Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 102




Nạp Sa công chúa sắc mặt nhăn nhó, mang theo lang khuyển bị thiến đi rồi.

“Ca ca, anh cảm thấy chúng ta thiến toàn bộ lang khuyển Nạp Sa công chúa mang đến thì thế nào?” Khương Vũ Triều hỏi.

Hề Trác Ngọc suy nghĩ, gật đầu, “Gần đây nghe nói những con chó nàng ta mang đến ở trong thành gặp phải chút việc, khi dễ bình dân, táo bạo như vậy xác thật hẳn là nên tuyệt dục.”

Vì giữ gìn trị an Lạc Đô, bọn họ đạo nghĩa không thể chối từ mà phân phó xuống, các đội viên thiến cho trong vương phủ thừa dịp Nạp Sa công chúa ra ngoài, toàn bộ thiến hết hơn mười chỉ con lang khuyển đực đang xao động ở dịch quán. Còn Nạp Sa công chúa trở về đối mặt với một loạt chó thiến sẽ tức giận như thế nào, việc này không liên quan đến bọn họ.

Nạp Sa công chúa là loại người càng không có phản ứng thì càng muốn chinh phục người khác, nàng mấy lần đi gặp Hề Trác Ngọc đều chạm vào cái đinh mềm, còn bị Khương Vũ Triều nhục nhã một trận, càng hạ quyết tâm muốn cho này hai người biết mình lợi hại.

Còn một người nhất trí với ý tưởng của nàng, vì thế hai người thuận lý thành chương mà tiếp vào nhau. Người này đương nhiên là Dục Vương, nhiều lần thử nhiều lần bại, càng thua càng đánh. Hai vị này tụ tập bên nhau ủ mưu, một muốn Hề Trác Ngọc, một muốn Khương Vũ Triều.

“Chỉ cần dựa theo ngươi nói, Ngọc Lăng Vương thật sự sẽ cưới ta?” Nạp Sa công chúa hoài nghi nhìn về phía Dục Vương.

Dục Vương cong môi cười, “Đương nhiên, ngươi đường đường là công chúa Ngạch bộ, nếu thất thân với Ngọc Lăng Vương, dù thế nào cũng không thể cứ như vậy bỏ qua, đến lúc đó Ngọc Lăng Vương đương nhiên phải cưới ngươi.”

Nạp Sa công chúa: “Tiêu Cẩm Nguyệt thì thế nào?”

Dục Vương: “Nàng ấy đương nhiên thuộc về ta. Ngươi không cần hoài nghi thành ý của ta, chúng ta là minh hữu có lập trường nhất trí.”

Nạp Sa công chúa: “Ta đây chờ ngươi an bài.”

Dục Vương vì một ngày này, kiên nhẫn an bài đã lâu. Vì kia hai người làm mất cảnh giác, hắn ngủ đông một thời gian, ngầm lại không ngừng nghỉ, cố gắng bố trí vạn vô nhất thất.

Ngọc Lăng Vương và Vương phi đều rất ít ra cửa, đặc biệt là Vương phi Tiêu Cẩm Nguyệt, trên cơ bản nếu không phải cần vào cung, đến Tiêu tướng quốc phủ nàng cũng lười về, Dục Vương cho dù an bài người đến cướp, cũng không có biện pháp, cũng không thể vào ban ngày ban mặt trên đường phố người đến người đi, ở bên đường đoạt người.

Chỉ có gặp ngày hội, hai người này mới có thể cầm tay du lịch, lập tức sắp đến Đoan Ngọ, Dục Vương lo lắng nghĩ cách cho người dẫn bọn họ ra phủ, Đoan Ngọ người đông hỗn loạn, đúng là thời cơ xuống tay tốt nhất! Đến lúc đó bắt người vào tay, dùng dược một chút, xem hai người này về sau còn ân ái không dời thế nào.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông!

Nhưng tới ngày Đoan Ngọ, gió đông không thổi tới, thổi là gió tây, trực tiếp đem thổi xuân dược của Dục Vương thất bại.

người Dục Vương an bài không thể dẫn Hề Trác Ngọc và Khương Vũ Triều ra cửa, bởi vì Hề Trác Ngọc trùng hợp đột nhiên bị bệnh. Hề Trác Ngọc ngày thường thân thể khoẻ mạnh, cũng không biết thế nào một trận bệnh thế tới rào rạt, sốt cao không lùi, làm Khương Vũ Triều gấp đến độ xoay quanh, lúc này nàng nào còn nhớ rõ Tết Đoan Ngọ, càng không thể rời khỏi idol của mình đi ra ngoài du ngoạn, dù trời sập động đất, nàng phải chết, cũng chết ở bên Hề Trác Ngọc.

