Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 81




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 80: Phệ Tâm Cổ

Núi Thái Dương phái Thiếu Dương.

Lúc này trong phòng Ngôn Âm tại Mặc Âm Các đứng đầy người, gian phòng vốn cũng không quá lớn, nhưng đứng nhiều người như vậy, thì cũng trở nên chật chội.

Khiến người ta kinh ngạc chính là, trong căn phòng nhỏ này còn có bốn vị trưởng lão phái Thiếu Dương cùng chưởng môn, bọn họ đang vây quanh thiếu nữ nằm hôn mê trên giường.

Thiếu nữ đó chính là Ngôn Âm.

"Sư tôn, A Âm nàng thế nào rồi?" Y Mặc đứng bên giường, nhìn Chung Ly Quyền bắt mạch cho Ngôn Âm một hồi rồi nhíu mày trầm ngâm, trong lòng không khỏi hoảng loạn, không phải A Âm nàng thực sự xảy ra chuyện gì rồi chứ?

"Âm Nhi nàng..." Chung Ly Quyền thu tay về, sắc mặt ngưng trọng, "nàng trúng Phệ Tâm Cổ."

Nghe được ba chữ Phệ Tâm, tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Phệ Tâm Cổ là đồ của ma tu, ta nhớ không phải hơn 100 năm trước thứ này đã biến mất rồi sao, sao lại có thứ này?" tứ trưởng lão Nham Hưu nhíu mày nói.

Phệ Tâm Cổ là loại cổ độc mà người tu tiên kiêng kỵ nhất, nó có thể nằm trong đan điền cơ thể người tu tiên, bình thường thì không sao, nhưng một khi phát sinh thì sẽ rút sạch linh lực của người tu tiên, phong tỏa đan điền, khiến người ta khó lòng phòng bị, chủ nhân cổ độc có thể tùy ý thao túng nó để người tu tiên tàn sát bừa bãi, Phệ Tâm Cổ mỗi lần phát tác đều khiến gân mạch cùng thân thể người tu tiên bị tổn thương, tích lũy từng ngày cho đến lúc hủy diệt tâm mạch.

Cho dù là người lợi hại như Chung Ly Quyền thì trúng phải Phệ Tâm Cổ cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Có lẽ là còn có, nên ma tu mới nuôi dưỡng Phệ Tâm cổ này." đại trưởng lão Nhu Thanh nói.

"Mặc Nhi, ngươi tìm được Âm Nhi ở nơi nào trong linh vực băng tuyết?" Chung Ly Quyền hỏi.

"Là trên một vách đá, khi đó A Âm hôn mê, trên người không có ngoại thương hay nội thương, chỉ là hôn mê." Y Mặc nói thật.

"Cái này thật kỳ quái..." Chung Ly Quyền lại bắt mạch lần nữa cho Ngôn Âm, "Phệ Tâm Cổ trong người Âm Nhi còn đang trong kỳ ấu nhi phải sống nhờ cơ thể nàng, nếu đúng thì sẽ không phát tác nhanh như vậy, hẳn là có nguyên nhân gì bên ngoài kích thích nó, mới khiến chúng nó nhanh trưởng thành."

"Có thể khiến Phệ Tâm Cổ sống tốt nhất chính là ma lực của ma tu luyện thành." Chung Ly Quyền trầm giọng nói, "xem ra, Âm Nhi đã gặp phải ma tu, cũng đối chiến với ma tu, sau đó bị thương khiến ma khí đi vào cơ thể, do đó thúc đẩy Phệ Tâm cổ."

"Nhưng trên người Ngôn sư muội lại không có vết thương, cái này hình như không đúng lắm." Chung Ly Ngạo đứng một bên nhíu mày nói.

"Không có vết thương không có nghĩa là không có ma khí vào cơ thể, ma tu có rất nhiều cách để công kích." Chung Ly Quyền nói.

Chung Ly Ngạo bị nói á khẩu không trả lời được, đúng vậy thủ đoạn của ma tu rất nhiều, ai mà biết được có phải sẽ dùng cách khác đánh mà không tạo thành ngoại thương không chứ.

"Chưởng môn sư huynh, Ngôn Âm nàng hiện tại sao rồi?" đại trưởng lão Nhu Thanh lo lắng hỏi.

"Ta cũng không có cách gì với Phệ Tâm cổ, thứ này rất ác độc, một khi xâm nhập vào cơ thể sẽ rất khó giải trừ, trừ phi tìm được người nuôi nó, dùng máu người nuôi nó mới có thể giải trừ được."

"Nhưng Ngôn Âm bị như vậy, đi đâu tìm được người nuôi nó a." đại trưởng lão Nhu Thanh có chút phiền não nhíu mày, "nếu để ta biết được kẻ nào ác độc muốn hãm hại Ngôn Âm, nhất định ra sẽ để hắn sống không bằng chết."

