*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 101: Phiên ngoại: hằng ngày.
Một: cách ăn chocolate.
Từ sau khi Y Mặc tìm được Ngôn Âm, cả không ngừng nhớ nhưng sống chung với nhau, cuộc sống hàng ngày tự nhiên là ân ân ái ái, cho nên khiến La An mỗi lần đến chơi đều bị nhét một miệng lương cẩu.
Hôm nay Ngôn Âm cầm hộp kẹo chocolate ngồi trên sofa ăn và xem ti vi.
Ti vi chiếu phim thần tượng lúc 8 giờ, tuy lôi diện nhiều, nhưng Ngôn Âm lại xem rất mê say, ăn chocolate cũng vui vẻ hơn.
Kỳ thực nàng không phải thích xem phim thần tượng mà là vì cảm thấy nam chính trong phim có kiểu tóc gây chú ý mà thôi, nếu không nàng sao có thể xem thể loại phim thần tượng nhàm chán này, nếu đổi thành bình thường thì đã sớm đổi kênh rồi.
Từ thư phòng đi ra Y Mặc liếc thấy Ngôn Âm ngồi trên sofa, ánh mắt hơi đổi, thấy trong tay Ngôn Âm cầm kẹo chocolate.
"A Âm, ta cũng muốn ăn kẹo chocolate." nói xong, Y Mặc đi đến chỗ Ngôn Âm.
Nghe vậy, Ngôn Âm còn ngậm nửa cái trong miệng, nàng liền lấy ra cái kẹo chocolate mới trong hộp đưa cho Y Mặc: "ừ"
Y Mặc đứng trước mặt Ngôn Âm, cúi đầu cười nhìn Ngôn Âm mà không cầm kẹo chocolate trên tay Ngôn Âm.
"Sao không ăn?" thấy Y Mặc hồi lâu không cầm, Ngôn Âm nghi ngờ nhìn Y Mặc, vì đang ngồi nên nàng ngẩng đầu liền thấy được Y Mặc đối diện.
"Cai này không ngọt, ta muốn ăn cái ngọt nhất kia." Y Mặc đưa ta yêu cầu kỳ quái.
"Hắc?" Ngôn Âm sửng sốt, vừa muốn hỏi Y Mặc cái nào ngọt nhất, chỉ thấy Y Mặc cúi người dần tiến đến gần mình.
Y Mặc vén từng sợi tóc ra sau tai nhẹ nhàng, từng chút từng chút đến gần Ngôn Âm, khóe môi nhếch lên nụ cười giảo hoạt: "ngọt nhất đương nhiên là cái này rồi."
Nói xong, Y Mặc liền mở miệng cắn lên nửa miếng kẹo chocolate Ngôn Âm đang ngậm trên miệng.
Hô hấp đan vào nhau, khoảng cách giữa hai người có thêm kẹo chocolate càng thêm ngắn lại, càng gần hơn.
Nháy mắt Ngôn Âm liền đỏ mặt, định tự tay muốn đẩy Y Mặc ra, nhưng phát hiện kẹo chocolate đã bị Y Mặc ăn hết, còn bị Y Mặc hôn đến.
"Ưm..." Ngôn Âm bị Y Mặc đè xuống sofa hung hăng hôn một trận, cho đến khi Y Mặc cảm thấy hài lòng mới bỏ qua cho nàng.
Nhẹ nhàng thở phì phò, Ngôn Âm đỏ cả mặt, nàng ngẩng đầu nhìn Y Mặc, thấy Y Mặc cười liếm môi một cái, dáng vẻ thỏa mãn nhìn nàng.
"Mùi vị không tệ, ta thích."
Mặt Ngôn Âm càng đỏ hơn, thậm chí nàng còn cảm giác tai mình sắp bị đốt cháy.
...
Từ sau lần trước có sự kiên ăn keo chocolate hôn, Ngôn Âm tựa hồ như được bật công tắc, gần đây đặc biệt thích mua kẹo chocolate ăn, còn cố ý ăn trước mặt Y Mặc.
