Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 64




Lục Lâm Sinh từ lúc nhỏ yếu bị rất nhiều yêu ma nuốt vào trong bụng, đến bây giờ cường đại có thể nuốt ăn rất nhiều đại yêu ma, đây là lần đầu tiên phát hiện còn có đồ vật mình không thể ăn.

Thứ này nuốt vào, hắn không cảm giác được ‘ cay ’ như Bạch Lăng nói, chỉ là thân thể có phản ứng bài xích tự nhiên, bức bách hắn chủ động hộc ra ‘ dị vật ’, Lục Lâm Sinh chính mình cũng cảm thấy ngạc nhiên. Kinh dị qua đi, chính là khó chịu, thứ Bạch Lăng thích, vì cái gì hắn không thể tiếp thu? hắn có chấp niệm sâu nặng, liên quan đến loại việc nhỏ này cũng dị thường để ý, nôn xong rồi vẫn luôn đần mặt tự hỏi.

Bạch Lăng thấy hắn như vậy, còn tưởng rằng hắn ăn ớt cay khó chịu, lại cứng rắn rót một bình nước cho hắn. Nàng trong bất tri bất giác đối với Lục Lâm Sinh càng ngày càng thân cận. Lúc trước Lục Lâm Sinh đối với nàng cũng đủ kiên nhẫn nhân nhượng, nhưng cảnh tượng hắn nuốt ăn yêu ma ai đến cũng không cự tuyệt vẫn mang đến chút ảnh hưởng với nàng, lúc này bởi vì hắn ăn mấy miếng ớt cay bị cay nôn ra, Bạch Lăng ngược lại cảm thấy hắn đáng yêu hơn.

“Ngươi không thể ăn cay, nếu lần sau có yêu quái bôi ớt cay trên người, ngươi có ăn không?”

Lục Lâm Sinh bị Bạch Lăng xảo quyệt hỏi một vấn đề, cuối cùng nói: “Ta lần sau thử lại.”

Bạch Lăng ngẫm lại cái hình ảnh đó —— Lục Lâm Sinh cầm một yêu ma hình dạng kỳ quái, trước lấy nước ớt cay chấm một cái, xong rồi lại ăn luôn, ăn đến một nửa liền nôn ra, ăn một nửa nhổ ra yêu quái còn chưa chết hẳn —— không, vẫn không nên nghĩ tiếp, hình ảnh làm người ta có vẻ không tiêu thụ được.

“Ta cho ngươi chút bột ớt, nếu ngươi muốn thử, trực tiếp bôi bột ớt lên cũng thuận tiện.” Bạch Lăng không nói láo, lấy sức lực của nàng hiện tại, làm bột ớt cũng không cần cối xay, trực tiếp dùng tay nhẹnhàng bóp đống lớn ớt cay làm thành bột.

“Ta nói với ngươi, hạt ớt cay này nếu chiên qua dầu, lại sát thành bột, hương vị thơm cực lặc!” Nàng vừa đi đường vừa niết bột ớt, còn phổ cập khoa học cho Lục Lâm Sinh về cách ăn ớt cay.

đi một đoạn đường, nàng niết xong một túi bột ớt, cho Lục Lâm Sinh, “Cầm ăn đi thôi.”

Nếu nàng đưa, Lục Lâm Sinh đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, không bởi vì trận nôn mửa lúc trước kia mà sinh ra bài xích, hơn nữa hắn còn thực nhanh dùng đến.

Bạch Lăng: “……”

Lục Lâm Sinh bọc một con yêu quái có răng nanh hai mắt bạo đột, làn da trơn trượt, động tác hơi mang mới lạ rải bột ớt lên người nó, yêu quái kia mặt dính đầy bột ớt, dị thường tức giận, mở ra cái miệng rộng máu chảy đầm đìa thét chói tai giãy giụa, nghênh diện lại ăn một miệng bột ớt nữa, bị Lục Lâm Sinh làm cho thiếu chút nữa tắt thở tại chỗ, Bạch Lăng nhìn thấy có chút muốn khuyên hắn, không cần đạp hư đồ ăn như vậy.

Ăn yêu vật sát bột ớt xong, Lục Lâm Sinh không có phản ứng gì. Bạch Lăng thấy sắc mặt hắn như thường, rất là vui mừng, “Ngươi xem, ta đã nói hơi cay là có thể.”

Chờ Bạch Lăng vừa bỏ đi, Lục Lâm Sinh che lại ngực, mặt vô biểu tình ở sau thân cây nôn ra một trận. hắn biến trở về nguyên hình mới nôn, sợi tơ đen nhánh bọc quanh hình người cao gầy mở ra một cái miệng đen như mực, phun ra nửa bộ hài cốt, yêu vật kia còn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa, chết khôngnhắm mắt mà dùng đôi mắt to trừng hắn. Lục Lâm Sinh biến trở về bộ dáng thư sinh, cùng cặp mắt kia nhìn nhau một chút, thấy đôi mắt thế nhưng còn ục ục đảo qua một vòng, hắn nhấc chân dẫm vào trong đất, ấn thật sâu xuống.