Nhìn idol mặt đỏ bừng thở dồn dập, cùng với mày nhíu chặt, thật hận không thể bị bệnh thay.

Hề Trác Ngọc mông lung mở to mắt, nhìn thấy nàng ngồi ở bên giường, bóng đêm rất sâu, cũng không trở về nghỉ ngơi. hắn không nói, lại chậm rãi nhắm hai mắt. Mơ mơ màng màng ngủ một lúc, lúc mở mắt, bên ngoài vẫn là bóng đêm nặng nề, người canh giữ ở mép giường vẫn không đi, cứ nhìn hắn như vậy.

“Phát sốt mà thôi, ta cũng sẽ không chết, nếu chết, nói không chừng còn trở về hiện đại.” Hề Trác Ngọc ách giọng nói.

Khương Vũ Triều cách chăn nắm tay hắn, “Thời đại này, phát sốt chính là dễ mất mạng. Nếu ca ca thật sự có chuyện gì…… em hy vọng anh có thể trở về hiện đại.”

Hề Trác Ngọc lắc đầu: “Tôi nói đùa thôi, cô còn ở đây, tôi cũng không thể ném lại một mình cô ở chỗ này……”

hắn khép đôi mắt lại, thanh âm lẩm bẩm, dần dần thấp không thể nghe thấy: “một người ở thế giới này, thực cô độc……”

Sáng sớm, Hề Trác Ngọc tỉnh, toàn thân đau nhức, đầu hôn mê, muốn động động tay đều không được. Nhìn bên cạnh mới phát hiện hóa ra không động đậy được là bởi vì bên người bị đè nặng, Khương Vũ Triều nằm ở trong tầm tay hắn ngủ rồi. Có thể là đầu sốt mơ hồ, Hề Trác Ngọc phản ứng đầu tiên là nhấc chăn lên, đắp cho nàng, sau đó tiếp tục ngủ.

Cho nên chờ Khương Vũ Triều tỉnh, phát hiện mình đang nằm ở trong ổ chăn của idol, idol còn ôm eo mình.

Khương Vũ Triều: “……?!!”

Dục Vương lại lần nữa thu được báo cáo các thuộc hạ thất bại, nghe nói bởi vì Ngọc Lăng Vương đột nhiên sinh bệnh, kế hoạch thất bại, hắn tức cũng không nổi. Trải qua mấy thế giới, hắn đã quen loại cảm giác vận mệnh chú định chuyện gì cũng làm không thành, hắn thất bại đơn giản là vì khí vận thế giới đang bài xích hắn, không còn do hắn khống chế, cho nên hắn không có cách nào thành công.

Chú định thất bại, hắn giãy giụa và tính kế còn có vẻ buồn cười.

“đi xuống đi, tìm Dương y quan tới cho ta, không được để ai chú ý.” Dục Vương sắc mặt âm trầm nói.

Cho dù khí vận thế giới muốn thoát ly khỏi hắn, muốn hủy diệt hắn, hắn cũng sẽ không làm địch nhân nhìn không thấy kia sống tốt.

một kế không thành, lại thay một kế, hắn bận rộn âm mưu quỷ kế, quên mất chính mình và tác giả, làm cho Nạp Sa công chúa ăn mặc mát mẻ ở trên thuyền hoa nào đó phơi đến hơn nửa đêm, bị gió sông ban đêm thổi thành ngốc, trời sáng ngời liền nổi giận đùng đùng vào Dục Vương phủ tìm Dục Vương tính sổ. Dục Vương loại nam nhân mặc quần vào liền trở mặt, nếu không dùng được đương nhiên sẽ không hoà nhã với nàng, trực tiếp sai quản gia mời nàng đi ra ngoài.

Trong cung nghe nói Ngọc Lăng Vương sinh bệnh, ban cho không ít dược liệu, còn phái y quan đến khám. Hoàng đế vốn chuẩn bị phái y chính xem bệnh cho mình đến, nhưng nội thị lại bẩm báo tối hôm qua y chính bị ngã gãy chân xin nghỉ, hoàng đế đành phải cho bọn họ đổi người. Cuối cùng chính là Dương y quan đi xem bệnh cho Ngọc Lăng Vương, một y quan có tư lịch trong viện ngự y.

Bởi vì Hề Trác Ngọc bệnh, Khương Vũ Triều cơ hồ không về cung điện mình ngủ, kê thêm cái giường nhỏ ở bên giường Hề Trác Ngọc, thuận tiện chiếu cố hắn. Hề Trác Ngọc cũng không nói như vậy không tốt, ngầm đồng ý hành vi của nàng.

