Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 62: Lão thử. (con chuột)

Bên trong vườn hoa náo ra động tĩnh lớn như vậy, chủ nhân vườn hoa cũng không thể không phát hiện ra được.

Cho nên khi Thượng Quan Ngạn mang theo đám hạ nhân đuổi đến, liền nhìn thấy Ngôn Âm tay cầm trường kiếm ngạo nghễ đứng trên đỉnh đầu Băng Long, toàn thân hàn khí lượn lờ, như là tiên nữ từ trong tiên cảnh đi ra.

Ngôn Âm dĩ nhiên là thấy Thượng Quan Ngạn mang người chạy đến, nàng không ngờ yêu quái này quanh đi quẩn lại liền chạy vào trong vương phủ.

"Ngôn, Ngôn cô nương?!" Thượng Quan Ngạn không dám tin liền kêu một tiếng, thực sự thì thiếu nữ hiện tại đứng trên đầu băng long so với thiếu nữ khi nãy cùng nàng uống trà quá khác biệt a, tuy khuôn mặt đều như nhau, nhưng khí thực sự quá khác biệt, Ngôn Âm uống trà nói chuyện trời đất bình dị gần gũi, còn Ngôn Âm hiện tại khí chất sắc bén nhưng lại lạnh lùng, khiến người ta nhìn không khỏi sinh lòng kính trọng.

Nghe thấy Thượng Quan Ngạn gọi mình, Ngôn Âm cúi đầu nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngạn đứng bên cạnh hồ, mũi chân liền điểm, cong lưng nắm lấy nam nhân bị đông cứng, nhảy xuống băng long, đi tới trước mặt Thượng Quan Ngạn.

Khi Ngôn Âm tiếp đất, băng long sau lưng nàng cũng hóa thành bông tuyết tiêu tán mất, hồ nước không còn đông lạnh, nhưng không khí chung quanh vẫn lạnh như băng, chỉ sợ là không thể ấm lại ngay.

Bụp!

Ngôn Âm thuận tay ném nam nhân xuống đất, băng đông người hắn Ngôn Âm không có giải ra, nên hắn vẫn bị đông cứng không thể động đậy, vẻ mặt xanh tím, môi trắng bệch.

"Ngôn cô nương, ngươi đây là..." Thượng Quan Ngạn nhìn nam nhân bị Ngôn Âm ném xuống đất khó hiểu hỏi.

"Ta thấy người này lén lút trong phủ của ngươi nên đi theo xem, nào ngờ hắn là yêu quái, nên ta đuổi theo đến đây." Ngôn Âm cũng không có ý giấu thân phận tu tiên của mình, ở đây mọi người đã nhìn thấy băng long, chỉ cần không phải tên ngốc, tỉ mỉ suy nghĩ thì có thể đoán được thân phận của nàng rồi, cho nên nàng cũng không có giấu nữa.

"Yêu quái? trong vương phủ có yêu quái!" đám hạ nhân sau lưng Thượng Quan Ngạn vừa nghe có yêu quái liền hoảng sợ, biểu tình cũng hiện trên mặt.

Ngược lại Thượng Quan Ngạn vẫn bình tĩnh đứng đó, nàng cúi đầu nhìn nam nhân nằm trên đất, rồi ngẩng đầu nhìn Ngôn Âm.

"Ngôn cô nương, sao ngươi biết nam nhân này là yêu quái? không lẽ ngươi là..."

"Phải." Ngôn Âm gật đầu đáp.

Thượng Quan Ngạn thấy Ngôn Âm gật đầu liền ngẩn người, nhưng không quá nhiều kinh ngạc.

"Nếu hắn bị bắt trong vương phủ, vậy thì có liên quan đến án mạng trong vương phủ không?"

"Cái này còn chưa biết, đợi ta hỏi một chút." nói xong Ngôn Âm liền ngồi xuống, đưa tay vỗ lên mặt nam nhân, "ngươi nói đi, đến vương phủ làm gì, gần đây vương phủ phát sinh án mạng có phải do ngươi làm không?"

"Nữ, nữ hiệp... ta mặc dù là yêu, nhưng ta chưa từng giết người a... ta, ta thề với trời." nam nhân bị đông cứng sắc mặt xanh tím, đến cả nói chuyện cũng không lưu loát được.

"Vậy ngươi lén lút trong vương phủ làm cái gì?" Ngôn Âm lại hỏi.

"Ta, ta chỉ lấy trộm chút đồ... không có, không có làm gì khác a..." nam nhân nói chuyện hàm răng đánh vào nhau lập cập, khiến miệng nói ra không rõ, nếu không phải Thượng Quan Ngạn và Ngôn Âm thính lực không tệ, có lẽ đã nghe không được hắn nói gì.

