*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 61: Vương phủ
"Ngươi là vương gia?" Ngôn Âm nhìn cửa chính phủ đệ, trên biển viết ba chữ to màu vàng, quay đầu hỏi Thương Quan Ngạn trong lòng cũng có nghi vấn lúc đầu gặp phải.
"Dĩ nhiên, trước mắt ngươi vị này chính là vương gia thứ thiệt, vị nữ nhân đương kim vương gia duy nhất thiên hạ!" không chờ Quan Ngạn trả lời, Lâm Điện phía sau cũng chen vào nói, giọng có kiêu ngạo không nói ra được, nhìn về phía ánh mắt Ngôn Âm phảng phất nói: cái người không biết gì, rốt cuộc cũng bị giật mình a.
Ngôn Âm tất nhiên là không muốn hiểu Lâm Điện nhiều, nàng coi như không thấy ánh mắt Lâm Điện, nhìn về phía Thượng Quan Ngạn không lạnh không nhạt thi lễ một cái: "không ngờ ngươi thực sự là vương gia, vừa rồi thất lễ, mong vương gia thứ lỗi."
"Ngôn cô nương không cần đa lễ, ngươi từ nơi khác đến, không biết cũng bình thường, huống hồ là vừa rồi ta có lỗi trước, để thủ hạ làm ngươi bị thương, ngươi với ta lúc này cũng không cần đến những nghi lễ phiền phức đó." Thượng Quan Ngạn cũng nhanh ý nói Ngôn Âm không cần thi lễ.
"Đa tạ vương gia." Ngôn Âm coi trọng Quan Ngạn không để mình hành lễ, liền đứng thẳng người vì vừa rồi hành lễ cong người, nàng vốn không thích loại lễ tiết phiền phức này, nếu hiện tại Thương Quan Ngạn không cần mình hành lễ vậy thì như ý nàng rồi.
Theo Thượng Quan Ngạn đi vào phủ, đây là lần đầu Ngôn Âm đi vào phủ đệ vương gia, nàng còn tưởng là phủ đệ xa hoa, nhưng lại không ngờ chỉ là phủ đệ thanh nhã đơn giản không có gì khác lạ, hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ đến.
"Ngôn cô nương nhất định là ngươi thấy rất lạ vương phủ của ta thoạt nhìn không giống một vương phủ thật sự." Thượng Quan Ngạn vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy, không quá giống nhau..." Ngôn Âm gật đầu.
"Ta không thích trang trí lộng lẫy, cho nên sai người sửa lại vương phủ, biến thành như vậy."
"Xem ra vương gia là một người phong nhã."
"Phong nhã không đến, nhưng chỉ là thích trang diện đơn giản thôi."
Trong lòng Ngôn Âm đối với nữ vương gia lại có ấn tượng nói, nàng cảm thấy vị nữ vương gia này từ khi tiếp xúc cho đến khi tới xem, làm việc rất tốt khiến nàng cũng không ghét.
"Hừ! vương gia nhà ta dĩ nhiên là khác với loại hoàng thân quốc thích tục tĩu rồi, vương gia chính là Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân nổi danh, chiến công hiển hách, đến cả đương kim thánh thượng cũng phải nể mặt vương gia ba phần." Lâm Điện ở phía sau giọng điệu kiêu ngạo nói.
Ngôn Âm nghe xong có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Thương Quan Ngạn, một nữ tử có thể làm vương gia cũng đã khiến người ta kinh ngạc, bây giờ lại còn là đại tướng quân thống lĩnh đại quân biên cảnh phương bắc, nhìn tuổi Thượng Quan Ngạn chỉ mới hai mươi, nữ tử như vậy cho dù tài hoa hay đức độ nhất đều rất giỏi, đúng là bậc nữ nhi cũng không hề thua đấng mày râu!
"Lâm Điện, đừng nói nữa, những chuyện kia đều đã qua, hiện tại ta chỉ là một vương gia." Thượng Quan Ngạn ngăn lại lời Lâm Điện còn muốn nói tiếp, hình như không muốn nhắc đến chuyện mình lãnh binh.
Ngôn Âm coi trọng Quan Ngạn không muốn đàm luận chuyện này, cũng kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình mà hỏi, nàng nửa đường trọng sinh đến đây, trong nguyên tác hơn phân nửa viết về chuyện tu tiên, những thứ khác cũng chỉ viết sơ qua, chứ đừng nói chi là những hoàng thân quốc thích này, nàng căn bản đối với Thượng Quan Ngạn này cũng không biết tí gì, cũng không biết còn có một vị anh hùng vô địch Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại sự kính nể trong lòng với Thương Quan Ngạn.