Dương y quan tới xem bệnh cho Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều an vị ở bên cạnh nghe, thường thường hỏi Dương y quan mấy vấn đề, khiến cho Dương y quan mạc danh khẩn trương, Hề Trác Ngọc buồn cười, “không cần lo lắng như vậy, bệnh nhỏ mà thôi, uống thuốc sẽ khỏi.”

Dương y quan vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, không phải bệnh nặng gì, chỉ là quá mức hung hiểm, cần cẩn thận tĩnh dưỡng, nếu không thực dễ lưu lại bệnh căn, khó tốt hẳn.”

Uống thuốc của Ddương y quan, qua hai ngày, bệnh của Hề Trác Ngọc xác thật tốt không ít, cũng không nằm ở trên giường, còn dậy đi lại. Lão tổng quản lo lắng không được, khuyên hắn trở về nằm, Khương Vũ Triều cũng lo lắng, nhưng Hề Trác Ngọc rũ lông mày nhỏ giọng nói với nàng: “Vẫn cần rèn luyện thân thể một chút, khỏe càng nhanh, đúng không?”

Idol giả vờ đáng thương thật chọc người trìu mến, đặc biệt là có thêm chút ốm yếu, Khương Vũ Triều chịu không nổi, phản chiến trong một giây, đáp ứng sẽ trông coi Vương gia, khuyên lão tổng quản đi ra ngoài, quay đầu giữ cửa đóng, mặc cho idol bò dậy hoạt động gân cốt.

Hề Trác Ngọc khoác áo khoác, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, đi dạo vung vung tay, động động chân, trong miệng cảm thán nói: “Vương phi thật tốt a.”

Khương Vũ Triều: “nói rồi, mười lăm phút, xong là phải trở về nằm, chờ ca ca hoàn toàn khỏe, chúng ta có thể đi leo núi. Cần phải rèn luyện thân thể thật tốt, nếu không sinh bệnh thì thật là quá chịu tội, nơi này thuốc hạ sốt cũng không có.” Nàng vì idol sốt cao bị dọa, vẫn còn sợ hãi.

Hề Trác Ngọc ý đồ cứu vãn tôn nghiêm, “Kỳ thật, ngày thường thân thể ta còn có thể.”

Khương Vũ Triều: “Đương nhiên, ca ca thân thể siêu tuyệt, chính là virus này quá xấu rồi!”

Hề Trác Ngọc chậm rì rì ở chuyển động trong phòng, Khương Vũ Triều đi theo bên cạnh bồi hắn cùng chuyển động. Lão tổng quản tới đưa thuốc, ở bên ngoài gõ cửa đốc đốc đốc, Hề Trác Ngọc lập tức cất bước trở lại giường, Khương Vũ Triều đắp chăn cho hắn, lại gỡ áo khoác của hắn xuống, đặt một bên, liền mạch lưu loát làm xong, lúc này mới thần sắc như thường đi mở cửa.

Lão tổng quản thấy cửa phòng đóng chặt, bên trong còn có thanh âm thùng thùng mơ hồ, đưa xong thuốc hàm súc nói một câu với Khương Vũ Triều: “Vương gia sinh bệnh, lúc này vẫn nên nhẫn nại tiết chế chút.” Trong ánh mắt ông tràn ngập không tán đồng ‘ ngày thường không có việc gì chết sống không chịu thân thiết, sinh bệnh lại hồ nháo ’.

Khương Vũ Triều: “……” Ngài cho rằng đôi ta ở bên trong làm gì?

Lão tổng quản: “A đúng rồi, Nạp Sa công chúa hôm nay lại tới nữa, Vương phi có muốn đi ra ngoài gặp không?”

Khương Vũ Triều xua tay: “Ta không rảnh, không phải nàng ta thích chó sao, dắt mấy con chó hung ác trong phủ đi chiêu đãi nàng, xem lần sau nàng còn dám đến không.” Idol sinh bệnh, đang cần người làm bạn, ai có rảnh cùng gà rừng qua đường xé bức, lại không phải lúc nhàn rỗi không có chuyện gì.

Nàng trở về tiếp tục nói chuyện cùng Hề Trác Ngọc, Hề Trác Ngọc bị bệnh nhàm chán, mặt đối mặt với Khương Vũ Triều cùng nàng nói chuyện phiếm, nói tới gia đình cha mẹ từng người.

“…… Lúc đó bà ấy nói không có tiền cho tôi đi loại đại học này, bà ấy là phụ nữ truyền thống, cảm thấy tôi đi học diễn kịch chính là việc không sáng rọi, nhưng khi đó tôi tuổi trẻ khí thịnh, lại cảm thấy ở nhà cha kế không nổi, cho nên kỳ nghỉ hè đi làm thuê kiếm học phí, kiên trì muốn học biểu diễn.”

