nhanh thôi Kiêu Điểu sẽ tấn công Quang Minh Tháp."
Tần Trà: "Kiêu Điểu sợ sáng, làm sao bọn chúng phá hư Quang Minh Tháp được chứ?"
"Chắc là sử dụng người không sợ sáng."
Cuối cùng cô cũng cảm giác được, thế giới sắp sụp đổ, suy đoán trước đây của cô cũng chính xác: Sửa chữa trận pháp sẽ kết thúc tình tiết kết cục của thế giới này.
Tần Chá nới lỏng tay Trường Hi, đặt chiếc kính đơn phiến mà Nghiêu Tửu đưa cho mình trước khi xuất phát lên sống mũi, tầm mắt cô trở nên rõ ràng, sau đó cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mãn nguyện của Trường Tây, xoay người ngồi xếp bằng. Ở bên cạnh hắn hỏi: "Ngươi muốn sửa trận pháp, hay là bị Kiêu Điểu ăn thịt luôn?"
"Đương nhiên là sửa trận pháp."
"Tốt lắm, cần bao nhiêu thời gian?" Tần Trà thẳng sống lưng, chạm vào trường kiếm bị ném ở bên cạnh, cô không nhìn Trường Hi, biểu tình vô cùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm những dị động trong bóng tối trước mặt, "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Vừa mới nói xong những lời này, Kiêu Điểu cũng xông vào thành, từ lúc ánh sáng biến mất đến lúc chúng tập kích chỉ mới một hai phút, tốc độ nhanh đến kinh người.
Tần Trà rút kiếm, không chút do dự lao về phía trước, một kiếm quét ngang, chặt đứt hai chân.
Lúc rơi xuống, Tần Trà quỳ một gối trên mặt đất, động tác dừng lại, cơn đau kịch liệt quét qua tất cả các dây thần kinh, cảm giác cần hô hấp thôi đã đau rồi.
Trường Hi đứng dậy đứng bên cạnh cô, đầu ngón tay mang theo ánh lửa, sau đó hất nhẹ kiếm của Tần trà, phát ra tiếng vù vù, nơi ánh lửa trên đầu ngón tay hắn va chạm với thân kiếm như được giao cho sự sống, hóa thành một con rồng lửa "xoạt" một cái du tẩu trên thân kiếm, toàn bộ thanh kiếm của cô được bao bọc trong một lớp lửa.
Tần Trà sững sờ một hồi, Trường Hi đã vươn tay giúp cô vén mớ tóc mai bù xù ra sau tai, "Ta đi sửa trận pháp, ngài bảo vệ ta?"
Động tác dịu dàng trong nháy mắt này khiến Tần Trà kinh ngạc nhìn Trường Hi, gương mặt trong ánh lửa mang theo nét ôn hòa hiếm có, trong đôi mắt trắng xám có một tia ấm áp.
"Tướng quân của ta," Hắn mê luyến hôn lên khóe miệng cô, sau đó lại lui ra, "Ta cũng sẽ bảo vệ ngài."
Hắn chưa kịp nói hết câu thì trong khung cảnh yên tĩnh ấm áp như vậy thì đã bị Tần Trà không chút thương tiếc đẩy ra, cô cầm thanh trường được bọc trong lửa đâm xuyên, cắt phăng móng vuốt của Kiêu Điểu sắp chạm đến lưng Trường Hi, đâm thủng trái tim nó, đốt thành tro tàn.
Vô số Kiêu Điểu vọt tới như tre già măng mọc, chúng nó hoảng sợ trước uy hiếp của ánh sáng. Rồi bởi vì muốn phá hư pháp trận, giết chết thành chủ mà phấn đấu quên mình.
Tần Trà vốn không muốn cùng Trường Hi nói chuyện yêu đương vào thời khắc mấu chốt, tỏ vẻ cực kỳ vô tâm: "Phắn đi sửa nhanh."
Tần Trá bình tĩnh cầm kiếm trước mặt Trường Hi, lưng cô vững vàng, thẳng tắp, kiếm phong kiên cố như thể không bao giờ bị phá vỡ, hoàn toàn không thể nhìn ra được cô là người đang bị trọng thương, là một chiếc đèn đã cạn dầu.
Tai của Trường Hi bị bao vây bởi tiếng chim dày đặc và bén nhọn, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói lạnh lùng đầy cảm xúc mềm mại của Tần Trà.
"Ta bảo vệ ngươi."
Vậy là đủ rồi.
Thế giới này như vậy là đủ rồi.
Trường Hi nhắm mắt lại, giữa các ngón tay lóe lên một ngọn lửa yếu ớt, chỉ trong chốc lát, ánh sáng càng lúc càng sáng, có lúc chói mắt, nó quét qua toàn bộ cơ thể hắn, chiếu sáng cả một vùng bóng tối rộng lớn.
Loại ánh sáng mãnh liệt này, khiến cho toàn bộ Kiêu Điểu trong vòng trăm mét đổ lại biến thành tro tàn trong tiếng kêu thảm thiết.
Khắp thân thể Tần Trà đều là máu, bị cảnh tượng tráng lệ làm cho giật mình, cô quay đầu lại, chợt thấy thân thể trường HI đã bị chôn vùi trong ngọn lửa. Tựa hồ như cảm nhận được Tần Trà đang nhìn mình, hắn hơi đè thấp thân người, kéo theo cái đuôi hỏa phượng dài rực lửa ở phía sau.
Rõ ràng cả người hắn bị vùi trong lửa, nhưng áo đen và mái tóc trắng của hắn vẫn có thể bay múa trong ngọn lửa màu đỏ đậm, hắn thậm chí có thể đứng trước mặt cô, cho cô một cái ôm thật lớn.
Cô không cảm giác thấy cái nóng bỏng da thịt, cũng không bị thiêu đốt, giống như cô chỉ đơn giản là đang ôm lấy luồng ánh sáng mà thôi.
"Tần Trà à," Hắn kề sát tai cô, nói nhỏ, "Ta sẽ cho ngài một thế giới đầy ngập ánh sắng."
Đây là câu nói cuối cùng của hắn.
Sau đó hắn hóa thành ánh sáng trên bầu trời cao vợi, quanh quẩn người cô rồi tản ra xung quanh, chỉ trong chốc lát lại ngưng tụ thành một viên dạ minh châu chói mắt, lao tới đỉnh cung điện, rồi vờn quanh bức tường tháp hình vòng cung với tốc độ cực nhanh. Tất cả ngọn nến trong Quang Minh Tháo lấp tức cháy lên, thắp sáng cả một vùng trời.
Tần Trà kinh ngạc nhìn cảnh vật trước mắt, cô không khống chế được bản thân mình mà chìm vào trong vẻ đẹp rực rỡ kia, lạc lối vào trong bệnh nhân của chính mình, lạc lối vào trong ánh mắt cùng lời nói dịu dàng lưu luyến cuối cùng của hắn.
Tần Trà khiếp sợ mà nhìn cảnh sắc trước mắt, cô không biết chính mình bị lạc giữa vùng sáng rực rỡ, hay là bị lạc ở chính trong người bệnh của mình. Ánh mắt hắn ôn nhu đến nỗi khiến cô rung động.
Không...... Chờ đã! Từ từ!!!
Bệnh nhân của cô ngủm rồi?
Cứ như vậy mà ngủm?
Ditconme nó!!!
【 ta vì em tạo ra thế giới ánh sáng,
Biến tất cả những kẻ khác thành ánh sáng,
chỉ trừ em,
Ở nơi ta cầm tù. 】