Nữ nhân như Thượng Quan Ngạn rất tài giỏi, đáng để người ta kính nể.
"Vương gia, ngài đã về?" lúc này lại có một vị nữ tử y phục tím đi đến trước mặt Ngôn Âm, Thượng Quan Ngạn cùng Lâm Điện, vóc người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp.
Nữ tử này vừa thấy Thượng Quan Ngạn liền vui vẻ tiến lên đón.
"Ân, hôm nay trên đường gặp chút chuyện, cho nên về sớm." Thương Quan Ngạn thấy nàng nụ cười liền ôn hòa, "hôm nay ngươi khôi phục thế nào rồi? thân thể khá hơn chưa?"
"Nhờ có vương gia tìm danh y cho ta, thân thể của ta cũng không còn gì đáng ngại rồi." nữ tử ôn nhu cười nói.
"Vậy thì tốt, ngươi mới vừa mới khỏe, trong người cũng còn yếu, vẫn nên ở trong vương phủ tu dưỡng thêm vài ngày a, hôm khác ta sẽ tìm đại phu đến xem cho ngươi." Thượng Quan Ngạn lo lắng nói.
"Tiểu nữ tử đa tạ vương gia." nữ tử khẽ khom người thi lễ một cái, vừa đứng thẳng người liền nhìn thấy Ngôn Âm đứng bên cạnh Thượng Quan Ngạn, nhíu mày một cái hỏi, "vương gia, vị cô nương này là..."
"À, vị này là Ngôn cô nương trên đường ta đụng phải, gây hiểu lầm, ta liền mời nàng đến vương phủ." Thượng Quan Ngạn giới thiệu.
Ngôn Âm nhìn nàng gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó nàng lại nhìn nữ tử kia thêm một chút, nàng luôn cảm thấy trên người nữ tử này có chút lạ, còn cụ thể là lạ chỗ nào thì không biết.
"Chào Ngôn cô nương, tiểu nữ tử tên là Tử Linh." nữ tử mỉm cười nhìn Ngôn Âm chào hỏi.
"Chào ngươi." Ngôn Âm không mặn không nhạt lên tiếng, ánh mắt đánh giá Tử Linh một hồi, trong lòng luôn cảm thấy Tử Linh khác lạ.
"Xem ra, vương gia cùng Ngôn cô nương còn có việc, không quấy rầy nữa, tiểu nữ tử xin cáo lui trước." Tử Linh hơi khom người liền rời đi.
Nhìn bóng lưng Tử Linh rời đi, Ngôn Âm rũ mắt, liền mở miệng hỏi: "Tử Linh cô nương này với vương gia có quan hệ thế nào?"
Nàng biết mình không nên hỏi chuyện riêng này, như vậy vừa đột ngột lại không lễ phép, nhưng nàng thực sự hoài nghi Tử Linh này.
"Tử Linh cô nương là ân nhân của ta."
"Ân nhân?"
"Đúng vậy, trước đó vài ngày ta ra ngoại ô kinh thành làm việc quay về, trên đường gặp thích khách, trong chốc lát ta sơ suất suýt chút bị thích khách chém trúng chổ hiểm, ngay lúc quan trọng đúng lúc Tử Linh cô nương đi ngang qua đứng ra thay ta đỡ một kích trí mạng, nên nàng bị trọng thương, ta liền đưa nàng về vương phủ tìm danh y trị liệu cho nàng."
"Ra là vậy, Tử Linh cô nương thực sự là một cô nương tâm địa thiện lương." Ngôn Âm nghe xong, miệng không thực với lòng khen một câu, trong lòng nàng cũng không nghĩ Tử Linh này thực sự là người tốt gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp, là người luôn có tính toán, không ai lại tự nhiên hiến mạng cứu người khác, huống chi lại là hai người chưa từng quen biết, Tử Linh này chắc hẳn là có mục đích.
"Không nói nữa, chúng ta đến đại sảnh a." Thượng Quan Ngạn cười nói, dẫn Ngôn Âm đến đại sảnh tiếp khách.
Ngôn Âm cũng không nói thêm, theo Thượng Quan Ngạn đến cửa đại sảnh, ánh mắt hơi đổi, nàng nhìn cánh cửa phòng khách có một mảnh lớn màu xanh, nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là da rắn! hơn nữa là da rắn đã lột ra, cũng rách đi vài chỗ.
"Vương gia, trong nhà có nuôi rắn sao?" Ngôn Âm lơ đãng hỏi.
"Vương phủ không có nuôi rắn, ta cũng không thích rắn, Ngôn cô nương sao lại nói vậy?" Thượng Quan Ngạn nghi ngờ nhìn về phía Ngôn Âm.
"Chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có gì, vương gia không cần để ý." Ngôn Âm cười cười.
Thượng Quan Ngạn cũng không hỏi nhiều, cùng Ngôn Âm vào đại sảnh ngồi xuống, cho hạ nhân bưng trà lên.
Ngôn Âm cùng Thượng Quan Ngạn trò chuyện một hồi, Lâm Điện đứng một bên vẫn không phục trừng Ngôn Âm, hắn đối với Ngôn Âm thực sự bất mãn, trong ấn tượng của hắn Ngôn Âm vẫn là tên ăn trộm tiền, tuy Thượng Quan Ngạn đã nói không phải, nhưng hắn vẫn cố chấp không phục.
Cho nên nói Lâm Điện chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, có cơ bắp nhưng không có não, cố chấp.
"Không xong rồi, không xong rồi!" đang lúc Ngôn Âm cùng Thượng Quan Ngạn trò chuyện, liền có người làm trong vương phủ hoảng hốt vọt vào, "vương gia! vương gia! xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Sao lại hoảng hốt như vậy, không thấy có khách ở đây sao?" Thương Quan Ngạn nhướng mày, vốn định cùng Ngôn Âm nói chuyện trời đất vui vẻ, khuôn mặt liền thay đổi sắc cảm.
"Không, không phải vương gia! nhưng mà, nhưng mà tiểu nhân có chuyện lớn cần bẩm báo..." hạ nhân báo chuyện quỳ trên mặt đất, run rẩy thân thể nói.
Thượng Quan Ngạn nhìn qua Ngôn Âm thấy Ngôn Âm đang im lặng uống trà, bộ dạng việc không liên quan đến mình, liền mở miệng nói: "chuyện gì, ngươi nói nghe đi."
Hạ nhân nhìn Ngôn Âm ngồi bên cạnh một chút, lại nhìn qua Thượng Quan Ngạn lúc này mới bắt đầu bẩm báo: "vương, vương gia, vừa rồi trong vườn hoa vương phủ chúng ta phát hiện một... thi thể nam tử! nhìn qua y phục là người làm trong vương phủ."
"Lại là vậy a, đây là người chết thứ tư tháng này rồi." Thượng Quan Ngạn nhíu mày càng sâu.
Nghĩ một lúc Thượng Quan Ngạn đứng dậy chuẩn bị đi đến hiện trường, vừa bước đi thì nhớ còn Ngôn Âm ở đây, liền ngại ngùng nhìn về phía Ngôn Âm.
"Ngôn cô nương thực sự xin lỗi, vương phủ xảy ra đại sự liên quan đến mạng người, sợ là hôm nay ta không thể chiêu đãi ngươi, có cần hôm khác ta lại..."
"Không cần, có thể đến phủ vương gia uống chén trà đã là vinh hạnh của ta rồi, ta sao lại có thể phiền đến vương gia được." Ngôn Âm không chờ Quan Ngạn nói xong liền chủ động từ chối.
"Cũng được..."
"Vương gia không phải còn có việc sao, ta không quấy rầy nữa." nói xong, Ngôn Âm liền đứng dậy rời đi, không chừa chỗ cho Thương Quan Ngạn giữ lại.
Nhìn bóng lưng Ngôn Âm rời đi, Thượng Quan Ngạn chỉ im lặng thở dài lắc đầu, phất tay kêu Lâm Điện đến tiễn Ngôn Âm, sau đó theo hạ nhân đến vườn hoa trong phủ kiểm tra thi thể.
"Người chờ đó cho ta!" Lâm Điện từ phía sau đuổi theo Ngôn Âm.
"Ngươi đến làm gì?" Ngôn Âm cũng không vì Lâm Điện gọi là dừng bước, nàng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Điện đuổi theo mình vẻ mặt khó chịu.
"Ngươi tưởng ta thích đến sao, là vương gia kêu ta đến tiễn ngươi." Lâm Điện không vui nói, "không biết vương gia bị gì, lại đối tốt với tên trộm như ngươi, nếu là bình thường vương gia ta mặc kệ loại trộm như ngươi."
"Không thể không nói vương gia nhà ngươi so với ngươi biết nhìn người hơn." Ngôn Âm đối với Lâm Điện coi mình là tên trộm cũng không tức giận, nhưng ngược lại cười đáp.
"Ngươi có ý gì?" Lâm Điện không hiểu lời Ngôn Âm nói, nhíu mày nhìn Ngôn Âm hỏi.
"Ngươi có nghe qua câu nói này chưa?" Ngôn Âm không đáp ngược lại nói tiếp.
"Câu gì?"
"Mắt chó coi thường người khác."
