Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 52: Tính kế

Sáng hôm sau, Ngôn Âm cùng Y Mặc vẫn như cũ đến quảng trường thật sớm, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì chỉ còn một ngày thi đấu nữa là kết thúc.

Bất quá thi đấu chuẩn bị kết thúc thì người chú ý cũng càng nhiều, vì càng về sau thì thực lực thi đấu hai bên càng cao, thoạt nhìn cũng càng thêm hăng hái, cho nên hôm nay ngươi đến xem so tai so với hôm qua còn đông hơn, sợ là chung kết lần này ngươi sẽ càng nhiều hơn.

"Ai nha ~ đó không phải Thiên Nhất sao, không ngờ hắn cũng đến sớm như vậy." Ngôn Âm nhanh mắt thấy được Thiên Nhất một thân lam y cách đó không xa, mà Thiên Nhất cũng phát hiện ra các nàng.

"Chào buổi sáng a Thiên Nhất, ngươi đến sớm quá nha." Ngôn Âm tiến lên trước cười nói.

"Đến sớm một chút, xem người khác thi đấu cũng tốt." Thiên Nhất mặt than, nghiêm túc nói.

"Nhị sư huynh sớm." Y Mặc lễ phép chào hỏi Thiên Nhất.

"Y sư muội sớm." Thiên Nhất nhàn nhạt gật đầu, xem như đáp lại.

"Thiên Nhất, số của ngươi là bao nhiêu?" Ngôn Âm hỏi.

"Số 5." Thiên Nhất trả lời, cuộc tranh tài hôm nay đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng, còn lại chỉ là Kim Đan kỳ hôm nay tranh tài lần cuối, có thể xem là quan trọng nhất, không thể lơ là.

"Đối thủ là ai? không phải đại sư huynh chứ?" Ngôn Âm nói đùa, nếu Thiên Nhất đối đầu Chung Ly Ngạo vậy thì tốt rồi, hai người này thực lực ngang nhau, còn là đồng môn sư huynh đệ, nếu đánh thật thì khiến nhiều người chú ý, không ít người cảm thấy hứng thú nhất là các trưởng lão dẫn đội các môn phái khác.

"Không phải đại sư huynh, là Du Thanh." Thiên Nhất mặt không đổi, giọng nói nhàn nhạt.

"Khụ khụ... là Du Thanh a, thực lực hắn không kém, ngươi nên cẩn thận..." vừa nghe là Du Thanh, nụ cười trên mặt Ngôn Âm liền cứng đờ, sau đó rất nhanh khôi phục lại, liền cổ vũ Thiên Nhất.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa đến lượt thi đấu thứ hai, Thiên Nhất đã đụng phải Du Thanh, không biết là tốt hay xấu đây, Du Thanh người này thực sự giảo hoạt và đê tiện, không biết Thiên Nhất có thắng được không, trong lòng Ngôn Âm cũng nghĩ muốn Thiên Nhất thắng.

"Các ngươi cũng phải nỗ lực nhiều hơn." Thiên Nhất gật đầu.

Ngôn Âm cùng Thiên Nhất trò chuyện một chút, thấy thời gian đến lúc thì liền cáo biệt đến dưới lôi đài mình so tài, tập hợp.

Lúc gần đi, Y Mặc thừa lúc không ai chú ý, ngầm làm một cái thủ thế với Thiên Nhất, Thiên Nhất nhìn thấy không dấu vết gật đầu, sau đó hai người tách ra như không có chuyện gì, đi làm việc của mình.

Ngôn Âm tranh tài sớm hơn Y Mặc một chút, nên Y Mặc sẽ tự nhiên theo Ngôn Âm đến lôi đài trúc cơ kỳ xem Ngôn Âm thi đấu.

Lần tranh tài này Ngôn Âm đối chiến với một nữ đệ tử phái Thanh Hà, tu vi nữ đệ tử kia là trúc cơ trung kỳ, thực sự cũng không lợi hại, nếu Ngôn Âm muốn, với tu vi hiện tại nàng không cần dùng mánh khóe cũng có thể ung dung thắng, bất quá nàng cũng không muốn làm vậy, dù sao vị nữ tử này là đệ tử phái Thanh Hà, nàng làm gì thì cũng phải nhìn mặt Hoa Ngọc và Mặc Liên chí ít không thể để cho nữ đệ tử này thua quá khó coi.

"Đa tạ." Ngôn Âm chắp tay thi lễ, tỏ vẻ hữu hảo.

"Không cần khách khí, bắt đầu đi." nữ đệ tử cũng không nhăn nhó.

"Vậy thất lễ." Ngôn Âm gật đầu, nâng kiếm lên.