"Trộm đồ? chỉ trộm đồ thì sao gặp ta liền bỏ chạy? ngươi dám nói dối với ta sao? còn không nói thật, có tin ta đông lạnh ngươi ba ngày ba đêm không?" Ngôn Âm nhướng mày, giọng nói nhất thời liền lạnh xuống.

"Đừng đừng đừng, đừng như vậy a, vậy ta sẽ chết cóng mất!" nam nhân liền vội vàng, nhất thời nói chuyện cũng gấp không còn thứ tự, "ta nói thật, nữ hiệp ngươi đừng đông lạnh ta ba ngày ba đêm a."

"Ngươi nói đi." Ngôn Âm thấy đe dọa đạt hiệu quả, liền bảo nam nhân nói tiếp.

"Nữ hiệp, người còn nhớ khi nãy trên đường có đụng một người không? người đó còn thẩy túi tiền cho ngươi a."

"Nhớ." Ngôn Âm sao lại không nhớ được, chính hắn hại nàng bị tên Lâm Điện có cơ bắp đầu óc ngu ngốc coi thành trộm.

"Người đó chính là ta, ta vốn định trộm tiền trên đường, nhưng trên đường nhiều người nhiều tai mắt, công phu của ta không thi triển được, nên lén đến vương phủ... không tin ngươi có thể lục soát người ta, ta chỉ trộm ngọc như ý ở vương phủ." nói xong nam nhân run rẩy thận trọng nhìn Ngôn Âm.

Nghe hắn nói xong, Ngôn Âm đứng dậy lắc Thanh Hàn kiếm, tản đi hàn khí trên thân kiếm, đem Thanh Hàn kiếm cất vào nhẫn trữ vật, sau đó nhìn về phía nam nhân, không nhanh không chậm nói: "chuyện ngươi hãm hại ta tạm thời cho qua, nhưng trùng hợp hôm nay vương phủ có án mạng, chỉ là không may cho ngươi đụng phải, trước khi còn chưa tìm được chứng cớ thì ta sẽ không thể thả ngươi được."

"Nữ hiệp tha mạng a, ta thực sự không giết người a, ta chỉ là một tên chuột tinh, vừa biến hình không bao lâu, chỉ làm trộm đi chút đồ, căn bản không giết người a." nam nhân vừa nghe liền cầu xin tha thứ, Ngôn Âm tu vi cao hơn hắn nhiều, hắn không phải đối thủ, hắn làm được chỉ có thể là cầu xin tha thứ chứ không còn cách nào khác.

"Vậy thì, giết hay không giết đợi điều tra xong rồi mới biết được." Ngôn Âm cũng không vì nam nhân cầu xin tha thứ mà nhẹ dạ, đây là chuyện liên quan đến mạng người, không thể lơ là.

"Vậy ngài có thể làm ta băng tan cho ta không? như vậy ta sẽ chết cóng mất." nam nhân mong đợi nhìn Ngôn Âm.

Ngôn Âm không trả lời, chỉ nhìn nam nhân trên đất, ngón tay hơi cong, liền hóa giải băng đóng trên người nam nhân.

Thấy vậy, nam nhân liền bò dậy, vận hành yêu lực lắc bỏ băng đóng trên người, đôi mắt nhỏ không ngừng lưu chuyển, dường như đang tìm gì đó.

Bộp!

Đột nhiên, Ngôn Âm đặt tay phải lên vai nam nhân, cười như không cười nhìn nam nhân nói: "ngươi đừng mong chạy trốn, ta có thể bắt được ngươi một lần thì có thể bắt được ngươi lần thứ hai, bất quá ta không thể bảo đảm lần hai có đông chết ngươi hay không."

Nghe vậy, toàn thân nam nhân không khỏi run lên, run rẩy vẻ mặt lấy lòng cười nhìn Ngôn Âm.

"Ta làm gì dám đào tẩu chứ, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời nữ hiệp ngài a."

"Vậy ngươi đem ngọc như y hồi nguyên chủ đi." Ngôn Âm nhìn Thượng Quan Ngạn đối diện, ý bảo nam nhân đem đồ trộm trả lại.

"Cái này... ta..." nam nhân bộ dạng không quá tình nguyện, đây chính là món đồ hắn vất vả mới trộm được, cứ vậy mà trả hắn không cam lòng.

"Thất thần cái gì, nhanh đem đồ trả lại nguyên chủ đi, trộm đồ còn muốn nói nhiều sao?" giọng nói Ngôn Âm liền lạnh đi.

