Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Chương 2: Chương 2




Cô cẩn thận quan sát, mỗi lần ánh sáng đỏ nhấp nháy một cái, một sợi dây đằng mơ hồ sẽ hiện lên, cho tới khi ánh sáng đỏ không còn lóe sáng nữa.

Đã tiêu hóa xong.

Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ như vậy.

Xương cốt trên người cô trở nên trắng hơn một độ, chạm vào sẽ cảm thấy trơn trượt.

Không ngờ còn mang hiệu quả làm đẹp.

Cô chọc chỗ này một cái, gõ chỗ kia một cái, nghe âm thanh lảnh lót như tiếng nhạc vang lên từ xương cốt của mình.

Ừm… rảnh rỗi không có việc gì có thể đánh một khúc nhạc để nghe.

Phong Kỳ Kỳ phủi sạch bùn đất trên xương cốt, đứng lên, nâng cao hai chân rồi hạ xuống.

Có chút không thích hợp.

Thứ nhất: Khoảng cách từ tầm mắt của cô tới mặt đất có hơi thấp.

Thứ hai: Đa số xương đùi đều mỏng manh như xiên tre, đặc biệt là nó còn ngắn tới mức làm người ta tức giận.

Cô có dự cảm không lành.

… Đợi đã, không phải cô là một tên lùn đó chứ?

Phong Kỳ Kỳ lần nữa nằm xuống mặt đất, theo bản năng kéo tay phải khỏi vai mình.

Quả nhiên, cô là Bạch Cốt Tinh, xương cốt có thể tùy ý tách rời.

Cô thật thông minh.

Năm chiếc xương ngón tay linh hoạt di chuyển trên mặt đất, chạy tới đỉnh đầu vẽ một dấu, lại chạy xuống bàn chân vẽ một dấu nữa.

Tay phải hoàn thành nhiệm vụ tự động quay về bả vai, Phong Kỳ Kỳ hoạt động hai cái, cảm thấy không sao mới đứng lên quan sát, trừng to đôi mắt nhìn chiều dài được vẽ trên mặt đất.

“! ”

A, chắc chắn là đôi mắt của cô có vấn đề rồi.

Cô bẻ một đoạn xương tay của mình, chiếc xương này dài khoảng 5cm, tạm xem nó như một cây thước vậy.

Cuối cùng, cô đã có nhận thức về chiều cao hiện tại của mình.

…80cm.

Bộ xương trắng lùn thấp im lặng thật lâu, cuối cùng cô chỉ đành lấy xương tay về, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sương mù dày đặc khắp nơi làm hạn chế tầm nhìn của cô, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó chịu, cô nhận ra nơi này không phù hợp để mình sinh sống, cần phải tìm chỗ nào đó để phơi nắng.

Bổ sung canxi sẽ giúp cô cao lên!

Trước mặt cô có hai con đường trái và phải, cô quyết định chọn bên trái, lúc này đóa hoa nhỏ màu hồng phấn trên đỉnh đầu đột nhiên truyền lại tín hiệu cho cô, cô có thể hiểu được ý nó muốn nói: Bên phải.

Cô vuốt nhẹ hoa nhỏ, thứ này mọc trực tiếp từ đỉnh đầu cô, giống như tóc vậy, Phong Kỳ Kỳ chỉ cần suy nghĩ, trên đầu lại có thêm hai đóa hoa nhỏ màu hồng phấn giống nhau.

Bộ xương trắng bắt đầu hứng thú, vui vẻ làm cái đầu của mình mọc đầy hoa nhỏ, tạo thành vòng hoa tự nhiên, không cần nhìn cũng biết bản thân cô lúc này xinh đẹp cỡ nào.

Đợi “tạo hình” xong, cô đi về phía bên phải, đi rồi hai bước thì dừng lại, nhìn chăm chú vào cái hố mình mới đứng lên, đột nhiên nhớ lại: Nếu đây là nấm mồ chôn cô, vậy có khi nào sẽ có vật bồi táng theo không?

Dù sao đây cũng là mồ của cô, đào hay không đều được.

Phong Kỳ Kỳ nhanh nhẹn ra tay, nhưng qua vài phút, ngoại trừ đào ra một món đồ rõ ràng đã hư thối, không còn thứ gì khác.

Ngay khi cô đang định dừng tay lại thì “bộp” một tiếng, xương ngón tay của cô chạm vào một vật c ứng.

“!” Không ngờ lại có thật.

Phong Kỳ Kỳ tăng tốc, cô nhanh chóng đào được một hộp gỗ, trên bề mặt có dấu hiệu bị cháy và ăn mòn nhưng tổng thể vẫn còn nguyên vẹn.

Vì cẩn thận, cô lấy một mẩu xương sườn cạy nắp hộp, lỡ như trong đó có con sâu to đáng sợ nào đó nhảy phốc lên mặt, làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp của cô thì sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.