Đế Hàn Thành vẫn luôn không lên tiếng khóe môi cong nở nụ một cười.
Nhìn bộ dáng dường như tâm trạng rất tốt.
Hắn trầm giọng hỏi lại: "Không ổn? Như thế nào không ổn?"
Hắn cảm thấy phương pháp của tiểu cô nương rất gọn gàng!
Đế Hàn Sơ cười lạnh, nhìn Đế Hàn Thành ánh mắt chế giễu, "Tất cả đều không ổn! Ta không đồng ý giải trừ hôn ước, mong hoàng đệ làm chủ!"
"........." Trà Trà liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, Người này thật phiền.
Không thích cô, còn một hai phải lập hôn ước?
Sau khi lập xong hôn ước, rước cô vào cửa, sau đó lại lợi dùng cô, để bức bách phụ thân cùng nhau tạo phản sao?
Này, quả thật là ý nghĩ kỳ lạ.
Trà Trà quay lại, đưa tay ra và lấy tín vật từ Tiết phụ, sau đó đi đến trước mặt Đế Hàn Sơ, nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngươi! Mở mắt ra nhìn cho rõ!"
Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn sự sắc bén không thể từ chối.
Trà Trà mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, chất liệu ngọc bích rõ ràng là rất tốt, là cùng một chiếc đôi với miếng ngọc bích mà phụ thân đã trả lại cho hắn.
Ngay sau đó.
Cô bàn tay dùng sức, cánh tay hung hăng vung lên.
Một tiếng "Lạch cạch" trong trẻo vang lên, mặt dây chuyền bằng ngọc bích bị đập vỡ thành nhiều mảnh trêи mặt đất.
"Tín vật đã vỡ, không còn, hôn ước cũng không còn nữa."
Giọng nói nhẹ nhàng, những gì cô nói và phản ứng đơn giản của cô khiến mọi người phải sững sờ.
Đế Hàn Sơ sững sờ tại chỗ, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Đem tín vật đập nát?
Đập?
Ngay ở trước mặt hắn, quang minh chính đại chơi xấu?
"Ngươi!" Đế Hàn Sơ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên tức giận không thể che giấu.
Trà Trà vẻ mặt vô tội, "Ta làm sao?"
Đôi mắt ướt át, bộ dáng không rành thế sự.
Nhưng lúc này, Đế Hàn Sơ không còn cảm thấy là một tiểu cô nương không rành thế sự nữa.
Một tiểu cô nương có thể làm ra loại sự tình này?
Chỉ sợ đó là một tiểu ác ma đi?
Đế Hàn Sơ tức giận đến mức quay đầu nhìn về phía Tiết Phụ, "Tiết tướng quân, thật sự là gia giáo tốt, dưỡng ra một nữ nhi tốt!"
Tiết phụ, "........." Không dám nhận không dám nhận, nữ nhi ngoan ngày càng thông minh!
Trà Trà dịu dàng cười, khiêm tốn vẫy tay với hắn, "Cảm ơn ngươi đã khen, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."
Đế Hàn Sơ sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi, ngươi vậy mà cũng dám nói!
Ta đang khen ngươi sao?
Ngươi có độc!
Trong cổ họng đột nhiên có một mùi tanh ngọt, "..........."
Hắn hung hăng cau mày ép mình nuốt huyết trở về.
Không!
Không thể ở đây hộc máu........
Trong chốc lát.
Chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đã khiến hắn sống dở chết dở đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt lại khối ngọc bội đã vỡ thành nhiều mảnh.
Vừa nhặt, cô vừa thì thào nói: "Nga, ta nhất định phải nhặt lại khối ngọc vỡ này, không thể để cho kẻ xấu có cơ hội dán lại."
Nghe vậy, Đế Hàn Sơ cuối cùng cũng nhịn không được, phun ra một ngụm máu.
Cơ thể lắc lư, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thấy vậy, Trà Trà nắm lấy ngọc bội, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nói: "Ta, ta, ta không có đánh hắn! Không liên quan đến ta!"
Người này thật là xấu, lại muốn vu oan hãm hại cô!
Đế Hàn Thành là người phản ứng trước nhất, hắn lên tiếng phân phó: "Người đâu, còn không mau đem Sơ vương gia đưa trở về, thỉnh thái y đến xem!"
Hắn cẩn thận liếc nhìn một cái, Đế Hàn Sơ có vẻ không phải là đang giả vờ.
Nga, tiểu cô nương nhà hắn thật lợi hại!
Ngay khi lời nói vừa dứt, Trà Trà lại bồi thêm một câu, "Sơ vương gia có mang theo người đến đây, cho thị vệ của Sơ vương gia đưa trở về đi, đừng để đến lúc đó, lại đổ tội cho phủ tướng quân của ta!
".........." Từ góc nhìn của Đế Hàn Thành, có thể thấy rõ ràng khóe môi mỏng của Đế Hàn Sơ lại tràn ra một vệt máu.
Khuôn mặt vốn dĩ luôn dịu dàng ấy bây giờ nghẹn đến mức đã đỏ bừng như máu.