Sau khi Bạch Lăng trở về, hắn đã không có chuyện gì, ngồi ở dưới tàng cây chờ nàng, tiểu thư sinh bóng dáng đơn bạc cho người ta cảm giác không có khác biệt với đóa hoa dại nhỏ màu trắng bên chân kia, hai bên tôn nhau lên. Bạch Lăng cảm thấy thú vị, nắm hoa dại nhỏ, cười ha ha ném cho Lục Lâm Sinh, Lục Lâm Sinh lại vui vẻ bắt được, một đường nâng niu trong tay.

Về sau trên đường, Lục Lâm Sinh liền bắt đầu ‘ chú ý ’ ăn như vậy, còn ăn phi thường hung, Bạch Lăng cho hắn một túi bột ớt kia thực nhanh đã dùng xong rồi.

Bạch Lăng có điểm kinh ngạc, “Ngươi thích ăn ớt cay như vậy? thật nhìn không ra ngay từ đầu còn không thể ăn ác.” Bất quá có người cùng sở thích, có thể cùng nàng thích đồ ăn như nhau, nàng đương nhiên phi thường vui vẻ, lại thay hắn làm bột ớt.

“Ngươi muốn ăn thì ăn, vì sao còn phải dùng loại đồ vật này tra tấn ta!” yêu ma bị ăn trước khi chết phát ra gào thét như vậy. Lục Lâm Sinh không dao động, động tác quen thuộc mà rải lên một đợt bột ớt, tiếp theo nuốt nó vào.

Bạch Lăng hiện tại trên cơ bản không nhìn hắn ăn cái gì, ở một bên chờ hắn ăn xong. Nàng vẫn luôn cho rằng Lục Lâm Sinh có thể ăn cay, thậm chí thích cái hương vị này, nhưng hai người ở bên nhau, không có khả năng vĩnh viễn không có sơ hở, Bạch Lăng một lần ngẫu nhiên đụng vào Lục Lâm Sinh biến trở về nguyên hình nấp ở một bên nôn ra, nàng mới phát hiện chân tướng.

“Ngươi có phải căn bản là không thể ăn ớt cay hay không?” Bạch Lăng đứng ở trước mặt Lục Lâm Sinh hỏi hắn.

Lục Lâm Sinh đương trường bị bắt gặp, vẫn là nguyên hình đen như mực, lập tức quên biến trở về hình người, theo bản năng che che hài cốt yêu quái nhổ ra ở phía sau.

Bạch Lăng tức muốn nắm lỗ tai hắn, nhưng hắn ở dạng này, đến đôi mắt đều không có, lấy đâu ra lỗ tai, vì thế cả giận nói: “Ngươi biến thành hình người!”

Lục Lâm Sinh biến trở về dạng người, liếc nàng một cái, có chút lo sợ không yên. Bạch Lăng giơ tay đitúm lỗ tai hắn, “không thể ăn ngươi phải nói cho ta, ngươi cậy mạnh có tác dụng gì a, còn không phải chính ngươi chịu tội, thân thể đều bị làm hư lặc, ngươi cái đồ khờ da!”

Lục Lâm Sinh nghiêng đầu, nhìn nàng lấy lòng: “Ta có thể ăn, ăn nhiều là có thể ăn.”

Bạch Lăng muốn cho hắn một chưởng làm hắn thanh tỉnh đầu óc, nhưng nghĩ đến tay mình lực lớn, lại từ bỏ, túm đầu hắn lắc lắc, “Ngươi nghe một chút, đầu chỗ này có phải bị nước vào không a!”

Lục Lâm Sinh nghe nghe, không nghe thấy tiếng động, nói: “không có tiếng gì.”

Bạch Lăng bị hắn chọc tức đến bật cười, giáo huấn hắn: “không cần xả này đó với ta, ngươi không thể ăn ớt cay, về sau không được ăn nữa! Có nghe không?”

Lục Lâm Sinh tư thế kỳ quái cong eo, thành kính trả lời: “Nghe rồi, ta không ăn.”

hắn đại bộ phận thời gian đều như thế này, Bạch Lăng nói cái gì chính là cái đó, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoại lệ.

