Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 23




Hơi hơi mở mắt ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng tú lệ kia thật sâu.

Qua bao thăng trầm, cuối cùng nàng cũng đã quay về trong lòng hắn, ngủ say ngoan ngoãn như một chú mèo con

Vậy, nàng có phải cũng yêu hắn hay không? Lấy sinh mệnh, dùng hết toàn bộ sức lực, toàn tâm toàn ý, liều mạng yêu!

Nàng dường như nghe được nghi vấn của hắn, ở trong mộng khẽ ngâm một tiếng, càng thêm không muốn xa rời, co rút vào trong lòng hắn, cùng da thịt hắn chạm nhau, chân quấn quýt lấy nhau, hắn nhướng mày cười nhẹ, đây là câu trả lời của nàng!

***************

Tại gian biệt viện không thấy ánh mặt trời này, cảm thấy nghi hoặc không chỉ riêng mình Nguyễn Chân Chân, còn có Ngột Tựu đối diện Cơ Dương đang hỏi cho rõ ngọn nguồn.

“Ngươi có biết gã hoàng tôn kia vì sao cứu Tiểu Tước Nhi không?” Ngột Tựu đầy bụng nghi vấn.

“Ta làm sao biết!” Cơ Dương cười lạnh mấy tiếng, chua chát nói: “Đại khái tiểu đồ đệ ngươi rất lẳng lơ phóng đãng, không biết câu dẫn linh hồn nhỏ bé của người ta lúc nào mà thôi!”

“Một khi đã như vậy, ngày mai ta liền mang Tiểu Tước Nhi khởi hành đến Xiêm La quốc, giúp ngươi chuẩn bị mọi chuyện, sau đó sẽ đến đón ngươi.” Ngột Tựu dằn lòng giúp hắn chu toàn.

“Phải không?” Cơ Dương hừ nhẹ một tiếng, vẫn cứ lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi không phải nghĩ như vật đâu! Chỉ sợ mang Tiểu Tước Nhi đi là thật, tới đón ta là giả.”

“Ngươi đã không tin ta, vậy rốt cuộc muốn như thế nào?” Ngột Tựu chán ghét trừng mắt nhìn giả nữ nhân đang đối diện gương đồng trang điểm tỉ mỉ, thấy người đó không vội không chậm khẽ nhướng mày, từ hộp son lấy ra màu son đỏ chói thoa lên môi.

“Rất đơn giản, ta muốn ngươi tự tay giết tiểu tiện nhân kia, chúng ta cùng đi Xiêm La.” Cơ Dương cũng không giận, âm độc lại quyến rũ nhìn hắn từ trong gương, chắc như đinh đóng cột nói: “Bằng không, chúng ta ôm nhau chết chung.”

Hiện thời hắn cái gì đều không có! Quyền thế, địa vị, danh dự, tiền tài, toàn bộ đều tan thành mây khói, bên người cũng chỉ còn lại nam nhân này, đáng tiếc còn có mang dị tâm, bất cứ lúc nào cũng muốn thoát khỏi mình.

“Ta là sư phụ của nàng ấy!” Ngột Tựu mới không nỡ xuống tay giết Nguyễn Chân Chân bây giờ.

“Thôi đi, đừng nói ngươi không hạ thủ được, trong lòng ngươi đang nghĩ gì chẳng lẽ cho ta không biết sao?” Cơ Dương đứng bật dậy, đem hộp son trong tay ném mạnh trên mặt đất.

Ngột Tựu đang muốn trở mặt, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.

“Hầu...... Không, phu, phu nhân, không tốt, bên ngoài có mấy hắc y nhân đằng đằng sát khí , đang cùng bọn thuộc hạ giao thủ.” Có thủ hạ ở bên ngoài lo lắng bẩm báo.

Ngột Tựu hung tợn trừng mắt nhìn Cơ Dương trừng trừng, xoay người xông ra ngoài, vẫn là chờ giải quyết chuyện bên ngoài rồi mới tiếp tục tính sổ giả nữ nhân này!

