Nữ Chính, Nam Chính Là Của Tôi

Chương 53: Cần một lý do để ôm anh chặt hơn




Đúng lúc đấy, tên đô con gượng bò dậy, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Liên Mỹ từ đằng sau, cố gắng nhặt cây gậy lên mà không phát ra tiếng động, lao thẳng vào cô như một con bò điên: “ĐI CHẾT ĐI!”

“Cẩn thận!” Hạ Dực từ phía sau hét lớn, chạy về định đỡ cho cô

… Nhưng đã quá muộn. Cây gậy đập thẳng vào người của Liên Mỹ. “Bộp” một tiếng thật lớn. Cô ngã gục xuống đất, cả người không còn chút sức lực nào

Tên tóc vàng mặc dù không phải là người dính gậy nhưng cả người đều toát mồ hôi lạnh.

“Không sao chứ!?” Hạ Dực tới đỡ cô dậy, trong lòng áy náy không thôi

Vì nghĩ cô có thể một mình xử lý được đám này nên anh mới không can thiệp. Đúng là ngu ngốc mà! Sao anh có thể nghĩ dân xã hội đen chơi fair play được chứ? Nếu như cô có vấn đề gì, sao anh có thể nói chuyện với Thiên Tình được?

“Đại ca, không sao chứ?” Vẻ mặt của tên đô con tràn ngập vẻ phấn khích, mọi người nhìn vào đều tưởng tượng được có dòng chữ được ghi trên mặt hắn: MAU KHEN EM ĐI

Bây giờ chỉ cần lũ kia xông vào tấn công hai con chuột kia là ổn thỏa mọi việc!

“Mau đánh chúng đi!” Tên đô con gấp gáp ra lệnh cho mấy tiểu tôm tép đằng sau

Mấy tiểu tôm tép lúc này: “…”

Đánh? Đánh kiểu gì? Ngu đến mức nào thì cũng phải nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt của đại ca bọn chúng chứ.

Đến đại ca của bọn họ còn sợ thì họ còn có thể làm được gì?

ĐỒ NGU!!!

Tên tóc vàng: “….” Phấn khích con khỉ! Nếu như bình thường mà tên đàn em hành động như thế này, hắn tất nhiên sẽ khen thưởng, chỉ là… đối thủ của bọn họ không phải người dễ chọc

Hắn đánh mắt sang một bên nhìn Liên Mỹ đang được Hạ Dực đỡ dậy, vô tình thấy được nụ cười lạnh trên khuôn mặt xinh đẹp kia

K… khoan đã! Ả ta vừa cười? Ăn một gậy mạnh thế nhưng vẫn cười như vậy? Không đúng, ả ta có thể hạ gục hắn trong một nốt nhạc, chứng tỏ đã được huấn luyện trong khoảng thời gian dài, lợi hại như vậy sao có thể dễ dàng trúng đòn của đàn em hắn được!?

Nghĩ đến đó thôi, hắn liền cảm thấy lạnh gáy người, theo bản năng liền đánh thật mạnh vào đầu tên đô con: “Đồ ngu! Mau xin lỗi chị mau!”

Để chứng minh cho sự “trung thành” của mình đối với Liên Mỹ, hắn không ngại đánh liên hoàn vào mặt tên đàn em

Tên đô con bị đánh đến ngây người, vẫn cố cắn răng xin lỗi cô: “X…xin lỗi!”

“CÚT!” Liên Mỹ tùy tiện xua tay, ra lệnh cho đám côn đồ

“VÂNG!” Tên tóc vàng đứng nghiêm, giơ tay chào cô theo kiểu quân đội

Mẹ nó, nhục thật! Nhục nhưng vẫn phải cố gắng, mạng hắn bây giờ mới quan trọng

Chào xong, tên tóc vàng ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của Liên Mỹ, dĩ nhiên có dẫn theo đám tiểu lâu la đi cùng

5 phút sau, chỉ còn lại hai người Liên Mỹ cùng Hạ Dực ở trên đường. Cô chậm rãi nghỉ ngơi trên lưng của người đàn ông này. Đây đã là lần thứ hai cô được cõng rồi ~

“Thành thật xin lỗi” Hạ Dực áy náy xin lỗi Liên Mỹ

Liên Mỹ: “Không sao, là lỗi của tôi không cẩn thận, anh không cần bận tâm”

Hạ Dực: “Lần sau cô không cần phải vậy, để tôi làm được rồi. Dù sao cô cũng là con gái, vẫn nên cẩn thận thì hơn”

“Sao chứ! Thiên Tinh cũng vậy, con bé còn ra tay mạnh hơn tôi nữa. Đổi lại, nếu như người ở đây là nó thì hắn ta không bị nhẹ như vậy đâu!” Liên Mỹ đột nhiên ủy khuất nói, cô hiện tại giống như đứa trẻ lên ba bị trách phạt vậy

Hạ Dực: “…”

Thiên Tình sao? Có thể so sánh Thiên Tình với cô được ư? Nhiều khi anh đi cùng Thiên Tình còn cảm thấy trên người cô phát ra quá nhiều khí chất đàn ông nữa là

“Không thể so sánh bà ta với cô được. Trên người bà ta có cốt đàn ông đấy”

“Phì, vậy sao?” Liên Mỹ cười lớn

Cô nói anh ngốc cũng không sai mà! Dựa vào năng lực của cô, tránh được cây gậy đó là điều dễ dàng… nhưng cô không muốn tránh, bởi vì cô muốn được anh cõng thêm một lần nữa. Đôi khi chỉ cần một lý do để ôm anh chặt hơn thôi ~

Cứ như thế này, thật tốt ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.