Nam nhân vừa nghe giọng Ngôn Âm thay đổi, liền lấy ngọc như ý trong ngực ra đưa cho Thượng Quan Ngạn, mặc dù không cam tâm, nhưng đôi lúc thức thời vẫn tốt hơn, chính mình còn trong tay Ngôn Âm, dĩ nhiên là phải lấy lòng vị tu tiên lợi hại này trước, nếu không nàng lại cao hứng đông chết mình thì xong.

Thương Quan Ngạn tiếp nhận ngọc như ý đưa cho hạ nhân đi cất, kỳ thực nàng cũng không để ý miếng ngọc này làm gì, là vương gia vàng bạc bảo ngọc gì mà nàng chưa thấy qua, chỉ là miếng ngọc căn bản cũng không là gì, nhưng Ngôn Âm tự mình soát nên phải coi trọng.

"Vương gia, đưa ta đi xem thi thể kia." Ngôn Âm nắm áo nam nhân, bảo Thượng Quan Ngạn dẫn đường.

"Ai nha ~ nữ hiệp ngươi nhẹ một chút." nam nhân vặn vẹo kêu to.

"Câm miệng, nói tiếp ta đông lạnh ngươi liền." Ngôn Âm cũng không để ý nam nhân, liền một câu chặn miệng hắn, nam nhân này nhìn qua thì biết là tên vô lại miệng mồm nhanh nhảu, nhiều lời với hắn chỉ càng để hắn lấn lướt mà thôi.

Nam nhân vừa nghe, liền đưa hai tay bịt miệng mình, một câu cũng không dám nói, ngoan ngoãn để Ngôn Âm kéo đi.

Đi đến nơi có thi thể, Ngôn Âm lúc này mới thả lỏng nam nhân, sau đó đẩy nam nhân về phía trước.

"Ngươi xem đi, ngươi có phải ngươi biết người này không."

Nam nhân nhìn Ngôn Âm cười cười sau đó quay đầu nhìn cổ thi thể kia.

Thi thể mặc bộ y phục thô màu vàng, da bên ngoài không biết vì nguyên nhân gì đã khô kiệt, mặt nhăn nhúm, môi thâm tím khô nứt, cả người như lão nhân trăm tuổi, da bọc xương.

"Nữ hiệp, thi thể bị làm thành như vậy, cho dù có nhìn cũng nhận không ra a." nam nhân xoay người chỉ vào thi thể nói, da trên thi thể nhăn nhúm, căn bản không thể nhìn được diện mạo thật.

"Ngươi là chuột tinh, vậy chắc có thể ngửi mùi đoán được a." Ngôn Âm đưa tay lên chỉ vào cái mũi nam nhân, nàng cũng không trông cậy tin tức về cổ thi thể này từ nam nhân đó, nàng cũng cảm nhận được người không phải nam nhân này giết, nhìn bộ dạng nam nhân rụt rè sợ hãi còn có tính lưu mạnh như vậy, cho dù cho hắn 100 lá gan thì hắn cũng không dám.

Sở dĩ nàng mang nam nhân này đến là lợi dụng khướu giác nhạy bén của hắn, nên biết là cho dù là yêu quái gì thì trên người của hắn cũng có khí tức đặc hữu nhất định, nói bình dân chính là yêu vị, mà mũi chuột lại rất tốt, không lợi dụng sao được.

"Cá này.... ngửi thi thể..." khuôn mặt nam nhân quái dị, tuy hắn trước khi biến hóa tiếp xúc không ít xác động vật, nhưng với thi thể bị yêu quái giết như vậy hắn chưa từng tiếp xúc qua, hơn nữa nhìn thi thể này chết rất thảm, trong lòng hắn cũng có chút quái lạ.

"Đừng nhiều lời, nhanh ngửi đi." Ngôn Âm đẩy nam nhân một cái, "thi thể này không có độc, ngửi một cái cũng không có chết."

Nam nhân rối rắm một hồi sau đó khom lưng cúi đầu ngửi ngửi, mũi hắn giật giật, ngửi được hương vị son phấn như có như không, hắn hoảng sợ đặt mông ngồi trên đất, khuôn mặt khó hiểu.

"Sao vậy?" Ngôn Âm bị phản ứng của nam nhân làm sợ, vội tiến lên hỏi.

Nam nhân há miệng không nói, vẻ mặt không dám tin nhìn thi thể.

"Sao vậy?" Ngôn Âm thấy vậy nhướng mày, nam nhân này phản ứng thực sự kỳ quái.

"Khoan... khoan đã, để ta ngửi lại đã." nói xong, nam nhân liền ghé sát thi thể ngửi ngửi, sắc mặt của hắn lần lượt thay đổi, sau đó cả người liền ngẩn tại chỗ.

"Ngươi ngửi thấy gì vậy?" Ngôn Âm vỗ nam nhân không nhúc nhích.