Nguyên nhân chính là nàng phát hiện, nàng thích Y Mặc hôn nàng như vậy a.
Cho nên nàng luôn ra ám thị muốn Y Mặc làm thêm lần nữa, nhưng Y Mặc như hệ thống tự loại bỏ, luôn không nhìn Ngôn Âm ra vẻ mờ ám, cái này khiến Ngôn Âm buồn đến muốn nổ tung.
Rốt cuộc, có lần Ngôn Âm dùng dũng khí, ngậm một cái kẹo chocolate quang minh chính đại đến trước mặt Y Mặc không ngừng mút chụt chụt, ánh mắt mang đợi nhìn Y Mặc, như là tiểu động vật manh manh đang khát cầu chủ nhân.
Y Mặc nhíu mày, tự tay đem kẹo chocolate trong miệng Ngôn Âm rút ra, sau đó mở miệng hai ba cái ăn sạch.
Ngôn Âm nháy mắt liền mất mát, vẻ mặt không vui, xú Y Mặc, vì cái gì không hiểu ý ta a?!
"A Âm."
"Ngô...." nghe Y Mặc gọi mình, Ngôn Âm lập tức ngẩng đầu, kết quả môi bị Y Mặc chận lại.
Một lúc lâu sau, hôn xong Y Mặc cười híp mắt xoa đầu Ngôn Âm, nói: "Kẹo Chocolate quá phiền toái, ta cảm thấy trực tiếp vẫn tốt hơn."
Ngôn Âm lại đỏ mặt.
Hai: vấn đề quá đào hoa.
Gần đây Ngôn Âm rất phiền não vì Y Mặc quá đẹp, cho nên luôn hấp dẫn đủ loại đàn ông theo đuổi, thậm chí còn đuổi đến nhà, những người này nhan sắc, chiều cao, sự nghiệp, tiền đều có đủ, thấy bọn hắn bu quanh Y Mặc Ngôn Âm liền ghen tỵ, không vui, điều này khiến nàng gần đây đối với Y Mặc luôn lạnh nhạt, giận dỗi Y Mặc.
Y Mặc là người thông minh, nàng cũng biết Ngôn Âm không vui, nàng cũng biết Ngôn Âm vì cái gì không vui. nên nàng luôn dụ dỗ Ngôn Âm, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Nhưng nàng cũng hết cách a, là do những nam nhân kia gây nên a, nàng có chính ngôn cự tuyệt thì bọn hắn cũng không từ bỏ nàng cũng không có biện pháp, cũng không như trước kia chỉ cần thấy khó chịu một kiếm đâm chết là được rồi.
"A Âm, tối nay ngươi muốn ăn gì? chút nữa ta đi mua nguyên liệu về làm, cái gì cũng được ah." Y Mặc lần này quyết định dùng mỹ thực hống Ngôn Âm, dù sao Ngôn Âm cũng là một tiểu tiểu tham ăn.
"Ta muốn ăn cơm cà ri." quả nhiên, vừa nghe đến có ăn ngon hai mắt Ngôn Âm liền sáng lên, quên hết chuyện vừa rồi mình còn đang dỗi Y Mặc.
"Được, chút nữa cùng đi mua nguyên liệu không?" Y Mặc thấy dùng cách hống bằng mỹ thực hữu hiệu, liền tiến thêm một bước.
Cố lên Y Mặc, ngươi có thể a, đem lão bà lừa đến tay mới là chính đạo!
Ngôn Âm nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ đến đi theo Y Mặc cũng không sao, định gật đầu đồng ý, kết quả chữ "được" còn chưa nói ra miệng, liền truyền đến tiếng chuông cửa "ting tong~ ting tong ~"
Y Mặc nhíu mày, tiếp đó liền mở cửa, liền thấy một nam nhân tây trang cầm bó hoa đứng trước cửa nhìn mình cười xán lạn.