Đối với Ngôn Âm trên mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng Nhu Thanh cũng sớm đem Ngôn Âm cho làm đệ tử thân truyền của mình, địa vị như là Thiên Nhất, nàng rất thích tính tình thuần lương trọng tình nghĩa của Ngôn Âm, cũng giúp Ngôn Âm nhiều lần, hiện tại Ngôn Âm bị ngộ hại, nàng tự nhiên cũng rất phẫn nộ.

"Vậy sư tôn, A Âm hiện tại tình huống như vậy có cách nào giải quyết không?" Y Mặc đưa tay sờ trán Ngôn Âm một cái, vẫn nóng đến dọa người.

"Không có cách nào cả, chỉ có thể chờ Phệ Tâm cổ trong cơ thể Âm Nhi tự mình yên ổn, đến lúc đó linh lực Âm Nhi sẽ tự khôi phục, phong hàn tự nhiên sẽ không còn." Chung Ly Quyền bất đắc dĩ lắc đầu.

"Có phương pháp nào có thể tạm thời ngăn lại Phệ Tâm cổ không?" tam trưởng lão Nam Diệp cũng hỏi.

Chung Ly Quyền khẽ thở dài, lắc đầu, hắn đối với Phệ Tâm cổ này hoàn toàn không có cách nào ứng đối.

"Chưởng môn sư huynh, ta thấy trạng thái Ngôn Âm hiện tại khó mà ép Phệ Tâm cổ lại được, không bằng tìm một đại phu phàm nhân đến xem một chút, bắt một chút thuốc hạ sốt cho Ngôn Âm dùng, có thể có chút tác dụng." Nhu Thanh nói.

"Cũng chỉ có thể như vậy." Chung Ly Quyền gật đầu, liền phân phó Chung Ly Ngạo nói, "Ngạo Nhi, việc này giao cho ngươi làm."

"Vâng." Chung Ly Ngạo lên tiếng, liền xoay người đi ra.

Sau đó Chung Ly Quyền lại nói qua vài chuyện liên quan đến Phệ Tâm cổ với Y Mặc, để Y Mặc chăm sóc Ngôn Âm, chú ý nhiều đến phản ứng của Ngôn Âm, sau đó hắn cùng bốn vị trưởng lão rời đi.

Nhu Thanh trước khi đi kín đáo đưa cho Y Mặc một khối hàn ngọc lớn bằng bàn tay: "đây là hàn ngọc quanh năm lạnh lẽo, ngươi dùng nó trùm khăn lên rồi thoa lên trán giảm nhiệt cho Ngôn Âm, mặc dù không có tác dụng nhiều, nhưng tóm lại có còn hơn không."

"Đa tạ đại trưởng lão." Y Mặc hỏi khom người nói tạ ơn, khối hàn ngọc này vừa nhìn cũng biết là không phải thứ bình thường, nó vừa tròn lại vừa trắng như tuyết, không chút tỳ vết, vừa nhìn chính là hàng thượng đẳng, hàn ngọc phẩm chất tốt như vậy cũng không nhiều, hiện tại Nhu Thanh lại vì Ngôn Âm đem ra, có thể thấy được nàng đối với Ngôn Âm cũng rất quan tâm.

"Chiếu cố Ngôn Âm thật tốt, tỉnh lại thì báo cho ta biết." nói xong, Nhu Thanh liền xoay người ra khỏi phòng, để lại Thiên Nhất, Y Mặc cùng Ngôn Âm hôn mê trong phòng.

Y Mặc cầm khăn gói kỹ hàn ngọc thoa lên trán Ngôn Âm, nàng cũng biết chỉ với khối hàn ngọc này giảm nhiệt thì vẫn còn thiếu nhiều, nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn được.

"Thiên Nhất, chuyện điều tra Phệ Tâm cổ giao cho ngươi." Y Mặc vuốt ve gò má Ngôn Âm vì phát nhiệt mà đỏ bừng, thần sắc bình thản.

"Được, ta sẽ điều tra kỹ." Thiên Nhất đáp.

"Tìm được người hạ độc bắt sống cho ta, cần phải mang về, ta muốn đích thân cảm tạ hắn." giọng nói Y Mặc lạnh lẽo, trong mắt là sát ý kinh người, dám động tay chân lên người A Âm, ta muốn hắn chết cũng không ra hình dạng!

"Được." Thiên Nhất mặt than lên tiếng, hắn cũng hiểu được Y Mặc, người hạ độc chỉ sợ là chết không yên ổn, chỉ do tên hạ độc ngu ngốc mà thôi, không nên động đến Ngôn Âm, cái này không phải là đang động thủ trên đầu thái tuế đây sao, tự tìm chết, không biết là ai.

Sau khi được đại phu kê thuốc Ngôn Âm hôn mê đến ngày thứ mười hai thì cũng hạ sốt, nhưng vẫn còn chút sốt nhẹ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Không có linh lực chống đỡ, lại nhiều ngày như vậy không có hạt cơm vào bụng, cả người Ngôn Âm cũng dần gầy đi, khiến Y Mặc đau lòng không dứt, hận không thể chịu khổ thay Ngôn Âm.

Khi Trương Trí Hằng đến thăm Ngôn Âm, Y Mặc cũng không có ngăn cản, mà thoải mái cho Trương Trí Hằng vào phòng, bất quá Trương Trí Hàng không ở lâu, chỉ ngây ngẩn một hồi thì đi.