Khương Vũ Triều: “Em biết, khi đó làm diễn viên quần chúng đúng không, còn diễn một thiếu niên áo rồng trong bộ《 Thiếu niên thiên tử 》.”

Hề Trác Ngọc kinh ngạc: “Sao loại chuyện này cô cũng biết?”

Khương Vũ Triều: “có một lần ở trên Weibo có diễn viên vai phụ trong Thiếu niên thiên tử, em từng nhìn thấy.”

Hề Trác Ngọc: “cô thật sự fan quá cứng, chuyện lâu như vậy, chính tôi cũng nhớ không rõ lắm.”

Khương Vũ Triều có chút kiêu ngạo: “Em nói rồi, em là fan sớm nhất của anh a, chuyện của anh, em biết rất nhiều.”

Hề Trác Ngọc: “A? Phải không, vậy cũng không chắc, có một số việc cô nhất định không biết.”

hắn trầm ngâm một chút bắt đầu tính sổ: “Từ Tiêu Phong và tôi là bằng hữu thật sự, không phải tình huynh đệ plastic; Lý Đông Nam là một hậu bối tôi tương đối thưởng thức, phát Weibo khen hắn không phải công ty yêu cầu, là hành vi cá nhân cuẩ tôi; Lâm Mộng Nhi tuy rằng ngốc bạch ngọt nhưng tâm địa không tồi, cô ấy có bạn trai, cũng không muốn dính vào tôi để lăng xê……”

hắn còn chưa tính xong, Khương Vũ Triều bùm một chút quỳ gối trên giường hắn, giữ chăn hắn, “Ca ca em sai rồi!”

Đúng vậy, làm một fan độc, nàng đã từng cười nhạo Từ Tiêu Phong diễn tình huynh đệ plastic quá giả, trào phúng tiểu thịt tươi Lý Đông Nam cho không, cự tuyệt Lâm Mộng Nhi cọ nhiệt độ…… Còn có rất nhiều.

Hề Trác Ngọc: “nói vui với cô thôi, không cần hành đại lễ như thế.” Người có thân sơ xa gần, nếu người xa lạ mắng, hắn sẽ có chút tức giận, nhưng hiện tại người ta là Vương phi cuẩ mình, cái thân sơ xa gần này không được tính.

nói xong việc của mình, Hề Trác Ngọc lại hỏi Khương Vũ Triều, gần đây hắn bắt đầu tò mò về Khương Vũ Triều sựmuốn biết là cái dạng gia đình gì mới có thể dưỡng ra nàng một cô nương có vị ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’ như vậy.

Khương Vũ Triều cũng không kiêng dè, thẳng thắn nói cho hắn: “Mẹ em mất sớm, ba em là nhà giàu mới nổi làm địa ốc, bắt đầu cưới mẹ kế cho em, là loại mẹ kế giống như của công chúa Bạch Tuyết, nhìn em không vừa mắt, chỉmuốn giết chết em, khi đó em còn chưa lớn, bắt đầu bị khi dễ, sau đó đánh nhau với bà ta, nháo đến trong nhà long trời lở đất, cuối cùng bởi vì bà ta quá ầm ĩ lại không thể sinh con trai, ba em là tra nam mới ly hôn, cưới một người vợ càng trẻ hơn, là mẹ kế số 2 của công chúa Bạch Tuyết.”

“Sau đó còn có mẹ kế số 3…… Em thật không biết đôi mắt ba em có tật xấu gì, coi trọng người nào cũng giống hệt nhau, mỗi người đều không xé bức thì không thoải mái, mới làm cho em luyện ra như thế.”

Hề Trác Ngọc không nghĩ tới nàng và mình, gia đình có vài phần giống nhau, cha kế của hắn tuy rằng không đánh chửi hắn, nhưng cái loại bạo lực lạnh này xuyên qua toàn bộ thời kỳ thanh thiếu niên của hắn.

“Thực vất vả đi.” Hề Trác Ngọc bỗng nhiên nói.

Khương Vũ Triều ngừng lại: “Ừ, thực vất vả. Nhưng sau đó em thích anh, thì không cảm thấy vất vả nữa.”

Hề Trác Ngọc giật mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt fan cứng Khương Vũ Triều đầy thành kính, trái tim khô cằn lại động đậy. hắn suy yếu nói: “Chúng ta thương lượng một chút, cô tận lực giảm bớt số lần thổ lộ với tôi được không? Tôi bị bệnh, sức chống cự không cao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.