Bạch Lăng là người không chịu nổi lúc gặp những người nhỏ yếu đáng thương, nếu gặp được, chính mình có thể giúp, nàng đều nguyện ý thuận tay giúp một chút, trên đường nàng nhìn thấy những người bị yêu ma hãm hại, đều sẽ dừng lại hỗ trợ, rửa sạch yêu ma ăn thịt người chung quanh, nếu gặp người quá nghèo, nàng còn tiếp tế một chút, đưa mấy viên trân châu cho bọn họ đi đổi tiền mua lương thực. Chỗ này liền xảy ra vấn đề, Lục Lâm Sinh không muốn thấy nàng đưa trân châu cho người ta.

“Vì sao nàng phải đưa trân châu cho bọn họ?” Lục Lâm Sinh lần đầu tiên không cười với nàng.

Bạch Lăng dấu chấm hỏi đầy đầu, “Ta có thật nhiều loại trân châu bình thường này, đưa mấy viên cho bọn họ có vấn đề gì?”

Lục Lâm Sinh lắc đầu, nhìn qua có một chút dọa người, hắn nói: “không cần đưa trân châu.”

Bạch Lăng nghĩ thầm, đứa bé này còn có chút keo kiệt mà, mấy viên trân châu cũng luyến tiếc tặng người khác. Nàng bỗng nhiên nhớ tới ông ngoại và bà ngoại mình, bà ngoại tiêu tiền ăn xài phung phí, ông ngoại luôn quản bà, không cho bà loạn tiêu tiền. Khi nàng còn nhỏ luôn cảm thấy ông ngoại rất hẹp hòi, bà ngoại chỉ cười ôm nàng thơm một ngụm, nhỏ giọng nói với nàng, “Ông ngoại con lúc mua đồ vật cho ta, chưa bao giờ keo kiệt, con người ông ấy chính là như vậy, đối với người khác, đối với chính mình đều keo kiệt, chỉ hào phóng với ta.”

Hai người mạch não đường ai nấy đi, cuối cùng thần kỳ dưới tình huống không có giao lưu lại đạt thành nhận thức chung hài hòa.

Lục Lâm Sinh lấy ra một khối vàng, “không bằng cho bọn họ cái này.”

Tựa như Bạch Lăng có linh túi sẵn có của Long tộc, Lục Lâm Sinh cũng có một cái bao sẵn có, lung tung rối loạn lọc những đồ vật trên người yêu quái, hắn ăn nhiều như vậy, khó tránh khỏi ăn đến mấy yêuquái giàu có, tiền tài trên người có không ít, chỉ là lúc trước hắn không muốn dùng, bây giờ tất cả đều đào ra đưa cho Bạch Lăng, “không cần cho trân châu, cho cái này.”

Bạch Lăng sửng sốt trong chốc lát nghĩ thầm, ngoan ngoãn, nguyên lai hắn không phải keo kiệt, mà là luyến tiếc ta dùng đồ của ta, tình nguyện ta dùng đồ của hắn.

Đây…… đây là đối tượng thật tốt! Năm đó nàng muốn bạn trai chính là dạng này lặc! Lớn lên lại ngoan, tính cách lại tốt, còn giống ông ngoại nàng đối tốt với vợ con trong nhà. Tuy rằng ăn không đến trong nồi, nhưng như vậy cũng tỏ vẻ hắn sẽ không đoạt đồ ăn của nàng a.

Bạch Lăng càng nhìn càng cảm thấy Lục Lâm Sinh không tồi, từ linh túi lấy ra một bao tải trân châu, đưa hết cho hắn, “Cái này, đều cho ngươi!”

Sau đó nàng liền phát hiện, Lục Lâm Sinh siêu cấp vui vẻ, ôm nhiều trân châu nàng cho như vậy, cười đến cả người sắp tan ra. Về sau Bạch Lăng liền phát hiện lúc hắn nghỉ ngơi thích ôm trân châu nhìn ngắm, không cẩn thận ở bên hồ rơi xuống một viên, hắn sẽ lập tức xuống nước sờ soạng trong bùn tìm ra, làm vạt áo ướt sũng nước.

“Ngươi thích trân châu như vậy a?”

“Ừ.” Lục Lâm Sinh cười đến ngọt ngọt ngào ngào, giống như nhớ tới chuyện gì rất rất tốt, tiếp theo lại nhìn nàng, càng thêm thỏa mãn.

Bạch Lăng thấy hắn vui vẻ, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ hơn, không chút suy nghĩ từ linh túi lấy ra mấy viên trân châu kim sắc khá lớn. Loại trân châu kim sắc này so với trân châu trắng bình thường trân quý hơn nhiều, là một loại khó có nhất.

“Cái này cũng tặng cho ngươi, kim sắc này càng đẹp mắt.”