"Làm phiền, Y tiểu thư." nam nhân lễ phép nói.
Y Mặc nhìn thoáng qua nam nhân này, có chút quen mắt, đại khái là nàng có nhiều người theo đuổi a.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" lịch sự Y Mặc hỏi.
"Bó hoa này tặng ngươi, ta muốn mời ngươi đêm nay đi ăn tối cùng ta được không?" nam nhân đưa bó hoa hồng trên tay lên.
Y Mặc định lịch sự cự tuyệt nam nhân, kết quả liền nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng Ngôn Âm hừ lạnh, nàng thầm kêu một tiếng không xong, A Âm lại sinh khí, làm sao đây?
Nàng chưa kịp nghĩ đối sách, bên trong lại truyền đến tiếng cửa phòng ngủ rầm một cái, vang dội cả nhà, có thể thấy được tâm tình của người có bao nhiêu khó chịu a.
Y Mặc khóc không ra nước mắt, xong rồi, thật vất vả mới dùng được mỹ thực lừa nàng, giờ lão bà lại sinh khí, lần này xem ra không dễ dỗ rồi.
Vì trong lòng không vui, Y Mặc nhìn nam nhân kia mắt lạnh như băng, sắc mặt cũng không tốt, đều do xú nam nhân này, hắn làm hư chuyện tốt của ta!
"Y tiểu thư, xin hỏi ngươi..." nam nhân thấy Y Mặc hồi lâu không trả lời câu hỏi của hắn, chuẩn bị hỏi lần nữa, kết quả hắn lại thấy vẻ mặt Y Mặc lãnh đạm không dám nói tiếp, Y tiểu thư biểu tình thật đáng sợ...
"Vị tiên sinh này, ta cũng không biết ngươi." ý của Y Mặc là: ngươi nhanh đi cho ta a! đi đi! đi đi! ta còn phải về hống lão bà a.
Bất quá nam nhân này lại không hiểu ý Y Mặc.
"Y tiểu thư, ngươi quên rồi sao, hôm trước chúng ta có gặp qua, tại quán cà phê trên phố, ta biết ngươi không quen ta theo đuổi, nhưng ta sẽ cố gắng!"
"Thật ngại quá, ta không có độc thân, ta có vợ rồi." Y Mặc thẳng thắn đáp, nàng thực sự không muốn tốn nước miếng với loại nam nhân này, "xin tiên sinh tìm phu quân khác cho mình đi a."
Nói xong, Y Mặc liền đóng cửa lại, khiến nam nhân cầm hoa ngoài cửa biểu tình quái dị đứng ngoài đó một mình.
Sau một khắc, vẻ mặt lạnh của Y Mặc liền sụp đổ, biểu tình của nàng bất đắc dĩ đi đến phòng ngủ, tự tay xoay xoay chốt cửa, phát hiện cửa quả nhiên bị khóa.
"A Âm, là ta a, ngươi nhanh mở cửa a." nàng gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh gì.
"A Âm, ngươi nhanh mở cửa a, ngươi không phải muốn ăn cơm cà ri sao, ta làm cho ngươi ăn a."
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Y Mặc biết không ra tuyệt chiêu thì không được.
"A Âm, nếu ngươi không ra, ta sẽ cùng vị tiên sinh kia đi ăn tối nha."
Qủa nhiên, nàng vừa dứt lời, cửa xoạt một tiếng liền mở ra, nhìn thấy Ngôn Âm thở phì phò mắt đỏ lên nhìn mình dáng vẻ vô cùng khả ái.
"A Âm tốt của ta, rốt cuộc ngươi cũng mở cửa." Y Mặc cười tiến lên ôm Ngôn Âm, nhẹ nhàng xoa đầu Ngôn Âm, thay Ngôn Âm vuốt tóc, "đều là ta sai, ngươi đừng tức giận được không?"