Nữ đệ tử thân thủ không tệ, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh lực, đâm đến kiếm Ngôn Âm, sau đó lại xoay người tránh thoát chân Ngôn Âm, tiếp đó nhanh chóng lui về phía sau, kéo khoảng cách với Ngôn Âm.

Ngôn Âm cũng không ngờ đệ tử tu vi trúc cơ trung kỳ lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, trong lòng cũng bắt đầu tính toán, hơi nhún chân phi thân nâng kiếm lần nữa nhắm đến nữ đệ tử kia.

"Ta, ta chịu thua!" khiến người ta không ngờ là, nữ đệ tử kia dĩ nhiên vào lúc này lại hướng trọng tài Nham Hưu hô to chịu thua.

Bịch bịch!

Ngôn Âm cũng bị tình huống đột phát làm cho sửng sốt, dưới chân lảo đảo một cái liền cả người và kiếm ngã xuống.

"Ngươi... nói cái gì?" Ngôn Âm từ dưới đất bò dậy hỏi, nàng hoài nghi vừa rồi tai mình có vấn đề, nếu không sao lại đang yên đang lành đánh, đối phương lại đột nhiên nhận thua, ta còn chưa dùng thuật mà, sao lại nhận thua rồi?

"Ta chịu thua, ta không thể đấu nữa." nữ đệ tử nói lần nữa.

"Sao ngươi lại chịu thua, vừa rồi không phải ngươi đánh trả rất tốt sao?" Ngôn Âm xác nhận mình không nghe lầm, thì nghi ngờ.

"Hôm qua đại sư tỷ nói với chúng ta, khi thi đấu nếu gặp phải người tên Ngôn Âm dùng trường kiếm hàn băng màu lam thì liền xin thua." nữ đệ tử nói thật.

Đại sư tỷ phái Thanh Hà? đó không phải là Hoa Ngọc sao.

"Đại sư tỷ ngươi còn nói gì không?" Ngôn Âm khẽ nhíu mày hỏi, nàng cảm thấy Hoa Ngọc kia không làm được chuyện gì tốt.

"Đại sư tỷ nàng nói... nàng nói..." nữ đệ tử bắt đầu ấp úng, hiển nhiên là có gì đó khó nói.

"Nàng nói gì?" Ngôn Âm nhẫn nhịn hỏi lại lần nữa.

"Nàng nói, đừng thấy ngươi vẻ mặt thuần khiết, trắng nộn xinh đẹp, nhưng nổi điên lên thì chính là miệng chó không mọc được ngà voi, nữ ma đầu sẽ đem người đông thành tượng đá..."

Rắc rắc!

Một kiếm Ngôn Âm liền kéo sát vào nền linh thạch võ đài, khiến nữ đệ tử kia sợ đến mức tưởng là làm nàng nổi điên.

Thực sự thì Ngôn Âm sắp bị Hoa Ngọc làm cho nổi điên, giỏi cho Hoa Ngọc nhà ngươi, dám làm bại hoại thanh danh của ta trước mặt sư muội ngươi, có bản lĩnh đừng để ta bắt được, nếu không... xem ta đem cái bộ da mặt hại nước hại dân của ngươi ra cào sạch a ~

Cho đến khi Ngôn Âm nhảy xuống lôi đài đến trước mặt Y Mặc, mặt của nàng vẫn còn đen như đáy nồi, khiến Y Mặc khó hiểu.

"A Âm, vừa rồi vị nữ đệ tử phái Thanh Hà nói gì với ngươi?"

"Không có gì, nàng nói ta rất lợi hại." Ngôn Âm cười xán lạn không gì sánh được, nàng sẽ không nói với Y Mặc là Hoa Ngọc đã hủy hoại hình tượng tốt đẹp của mình trong môn phái, nàng muốn đem con hồ ly Hoa Ngọc đi thiến (?).

Y Mặc cũng không thấy được Ngôn Âm lạ ở chỗ nào, không hỏi nữa.

"Được rồi, Y Mặc đến lượt ngươi so tài rồi?!" Ngôn Âm đột nhiên đổi giọng hỏi.

"Ân." Y Mặc gật đầu.

"Thực lực của Ân Minh này không kém, ngươi phải cẩn thận nhiều, nhớ đừng khinh thường." Ngôn Âm nhắc nhở, dù sao nàng vẫn nghĩ là chỉ có nàng biết Ân Minh là ma tu còn có Thiên Nhất, Y Mặc cũng không biết gì, nàng sợ Y Mặc sẽ bị Ân Minh dùng thủ đoạn hèn hạ.