Ngoài phòng, trong viện, đang đánh nhau đến náo nhiệt, bốn hắc y nhân, trong đó có hai người đang cùng các sát thủ Bách Điểu Các giao thủ, hai người khác đang ứng ở một bên phất cờ hò reo cố lên trợ uy.

“Dừng tay!” Ngột Tựu liếc mắt một cái nhìn ra tất cả những thủ hạ không có ai là đối thủ của hai người kia, bởi vì người tuy rất đông nhưng đều đã bắt đầu chống đỡ không được.

“A, tên lợi hại cuối cùng cũng đã ra, cứ mãi phái đám lính tôm tướng cua thật sự là lãng phí thời gian của chúng ta mà!” Hắc y nhân bàng quan thứ nhất mở miệng, thanh âm nũng nịu, vòng eo nhỏ nhắn quấn quanh một cây roi bằng vàng xem ra là một nữ nhân.

“Không phải còn có một tên giả nữ nhân sao? Sao lại không thấy đi ra? Một lần giải quyết cho xong, đỡ phải phiền chết người.” Hắc y nhân thân hình khôi ngô tục tằng một quyền đánh bay hai gã sát thủ, người này ra tay ngoan độc, chiêu chiêu bị mất mạng, tính tình hiển nhiên không tốt lắm.

“......” Một vị nam tử cao lớn khác cũng không thèm nói một tiếng, trở lại vung một chân xoáy gió đem mấy sát thủ đá hộc máu, chưởng pháp vững vàng, mười phần khí thế.

Đó không phải là do nhóm sát thủ dưới trướng của “Bách Điểu Các” võ công quá yếu, mà là hai người kia chính là cao thủ hiếm thấy. Xem xét Ngột Tựu thủ hạ bởi vì bị đánh cho mặt xám mày tro mà giận không thể át, nữ hắc y nhân không khỏi vui vẻ thầm nghĩ, nếu hắn biết được một trong hai người là giết khắp thiên hạ không địch thủ “Thiên hạ đệ nhất sát thủ của hôm qua”, người còn lại là ‘Đại tướng quân tiền triều xx”, trên mặt sẽ xuất hiện loại biểu cảm nào?

“Dừng tay!” Ngột Tựu thét to một tiếng, một mặt âm thầm đoán lai lịch đối phương, một mặt coi như khách khí hỏi: “Không biết chư vị đến đây, có gì phải làm sao?”

“Lôi thôi dài dòng quá!” Đứng ở một bên đang xem cuộc chiến một hắc y nhân khác lại không chút khách khí, khẩu khí còn lớn hơn đòi mạng lớn tiếng la hét: “Gia chủ của ngươi chết đâu rồi? Gọi hắn lăn ra đây gặp ta!”

Tầm mắt quét về phía hắn, chỉ cần liếc mắt một cái, Ngột Tựu đã biết trên người người này không hề có nửa điểm võ công đáng nói, cố tình còn dám ở trong một đống cao thủ lớn giọng như thế, có thể thấy được thân phận người này thật sự không bình thường.

“Các hạ là ai? Có phải có chút hiểm lầm gì với Hầu gia nhà ta hay không......” Hắn lời còn chưa dứt đã bị tiểu tử hắc y nổi trận lôi đình đánh gãy.

“Lầm cái đầu mẹ ngươi, hắn bắt lão bà yêu dấu của ta, ngươi còn dám trợn mắt nói nói dối? Hiểu lầm? Ta khinh!”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đối phương miệng nói lời ngông cuồng, chưa từng chịu qua khuất nhục như thế này, mặt Ngột Tựu vặn xoắn, không tiếp tục giả vờ khách sáo nữa.

“Ta là ông nội của ngươi, Nguyên Dắng đại gia, kêu tên giả nữ nhân chết tiệt đó mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!” Trên gương mặt luôn thích cười hiếm khi xuất hiện vẻ lạnh lẽo, trên đời này đại khái không có chuyện gì có thể làm cho hắn xuất hiện vẻ mặt khủng bố như vậy.