Ngôn Âm không trả lời, chỉ là hai tay chôn trong cổ Y Mặc rầu rĩ nói: "ta phải phạt ngươi."
"Hảo hảo, ta mặc A Âm xử trí." Y Mặc sủng nịch cười nói.
Ngôn Âm đột nhiên ngẩng đầu hơi nhón chân cắn môi Y Mặc, lực đạo rất nặng suýt chút khiến Y Mặc chảy máu, đau đến Y Mặc phải nhăn mày, bất quá nàng cũng chỉ có thể chịu đau, ai kêu nàng khiến Ngôn Âm tức giận a, vì hống lão bà hy sinh một chút cũng không sao!
Cắn Y Mặc xong lúc này Ngôn Âm mới thấy tâm tình tốt hơn, bất quá nàng cảm thấy vẫn tiện nghi cho Y Mặc, nên nàng nghĩ một chút nghiêng đầu nói với Y Mặc: "còn có, phạt ngươi một tuần ngủ sofa."
Ý này khiến Y Mặc không bình tĩnh được, nàng vừa định nói gì đó thì phát hiện Ngôn Âm đã sớm thoát khỏi ngực nàng, cười vui vẻ chạy vào phòng ngủ đóng cửa lại, nàng thành thật ăn bế môn canh.
"Ngươi đừng quên cơm cà ri của ta, làm xong thì gọi ta ăn a." lúc này trong phòng ngủ lại truyền đến âm thanh nụ cười sung sướng của Ngôn Âm.
Nghe Ngôn Âm vui vẻ cười, Y Mặc cũng cười theo.
Không phải một tuần không được 'ăn' thôi sao, nhịn một chút là qua mà, phải, nhịn một chút là qua, ai nha ~ vẫn cảm thấy thật thê thảm a....
Có vợ như ngươi, cuộc sống cũng may mắn a.
Ed: Vậy là hoàn xong toàn bộ truyện rồi nha các thím, có cái ed tìm phiên ngoại Y Mặc 2 thì không thấy tác giả viết, nhưng ed có nhớ là xem ở đâu đó phần phiên ngoại này rồi nhưng hiện tại đã không còn nữa, ed ko rõ là do tác giả viết hay do bạn nào đó viết nhưng ed cũng nhớ đại khái thôi. Ed cũng tóm tắt lại phần phiên ngoại đó luôn cho mọi người xem nha.
Là Y Mặc kể vể việc mình xuyên qua gặp Ngôn Âm ở thế giới hiện đại, nàng nói là khi ôm thi thể Ngôn Âm khóc nàng khi đó tuyệt vọng không ăn uống gì đau lòng không chịu nổi, sau đó liền xuất hiện một không gian lạ vây lấy nàng xung quanh đều màu trắng sau đó liền có ánh sáng chói mắt chiếu vào nàng rồi nàng nói mình xuất hiện ở chỗ lạ lẫm, sau đó nàng nhìn thấy Ngôn Âm đi ra từ nhà cùng một người bạn, vừa thấy người mình yêu còn sống ở đây nàng vui đến mức muốn xông lên ôm người đó, nhưng vì ngại có người đi cùng Ngôn Âm, nên nàng đi theo cho đến khi Ngôn Âm về nhà rồi mới bắt đầu tìm cách gọi Ngôn Âm ra.
Còn phần nhỏ bên dưới là hình như kể về Mặc Liên và La An, hình như có lần La An đi ăn chực từ nhà Ngôn Âm về trên đường về còn nghẹn khuất một đống lương cẩu Y Mặc và Ngôn Âm phóng cho thì gặp Mặc Liên đang đờ đẫn trước đường hẻm nhìn dáo dác xung quanh, rồi sau đó La An ra chủ kiến vác Mặc Liên về nuôi, cuối cùng hình như là La An mỗi ngày xách Mặc Liên đến nhà tiếp tục sự nghiệp ăn chực của mình, vì Y Mặc nấu ăn quá ngon.... đại khái là vậy hết rồi ^^~