Chỉ là khiến Y Mặc kỳ quái, Thiên Nhất tra xét hơn mười ngày cũng không có tin tức liên quan đến Phệ Tâm Cổ, dường như Phệ Tâm cổ căn bản không có tồn tại.

Một ngày nọ, Y Mặc cùng Thiên Nhất trong vườn cây núi Thái Dương gặp mặt.

"Ta phái người đi điều tra nhiều nơi, nhưng cũng đều không có tin tức gì." Thiên Nhất nói.

"Cái này thật lạ, đã có người nuôi dưỡng, vậy không thể không để lộ cái gì, với năng lực điều tra của Mặc Ảnh Các thì cái gì mà không tra được." Y Mặc nhíu mày một cái.

"E là người nuôi dưỡng không phải người thang lang đường phố, với khả năng của chúng ta có thể khó tra ra được." Thiên Nhất suy đoán nói.

"Không thể loại trừ khả năng này." Y Mặc rũ mắt, trong mắt tâm tình chập chờn sáng tối, "có thể là người đó cũng nên..."

"Ngươi nói là hắn?" nghe vậy, Thiên Nhất sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền bình thường trở lại, nếu thật là hắn, vậy thì nói cũng không sai.

"Việc này tạm dừng lại đi, ngươi đừng cho thủ hạ tra xét nữa." Y Mặc nói, nếu là người đó, vậy người điều tra của Mặc Ảnh Các sẽ gặp nguy hiểm.

"Được, ta sẽ phân phó." Thiên Nhất gật đầu, "nhưng Ngôn sư muội bên này..."

"Ta sẽ nghĩ cách khác, Phệ Tâm cổ tất nhiên là không giữ, ta tuyệt đối sẽ không để thứ nguy hiểm này trong cơ thể A Âm được."

"Ngươi cũng đừng có làm chuyện điên rồi."

"Ngươi yên tâm, ta không làm việc ngu ngốc đâu, A Âm cũng không muốn ta làm việc ngu xuẩn gì."

"Vậy thì tốt, chỗ này ta không tiện ở lâu, ta về trước." nói xong, Thiên Nhất liền rời đi.

Nhìn hướng Thiên Nhất đi, Y Mặc mím môi một cái, ánh mắt nhìn về phía xa, tựa hồ đang nghĩ gì đó.

Nàng không biết sau này sẽ thế nào, tuy nói nàng đã trải qua một kiếp, nhưng kiếp này có nhiều chỗ không giống nhau, chuyện xấu tăng nhiều, khiến cho mọi việc cũng trở nên khó dự đoán, nàng tuy đã có một phe thế lực nhưng nàng vẫn còn chưa nắm chắc, nàng sợ chính mình không thể bảo vệ tốt Ngôn Âm.

Cộp cộp cộp....

Đang lúc Y Mặc một mình trầm tư, thì tiếng bước chân từ phía sau khiến nàng tỉnh táo lại, nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy Tử Linh cùng Phong Khê đang đi đến bên này.

"Sao ngươi lại quay về?"

"Ngôn Âm đã xảy ra chuyện, chúng ta phải quay lại hỏi thăm một chút." Tử Linh nói.

Nhờ phúc Ngôn Âm, nàng và Phong Khê hiện tại coi như là người phái Thiếu Dương rồi, ma tu dĩ nhiên cũng không dám đuổi bắt các nàng nữa.

Đáng nói đến là, các nàng hiện tại đã là người của Mặc Ảnh Các.

"Mọi chuyện đều xong rồi chứ?" Y Mặc hỏi.

"Ừ." Tử Linh cùng Phong Khê đều gật đầu.

"Tốt." Y Mặc thỏa mãn cười, sau đó đưa cho Tử Linh và Phong Khê một phong thư, "tuy có chút ngại, nhưng A Âm bên này ta không thể đi được, chỉ thể phiền các ngươi đem phong thư này đến Linh Ngọc Các, nhớ kỹ phải đưa đến trong tay các chủ Linh Ngọc Các."

"Đã biết, ngươi yên tâm đi." Tử Linh tiếp nhận thư bỏ vào nhẫn trữ vật.

"Tình huống Ngôn Âm nàng thế nào rồi?" Phong Khê nhịn không được hỏi.

"Đã hạ sốt rồi, nhưng vẫn như cũ không có dấu hiệu khôi phục linh lực." Y Mặc nói thật.

"Nhưng có tra được là ai hạ cổ độc không?" Tử Linh cũng hỏi theo.

Ngôn Âm đối với hai người họ có ân, các nàng quan tâm một chút cũng hợp tình hợp lý.

"Cũng không tra được chính xác, nhưng có thể là hắn..." nói đến hắn, ánh mắt Y Mặc liền tối lại.

"..." Tử Linh cùng Phong Khê đều trầm mặc, đối với hắn, các nàng không hẹn mà cùng trầm mặc, người đó như là thứ cấm kỵ không thể nói rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.