Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 186: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân (40)




Đế Hàn Thành nhìn theo tầm mắt của Trà Trà.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Ngôn Nguyệt cùng Đế Hàn Sơ cử chỉ thập phần thân mật.

Nga, còn có chiếc đèn lồng bên cạnh hai người bọn họ.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương ở bên cạnh, chuẩn xác khuyên vài câu.

Nào nghĩ tới.

Trà Trà đã xoay người chạy tới hướng đối diện.

Đế Hàn Thành mày hơi nhảy, "......" Nhanh chóng đi theo.

Hửm? Lại là ăn?

Hắn bất đắc dĩ, vẻ mặt toàn là sủng nịch, giống như chỉ cần có ăn ngon, là có thể đem lực chú ý của nàng toàn bộ hấp dẫn đi.

Lúc hai người từ cửa hàng đi ra.

Vừa vặn đụng phải Tiết Ngôn Nguyệt cùng Đế Hàn Sơ.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Không khí xấu hổ đến quỷ dị.

Đế Hàn Sơ ánh mắt tựa hồ mang theo một chút không thể tin tưởng, hắn ở hai người qua lại đánh giá, ánh mắt vi diệu, thật giống như bừng tỉnh minh bạch cái gì đó.

"Hoàng đệ? Tiết nhị tiểu thư? Các ngươi đây là......"

Trà Trà ngước mắt, chậm rì rì nhéo một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng.

"Ngươi thật là lợi hại a!"

Lại đem Tiết Ngôn Nguyệt lừa tới tay.

Trắng ra khích lệ, đem mấy người sửng sốt.

Vị ngọt của ứt hoa quả thấm vào tim, Trà Trà ngược lại thần sắc bình tĩnh nhìn về phía Tiết Ngôn Nguyệt.

"Ngươi thực ngốc."

Nga, lại bị lừa.

Ném xong hai câu nói đánh giá bọn họ, cô duỗi tay nắm lấy tay của Đế Hàn Thành, kéo theo hắn nhanh chóng rời đi.

"Trà Trà?" Đế Hàn Thành thử thăm dò gọi một tiếng, hắn cảm giác được tâm tình của nàng rõ ràng không tốt lắm.

"Hả? Làm sao vậy?"

Trà Trà mờ mịt liếc hắn một cái.

Hơi suy tư một chút, nàng duỗi tay cầm một viên mứt hoa quả, nhìn Đế Hàn Thành cười nói, "Há miệng."

Đế Hàn Thành, "Ừm......"

Mứt hoa quả bị Trà Trà nhét vào trong miệng Đế Hàn Thành, vị ngọt nhanh chóng tan ra.

Hắn trước kia không thích nhất chính là đồ ngọt, hiện tại ăn vào, tư vị có khác một chút, thậm chí, đồ ngọt này thật sự sẽ làm nhân tâm tình biến tốt.

"Có ngọt không?"

"Ngọt, thực ngọt." Bất quá, không ngọt bằng nàng.

Nửa câu nói sau, Đế Hàn Thành không có nói ra tới, nhưng đáy mắt mang theo tình ý ngọt ngào.

Trà Trà bị ánh mắt này của hắn nhìn đến sửng sốt, cô lại cúi đầu nhìn nhìn mứt hoa quả của mình, vội vàng cầm thêm một viên đưa đến bên miệng của Đế Hàn Thành.

Giọng nói mềm mại vang lên.

"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, không cần cùng ta khách khí."

Đế Hàn Thành, "......"

Giờ khắc này, hắn còn có thể nói cái gì?

Một lát sau, hắn cười như không cười, "Trà Trà nguyện ý đem mứt hoa quả đều phân cho ta sao?"

Trà Trà chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần mờ mịt, còn có một tia ủy khuất.

"Nếu là ngươi thích, vậy tất cả đều cho ngươi."

Cô duỗi tay, đem mứt hoa quả nhét vào trong lòng ngực của hắn, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm, "Dù sao ta cũng còn ngân phiếu, còn có thể lại mua thêm một chút."

"Nếu là Tiểu Việt Tử cũng thích mứt hoa quả, ngươi nguyện ý cho hắn nhiều như vậy sao?"

Giống như ma xui quỷ khiến, hỏi ra những lời này, Đế Hàn Thành chính mình cũng sửng sốt một chút.

Vấn đề ấu trĩ như vậy...... Hắn cư nhiên cũng có thể hỏi ra tới?

Đúng là thực sự ấu trĩ, nhưng hắn lại rất muốn biết đáp án của nàng.

Khả năng chính là muốn so sánh một chút địa vị của mình ở trong lòng nàng cùng những người khác, rốt cuộc là có giống nhau không!

Hắn nắm chặt mứt hoa quả, đặc biệt mong chờ câu trả lời của nàng.

Trà Trà liếc nhìn hắn một cái, có chút muốn phủi tay chạy lấy người, "Ta vì cái gì phải cho Tiểu Việt Tử mứt hoa quả! Không cho!"

Chẳng lẽ ngươi lừa ta một túi mứt hoa quả, còn muốn cho Tiểu Việt Tử gạt ta túi mứt hoa quả thứ hai???

Ngươi thay đổi!

Ngươi trước kia rõ ràng không phải như thế!

Ngươi trước kia sẽ cho ta ăn điểm tâm ngon, mà không phải giống như bây giờ, hống ta để đoạt mứt hoa quả!

Tiểu cô nương đôi mắt ướt át, tràn ngập lên án.

Bộ dáng kia, khiến cho Đế Hàn Thành xem đến vẻ mặt mộng bức, giống như hắn đã phạm phải một sai lầm rất lớn......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.