Thấy những trân châu kim sắc quen thuộc trên tay Bạch Lăng đó, Lục Lâm Sinh hơi ngơ ngẩn, nơi sâu thẳm trong ký ức hắn cũng có một viên trân châu kim sắc như vậy, hắn biết vật đó đối với mình mà nóilà thực trân quý, hắn muốn vĩnh viễn giữ gìn cẩn thận, chính ở trong quá trình cắn nuốt lâu dài, hắn đần độn, viên trân châu kim sắc đó không biết đã không thấy tăm hơi từ khi nào, sau đó tìm ở rất nhiều nơi cũng không thể tìm được.

“Cái này, cho ta?” Lục Lâm Sinh có chút do dự chạm chạm vào những trân châu kim sắc đó.

“Đúng vậy.” Bạch Lăng nhét trân châu vào trong tay hắn, không hề biết cái này đối với Lục Lâm Sinh mà nói có ý nghĩa gì.

Lục Lâm Sinh tâm tình giống như là…… hài tử nhìn lên ngôi sao, có một ngày phát hiện toàn bộ sao trênbầu trời xa xôi không thể với tới đều bay vào trong lòng ngực mình. hắn nhịn không được nắm chặt những trân châu đó, tiến lên giang hai tay ôm lấy Bạch Lăng.

Lúc nàng mắng chửi người, lúc nàng tức giận đều khí thế kinh người, giống như cao chừng hai mét, nhưng bị ôm vào trong ngực, cũng chỉ nho nhỏ mà thôi. Lục Lâm Sinh có loại cảm giác càng cao hứng hơn so với vừa rồi được nhiều trân châu kim sắc như vậy, loại cảm giác này thật xa lạ, hắn có chút mờ mịt, lại không nỡ mà ôm trong chốc lát rồi mới buông ra.

Bạch Lăng lấy lại tinh thần, gãi gãi mặt, nhìn trời, nhìn cây bên cạnh, nghẹn nửa ngày không biết nên nói cái gì.

Động tác của Lục Lâm Sinh quá đột nhiên, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, nếu là người không quen biết, Bạch Lăng có thể một cây búa đấm bay ra hơn mười mét, nhưng Lục Lâm Sinh vừa rồi kia lại hình như là bất đồng một chút. hắn quá cẩn thận, lại rất cao hứng, yêu thích thật sâu quả thực có thể xuyên qua động tác truyền đạt tới nàng.

không thể nói là chán ghét, chính là có điểm kì quái, làm người ta hơi xấu hổ.

“Ừm…… Chúng ta……” Bạch Lăng chúng ta nửa ngày, cũng không nhớ ra kế tiếp phải nói như thế nào. Nàng muốn nói thẳng hay là hai người chúng ta kết giao bạn trai bạn gái đi xem khắp nơi, vừa mới nóihai chữ, bầu trời bỗng nhiên bay xuống một mảnh mây đen, từ mây đen rơi xuống một lão gia gia râu bạc lớn bằng cánh tay, lão gia gia trong tay cầm một cây quải trượng san hô đỏ như máu, rơi xuống trước mắt nàng liền hô to: “Tiểu chủ nhân! không tốt! Ngươi không cần ở bên này lung lay loạn, mau đicùng ta!”

Bạch Lăng: “Ngươi là cái gì?”

Lão nhân trầm mặc một chớp mắt, có chút bi phẫn: “Ta là vỏ sò lão đầu a!”

Bạch Lăng theo bản năng nhìn về phía lão vỏ sò bên hông mình, mấy ngày nay lão vỏ sò cũng khôngnói chuyện, nhưng mấy năm trước lúc không có việc gì, lão nhân cũng thường xuyên mấy ngày khôngnói lời nào, nàng đã quen, không phát hiện có cái gì không đúng. Lão nhân lấy quải trượng san hô đỏ gõ gõ mặt ngoài vỏ sò, vỏ sò mở ra, Bạch Lăng mới phát hiện bên trong vỏ sò xác thật là trống không.

“Ngươi sao lại biến thành cái dạng này, ngươi đi lúc nào, ta vì cái lang gì không hiểu được?” Bạch Lăng mới lạ mà nhìn lão nhân vỏ sò trước nay chưa từng thấy này. Đời này từ lúc nàng phá xác mà ra, lão vỏ sò vẫn luôn là dạng vỏ sò, hiện tại tiểu lão đầu thần kỳ toàn thân trắng trắng này vẫn là lần đầu tiên nàng thấy.

Vỏ sò lão nhân huy động quải trượng san hô đỏ trong tay, dị thường kích động khoa tay múa chân, “Trước kia ta bị thương, không biến thành dạng này được, dưỡng lâu như vậy mới tốt hơn một chút, hơn mười ngày trước ta rời đi…… Bất quá chuyện đó không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất chính là, trước hết người phải nghe ta nói, tìm một chỗ trốn đi, rời khỏi Đông Hải chỗ đó càng xa càng tốt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.