Chỉ có thể là, vì nữ nhân của hắn.

☆☆☆

Hiện tại...... Là cái tình huống gì?

Nguyễn Chân Chân trừng mắt, một đôi mắt to, ngây ngốc nhìn mấy người đang đứng ở đối diện, lòng tràn đầy kinh sợ cùng khó có thể tin.

Tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ có chút xa, nhưng nàng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ, Tạ chưởng quầy, Tiêu đồ tể, cô chủ khách sạn, còn có...... Nguyên Dắng.

Nước mắt nói đến là đến, tràn đầy đôi mắt long lanh. Nàng cho rằng, sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa ......

Nguyên Dắng không thể chịu nổi khi thấy lão bà thân yêu của mình rơi lệ, gấp đến độ muốn giơ chân, bất đắc dĩ lão bà lúc này còn bị người ta kiềm kẹp, không thể để cho hắn ôm vào trong ngực dỗ rồi lại dỗ, thực mẹ nó tồi thế!

“Chân Chân! Bọn họ có phải khi dễ nàng hay không? Nàng đừng khóc mà, ta ở đây, ở đây mà, đừng khóc được không? Nàng đừng sợ, chờ ta tới cứu nàng , nếu bọn họ đánh nàng một cái tát, ta liền chặt tay bọn họ; Bọn họ đá nàng một cước, ta liền phế gốc rễ của bọn họ. Nguyên Dắng ta nói được thì làm được, ai không sợ thì cứ lăn ra đây cho Lão Tử xem!” Hắn kiêu ngạo phách lối lớn tiếng uy hiếp.

Nghe vậy, vừa bị Tiêu Tàn Dạ cùng Tạ chưởng quầy sửa chữa một chút, lúc này đang nằm loạn thất bát tao ngã nghiêng trong viện, đám sát thủ“Bách Điểu Các” cảm thấy phát lạnh. Quý công tử thoạt nhìn như được nuông chiều từ bé, tâm địa lại ác như vậy, khẩu khí lại lớn như vậy? Còn muốn phế đi gốc rễ của bọn họ!

Nhưng nhìn hai người hắn mang đến, võ công sâu không lường được, thân thủ đối phó với bọn họ nhiều người như vậy đều dư dả thoải mái thật sự, không biết vị Nguyên công tử này trên người có mang kì nghệ gì hay không? Thế ngoại cao thủ thuộc loại khó gặp ở trong chốn giang hồ?

Chỉ có Nguyễn Chân Chân biết, hắn mới không phải là cao thủ gì cả, hắn chỉ là một người ở một địa phương kỳ quái tên là “Ô Long Trấn”, mở ra một hiệu cầm đồ kỳ quái, luôn lấy thái độ ngông nghênh nhưng chân thành làm chút chuyện ngu xuẩn quái dị làm người ta cười sặc sụa.

Nàng biết nam nhân kì quái này, cho dù không có ai làm chỗ dựa cho hắn, không có ai hỗ trợ, một khi hắn hạ quyết tâm làm việc gì, cho dù người đang ở hiểm cảnh, vứt bỏ tính mạng, hắn cũng phải đi mạo hiểm thử một lần.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn chính là như vậy, rõ ràng không phải là đối thủ của nàng, vẫn to gan lớn mật, mặt dày mày dạn trêu cợt nàng, thẳng đến khi đem nàng chọc giận đến mức ra tay đem hắn đánh chết khiếp......

“Chàng làm sao có thể đến......” Nàng nghẹn ngào, không hề chớp mắt cứ mãi nhìn thẳng hắn, sợ giây tiếp theo hắn sẽ biến mất không thấy. Thật lâu sau, nàng lại thì thào hỏi chính mình cũng như hỏi hắn: “Làm sao có thể?”

Hắn làm sao có thể tới cứu nàng? Còn đến cùng với cô chủ khách sạn? Chuyện này không khỏi cũng quá kỳ quái nha?

“Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ nha!” Nguyên Dắng từ xa xa nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy lại nghe không rõ nàng đang nói cái gì, càng phát ra lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.