"Ngươi!" sửng sốt sau 3 giây, Lâm Điện phản ứng lại, nhất thời tức giận trợn mắt.
Ngôn Âm không để ý Lâm Điện thế nào, nàng tiếp tục đi cười vui, tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe.
Lạch cạch!
Đột nhiên, ngay lúc Ngôn Âm sắp ra khỏi cửa chính vương phủ, thì có âm thanh quái dị vang lên, khiến Ngôn Âm nhìn về hướng phát ra tiếng, liền thấy bóng người lén lút ở cửa chính vương phủ.
Ngôn Âm nhướng mày, ngón trỏ phải bên người khẽ động, ánh mắt trở nên sắc bén, nếu vừa rồi nàng không nhận lầm, bóng người ngoài cửa kia trên người nồng nặc yêu khí!
Xoạt!
Bóng người kia như tiếp xúc với ánh mắt Ngôn Âm, nháy mắt như có tật giật mình vội trốn ra ngoài.
Thấy vậy, Ngôn Âm dưới chân khẽ động đuổi theo, tốc độ nhanh đến dọa người, căn bản người bình thường không có được, thẳng đến Lâm Điện phía sau nhìn thấy liền trừng mắt miệng mở to.
Có thể nói cái bóng kia tốc độ chạy trốn đúng là quá nhanh, Ngôn Âm căn bản đuổi không kịp, chứ đừng nói chi là bắt.
Bóng người vòng quanh ngoài vương phủ vài vòng, chuyển đông chuyển tây, nhìn qua dường như đã quen thuộc với địa hình xung quanh vương phủ.
Ngôn Âm đuổi theo bóng người qua một cái ngõ nhỏ, liền thấy bóng người phóng lên tường cao ba mét, nhảy qua nó, nàng cũng không chờ liền dùng linh lực nhảy theo.
Phóng qua bức tường, nàng phát hiện sau bức tường là hoa viên rộng lớn, bên trong đều là núi giả, sợ là bóng người kia lợi dụng núi giả này để yểm hộ đào tẩu a!
"Hừ, chút tài mọn!" Ngôn Âm hừ lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, nhấc nhẹ chân điểm một cái trên mặt đất, nháy mắt núi giả trong hoa viên đều bị đóng băng, sau đó liền crack crack nứt ra, hàn khí lượn lờ.
Ộp!
Không có núi giả yểm hộ, bóng người căn bản không chỗ trốn, dưới tình thế cấp bách bóng người liền công kích Ngôn Âm.
Ngôn Âm nhìn bóng người lao đến không bối rối, không nhanh không chậm lui về phía sau một bước tránh thoát công kích, vận khởi linh lực một chưởng vỗ vào bóng người, bóng người né không kịp liền bị đánh trúng, hoảng hốt liền hiện thân, là một tiểu nam nhân mắt nhỏ mỏ nhọn (ed: ta lại nhớ đến Xê Kô Suneo mỏ nhọn trong Doreamon ~)
Nam nhân thấy vậy liền vùng chạy, Ngôn Âm sao có thể để con mồi đến tay lại chạy được, liền đuổi theo hắn đến hồ nhỏ bên hoa viên.
Nam nhân không nói hai lời liền nhảy vọt vào trong hồ, dùng cái này né tránh sự đuổi bắt của Ngôn Âm.
Ngôn Âm nhìn thấy khẽ cười một tiếng, yêu quái này có phải ngốc không, biết rõ ta là băng hệ lại còn nhảy vào trong nước, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao.
Bủm ~
Một tiếng nhảy xuống nước vang lên, nam nhân thành công nhảy vào trong nước, nụ cười trên mặt Ngôn Âm càng thêm lớn.
Tốt, ngươi tự chui đầu vào lưới ta cũng không khách khí, tên ngu này là yêu quái đúng là ngốc đến đau lòng người.
"Hàn Long Trảm!" Ngôn Âm lấy Thanh Hàn kiếm, vung kiếm chính là Hàn Long chém về cái hồ nhỏ.
Băng Long gào thét vọt vào trong hồ, trong hồ khuấy động một hồi liền bắt được nam nhân đang chạy thoát khỏi hồ, lúc này Ngôn Âm cũng thu lại linh lực, toàn bộ mặt hồ đều bị đông thành băng, còn băng long cứ vậy đông trên mặt hồ, trong miệng còn cắn người nam nhân kia.
Lúc này, nam nhân kia ngoại trừ cái đầu thò ra ngoài thì thân thể đều bị đông lạnh, căn bản không thể động đậy, hàn khí thấu xương, lạnh đến mức hắn tím mặt.
Ngôn Âm nhảy lên, đứng trên đầu băng long, mắt nhìn xuống nam nhân.