"Ngươi yên tâm, thực lực của Ân Minh ta cũng không quan tâm." Y Mặc tự tin cười, nàng thực sự một chút cũng không để Ân Minh vào mắt, Ân Minh tuy là ma tu nhưng nếu hắn thực sự có bản lãnh, vậy thì khi ở trong Huyễn Lầm bí cảnh cũng sẽ không chạy đi tìm Du Thanh, mượn tay Du Thanh giết bọn họ, chân chính là đề phòng chính là Du Thanh này.

"Y Mặc, ta nói nghiêm túc đó, ngươi đừng coi thường Ân Minh, hắn cũng không tốt lành gì đâu." Ngôn Âm nhướng mày, bất mãn Y Mặc coi thường Ân Minh, nàng cũng không muốn vì vậy mà Y Mặc bị Ân Minh tổn thương, thua trận chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị thương sẽ rất lớn.

"Hảo hảo hả, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận ứng phó Ân Minh." Y Mặc biết Ngôn Âm lo lắng cho chính mình, trong bụng vẫn rất cao hứng.

"Tại sao ta lại cảm giác ngươi chỉ trả lời cho có lệ vậy?" Ngôn Âm bất mãn nhìn Y Mặc.

"Làm gì có, chỉ cần là A Âm nói ta đều dụng tâm mà làm a." Y Mặc cười vô hại.

Không để ý đến Y Mặc, Ngôn Âm quay đầu khẽ hừ một tiếng, đừng tưởng là nàng không nhìn ra Y Mặc đang dỗ nàng vui vẻ.

Thấy Ngôn Âm không để ý đến mình, Y Mặc khẽ cười kéo tay Ngôn Âm, Ngôn  cũng không để ý đến nàng.

Nàng vẫn lôi kéo, Ngôn Âm vẫn không thèm để ý đến.

Nàng liền khoác vai Ngôn Âm, cả người đều tựa vào người Ngôn Âm.

Cái này khiến Ngôn Âm xấu hổ, nàng hoàn toàn không ngờ Y Mặc lại trực tiếp dựa như vậy, thân thể nháy mắt liền cứng lên, mặt liền ửng đỏ.

"Y, Y Mặc... ngươi đừng dựa vào ta..." Ngôn Âm cảm giác tim mình đập rất nhanh.

"Ai kêu A Âm ngươi không để ý đến ta, ta chỉ dựa tí thôi mà." Y Mặc bắt đầu vô lại đùa giỡn, người A Âm mềm mại còn thơm quá a.

"Ta hiện tại để ý đến ngươi rồi a..." Ngôn Âm đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Được rồi, ta không đùa người nữa, nói đến chính sự với ngươi đây." Y Mặc cũng nghiêm túc lại, thân mình đứng thẳng.

"Ah?" Ngôn Âm nhất thời không theo kịp trọng tâm câu chuyện của Y Mặc, liền lên tiếng.

"A Âm, một chút nữa sẽ có trò hay để xem nha."

"Trò hay? là trò gì chứ?"

Y Mặc nhếch miệng kéo lên nụ cười có độ cong rực rỡ, nói xong nàng xoay người lên lôi đài, bạch y tung bay, như một vị tiên tử.

Ngôn Âm bị nụ cười của Y Mặc làm mê say, trố mắt nhìn Y Mặc lên đài, tỉnh hồn lại thầm mắng chính mình không có định lực.

Ngươi nhìn ngươi xem a, làm gì mà ngẩn ra chứ? không phải cười với ngươi một cái thôi sao, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy?

Nàng nhìn người đứng trên lôi đài bạch y tung bay, Y Mặc khí chất xuất chúng tuyệt trần, sau đó rũ mắt, nàng nghĩ nàng nên tìm thời gian đem mọi chuyện nói rõ với Y Mặc, nếu cứ giấu như vậy sẽ rất khó chịu, mỗi lần không đề kháng tâm lại động, thích lại không thể nói ra, loại cảm giác này vừa khổ vừa vui, rất là dằn vặt bản thân.

Ngôn Âm là trọng sinh đến đây, trong xương nàng vẫn còn giữ nguyên tư tưởng về thế giới hiện đại, huống chi nàng đối với tình cảm cũng không phải người nhẫn nại, thích là thích, muốn nàng kiềm chế không nói ra, nàng làm không được. Vì như vậy thực sự rất khó chịu, tuy trong lòng vẫn còn chú ý đến nguyên tác viết đến Chung Ly Ngạo, nhưng làm gì cũng không được, vướng mắc trong lòng thì tự nàng phải cởi ra, hiện tại cách tốt nhất chính là nói rõ ràng với Y Mặc.

Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Ngôn Âm cũng thoải mái nhiều, nàng vì chuyện này mà mấy ngày qua cũng phiền đến việc tu luyện, mỗi lần tĩnh tâm muốn tu luyện lại không nhịn được nghĩ đến Y Mặc, sau đó lại càng khổ não, cuối cùng lại lãng phí một khoảng thời gian lớn tu luyện.

Lần này chờ môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái kết thúc thì phải nói rõ với Y Mặc a, trong lòng Ngôn Âm nghĩ thầm.

Đem mọi chuyện phiền lòng giải quyết hết, Ngôn Âm liền thanh thản nhìn về lôi đài, chuẩn bị quan sát Y Mặc đấu với Ân Minh, chỉ thấy trên lôi đài hai người đánh nhau kịch liệt.

Y Mặc một kiếm chém về phía Ân Minh, lôi điện vây quanh thân kiếm, Ân Minh không kịp né, chỉ đưa kiếm cản lại, nhưng hắn không phải đối thủ của Y Mặc, liền bị một kiếm chém lui liên tục, phun mấy ngụm máu.

Trong lòng Ân Minh liền ghi hận Y Mặc, nếu không phải trường hợp khẩn yêu hắn hận không thể ngay tại chỗ thả ra ma khí nhục nhã Y Mặc đến chết.

Y Mặc thấy mắt Ân Minh độc ác nhìn mình, trong lòng khinh thường cười xuy một tiếng, lại một kiếm chém về phía Ân Minh, hôm nay nàng muốn Ân Minh sống không bằng chết, ai kêu hắn khiến các nàng xém chết trong Huyễn Lầm bí cảnh, còn hại Ngôn Âm bị thương, thậm chí còn mất gần trăm năm thọ mệnh.

Ân Minh bị Y Mặc bức đến chống đỡ không được, trong lòng hắn tuy hận muốn chém Y Mặc thành tám khúc, nhưng hắn vẫn bất lực, hắn căn bản đánh không lại Y Mặc, trừ phi hắn liều mạng làm bại lộ thân phận ma tu của mình, vận dụng ma khí có thể ngăn cản Y Mặc, nhưng cái này không được, đây là môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái có nhiều người tu tiên ở đây còn có các trưởng lão đứng đầu tu vi cao, hắn tuyệt đối không dám bại lộ, bại lộ chỉ có chết.

Y Mặc đoán được điểm này của Ân Minh, cho nên ra tay từng chiêu đều rất nặng, mỗi chiêu đều vô cùng độc, nhắm vào điểm yếu của Ân Minh, tuyệt không cho Ân Minh cơ hội hoàn thủ.

"Trọng tài, ta nhận.... phụt." Ân Minh nhìn thấy Y Mặc không bỏ qua cho mình, hắn muốn gặp đại trưởng lão Nhu Thanh là trọng tài so đấu của Tâm Động kỳ xin thua, nhưng Y Mặc sao có thể cho hắn như ý.

Đáp án đương nhiên là không.

Ân Minh vừa mở miệng lời còn chưa hết, Y Mặc xoay lưng áo một cái, chân liền đá vào mặt hắn, khiến hắn bay ra ngoài hai ba thước, phun ra một ngụm máu, rớt ba bốn cái răng.

Y Mặc hôm nay muốn bức Ân Minh vào chỗ chết, chính là muốn nói cho Ân Minh biết: ngươi hại chúng ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần, ngươi thích nhẫn nhịn, ta xem ngươi nhẫn nhịn được bao lâu, hôm nay ta phải ép cho ngươi bộc phát ma khí, để thân phận ma tu của ngươi bại lộ trước mặt mọi người, cho mọi người lên án ngươi, sống không bằng chết.

Ân Minh từ dưới đất bò dậy, khắp người chật vật, máu loang lổ trên người, má trái sưng to, đôi mắt đen của hắn liền đỏ như máu, hung tợn nhìn chằm chằm Y Mặc, sát khí liền khởi động.

Y Mặc thấy vậy cũng không hoảng sợ, trong lòng ngược lại cao hứng, rốt cục cũng nhịn không được rồi sao?

"Ah, ha ha ha ha ha ha ha ha." Ân Minh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười đến tê tâm liệt phế, sau đó điên cuồng cười to hơn, như là điên.

Đột nhiên phát sinh tình huống này khiến người xem dưới lôi đài hoảng sợ, đến cả đại trưởng lão Nhu Thanh cũng bị làm cho hoảng sợ.

"Ngươi đã muốn ta chết, thì hôm nay ta sẽ kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục." tiếng cười ngừng lại, đôi mắt Ân Minh đỏ rực, khuôn mặt hung tợn, quanh thân liền bốc ma khí đen nghịt, hắn đã mất lý trí hoàn toàn, hiện tại chỉ muốn giết chết Y Mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.