" thì ra chính là mày đã ra tay đứng đầy sau tất cả mọi chuyện. Khiến cho nội bộ của Tứ Long ngày càng tranh giành đấu đá. Đúng là đồ nham hiểm, thâm độc!" Lão Tam nói
Thời Tử Yên chỉ nhìn một cách khinh bỉ bọn họ, sau đó cô ấy bước đến gần cửa rồi nói với bọn họ:" là do các người bất cẩn thôi, không phải vì lão nào cũng sợ có nội gián. Không trọng người bên cạnh, thì đâu có ngày hôm nay. Nếu trách, hãy trách bản thân các người đi "
" sổ sách của Tứ Gia Long, tài sản của các người bây giờ đã thuộc về Thời Tử Yên này rồi. Tất cả đều thuộc về tôi. Chúng các người đoàn tụ với nạn nhân do chính tay các người gây ra một cách vui vẻ. Tử Yên xin phép đi trước!"
Cô ấy lạnh lùng đẩy cửa rời đi, chỉ vừa đi được vài bước tiếng súng liên tục vang lên.
Cô ấy bước đến chiếc xe của bản thân, mở cửa rồi bước lên xe. Lái chiếc xe đi một cách thành thuận mà không có sự khó khăn gì.
Hôm nay trùng hợp lại là ngày kỉ niệm 100 năm thành lập Thời Thiên Hành. Trên dưới đều tập hợp đầy đủ. Cả mấy tên lính què cũng xuất hiện, Lãnh Quân đảo mắt nhìn hết mọi ngóc ngách lại không thấy Thời Tử Yên đâu.
" không lẽ lời đồn cô ấy bị đuổi ra khỏi Thời Thiên Hành là thật rồi sao. Đã mấy năm rồi không nhìn thấy, hay nghe một tin tức gì. Có khi nào,..."
Chưa kịp để anh ấy suy nghĩ, một chiếc siêu xe sang trọng liền đậu ngay trước cửa lớn. Đôi chân dài miên man, mái tóc trắng cũng xuất hiện. Thoạt nhìn qua cũng không ai nghĩ đó là Thời Tử Yên, cho đến khi cô ấy bước hẳn vào bên trong sảnh nhà lớn.
Dưới bao nhiêu ánh mắt trầm trồ, Thời Tử Yên không để tâm đến. Cả Thời Luân cũng bị cô ấy mê hoặc một lần nữa. Cô ấy chỉ lướt qua bọn họ, sau đó tiến đến chỗ Thời Hiên. Cúi người xuống chào ông ấy mà đáp:" con đã về rồi, thưa bố "
Thời Hiên vừa nhìn thấy cô, đã vội vàng chạy đến nhìn cô ấy. Ông ấy cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Thời Tử Yên của hiện tại. Cô ấy trông đã rất khác xưa.
" Tử Yên?"
Một giọng nói quen thuộc cất lên, Thời Tử Yên vừa quay đầu lại. Bước đến ôm chặt lấy Lãnh Quân.
Anh ấy cũng ngây ra mà không hiểu chuyện gì.
" cô đã đi vậy?"
Tử Yên buông anh ấy ra khỏi vòng tay của bản thân, sau đó nói nhỏ với anh:" kết thúc buổi tiệc, anh nhớ lên phòng tôi đấy "
Cô ấy buông anh ra, sau đó tiến lại chỗ bàn tiệc của Thời Thiên Hành. Lần lượt là Thời Hiên, sau đó là Thời Luân, và Thời Tử Yên.
Thời Hạo hôm nay vắng mặt, là vì sức khỏe của ông ta ngày một yếu đi. Bây giờ chỉ có thể nằm trên giường mà dưỡng bệnh. Tất cả mọi việc đều là do Thời Hiên chủ trì đại cục.
Trong suốt cả buổi tiệc, Lãnh Quân không hề rời mắt khỏi Thời Tử Yên. Nhưng nhìn cô ấy trông có vẻ mệt mỏi, lại không uống nhiều. Anh ấy lo lắng liền chủ động hỏi thăm
" cô không sao chứ, sắc mặt cô trông tệ lắm đấy?"
" tôi không sao, chỉ là hơi mệt thôi!"
Nhìn sơ là biết Thời Tử Yên chỉ đang nói suông, Lãnh Quân liền kéo tay cô ấy đứng dậy. Rồi bế cô ấy rời đi. Dưới bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, bọn họ liền nhìn theo. Thời Luân cũng nhìn thấy cảnh thân mật của bọn họ liền lộ ra vẻ không vui.
Vốn là đàn em của mình, vậy mà lại có thái độ thân mật với Thời Tử Yên. Trước khi thì không nói đi, Lãnh Quân đưa cô ấy vào hắc bang thì dẫn dắt một chút không sao. Nhưng bây giờ cô ấy đã được ngồi ngang hàng với Thời Luân vậy mà còn phải nịnh bợ thế sao.