"Không có, không có gì, thi thể này không có mùi gì đặc biệt." nam nhân bị Ngôn Âm vỗ liền cả kinh, sau đó bối rối cúi người rồi đứng dậy.

Ngôn Âm nhìn bộ dạng nam nhân hốt hoảng, hơi nhíu mày đưa tay lên nhẹ nhàng điểm một cái bên trái ngực của nam nhân.

"Nếu ngươi nói thật thì lát nữa ta sẽ thả ngươi đi, nhưng nếu ngươi cố ý nói dối, ta sẽ đông lạnh tim ngươi, sau đó tự tìm manh mối."

Ngôn Âm đây là uy hiếp trắng trợn.

Nam nhân nghe xong cả người run lên, hắn nhìn Ngôn Âm gương mặt lạnh lùng, rồi nhìn thi thể trên mặt đất, hắn tin chỉ cần hắn nói dối Ngôn Âm sẽ giết chết hắn, yêu và người tu tiên đối lập nhau, huống hồ Ngôn Âm muốn giết hắn thì hắn trốn cũng không thoát, nếu ở đây nói dối sẽ bỏ mạng, không bằng nói thật còn giữ được mạng nhỏ của mình.

"Ta nói, ta nói, nữ hiệp ngươi đừng giết ta." nam nhân run rẩy nói, "người đó bị hút khô tinh khí mà chết, nên mới thành xác khô."

"Ngươi nói dài dòng làm gì, nói điểm chính đi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai giết hắn thôi."

"Cái này... ai giết thì ta không biết, chỉ là ta ngửi được mùi son phấn trên thi thể này." ánh mắt nam nhân lóe lóe rồi đáp lại.

"Mùi son? có biết từ đâu không?" Ngôn Âm nhíu mày hỏi, nàng đối với nữ nhân dùng son phấn ở đây không biết, tuy nàng cũng là nữ nhân.

"Nữ hiệp, ngươi hỏi ta xuất phát từ đâu ta cũng không biết a, ta không phải nữ nhân, cái này nữ hiệp không phải nên tự hỏi chính ngươi sao." nam nhân cười hắc hắc.

"Đừng có mà lẻo mép, nếu ngươi không biết sao lại ngửi được mùi son?" Ngôn Âm căn bản không tin lời nam nhân nói.

"Nữ hiệp... ta thực sự không biết a...." nam nhân vẻ mặt khó khăn nói.

"Ngươi muốn ăn khổ đúng không?" giọng nói Ngôn Âm thay đổi, nàng không tin lí do của nam nhân này, chắc chắn hắn có chuyện gạt nàng.

"Nữ hiệp, ngươi đừng nói như vậy a, ta sao muốn ăn khổ được, ta biết gì thì cũng nói hết rồi a."

Rắc rắc.

Có tiếng vang nhỏ, chân phải nam nhân liền đóng băng.

Ngôn Âm thu chân về, thả linh lực ra, ngẩng đầu nhìn nam nhân chột dạ toát mồ hôi lạnh.

"Ngươi có nói không?"

"Ta nói, ta nói, nữ hiệp, ngươi đừng nói giận, ta sẽ nói a." nam nhân liền hốt hoảng, "trước đó vài ngày, ta trộm đồ liền đụng phải một con bò cạp tinh, nàng đoạt đồ trộm của ta không bói, còn đánh ta một trận, ta vốn giận nhưng tu vi nàng cao hơn ta, ta đánh không lại, đành phải thôi, mùi son trên thi thể là của bò cạp tinh."

"Bò cạp tinh..." Ngôn Âm nghe xong liền suy nghĩ, nếu là bò cạp tình thì có thể, nó cần hấp thụ tinh nguyên của nam nhân để tăng tu vi, nhưng mà sao lại tìm người trong phủ vương gia?

"Ngôn cô nương, có đầu mối gì không?" Thượng Quan Ngạn đứng một bên, nhìn hồi lâu, thấy Ngôn Âm tra được không ít liền mở miệng hỏi.

"Vương gia, trong vương phủ sợ là có thứ không sạch." Ngôn Âm nhàn nhạt trả lời.

Thượng Quan Ngạn nghe xong, nét mặt cả kinh, tuy là sớm có dự cảm, nhưng nàng thực sự không ngờ lại có yêu quái giở trò.

"Vậy có cách giải quyết không? cũng không thể để hạ nhân chịu chết từng người a."

"Đã có yêu hại người, ta nhất định không thể mặc kệ." Ngôn Âm cười cười, nghiêm túc nói, "vương gia cứ việc yên tâm."

Trước khi xuống núi, Chung Ly Quyền có dặn qua, nếu gặp phải yêu quái quấy phá, là đệ tử trong Ngũ đại tu tiên thì nên đứng ra, giúp người dân giải nạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.