Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 40




Editor: bevitlangthang

Mỗi ngày Đại Lan đều thức dậy từ rất sớm, hôm nay cũng vậy. Cậu đẩy cửa ra, chuẩn bị đi tới khách điếm, nhưng mà lại bị một người dính đầy máu ngồi trước cửa làm cho hoảng sợ.

Cậu vội vàng ngồi xổm xuống xem xét tình huống của người đó, lại bỗng nhiên phát hiện người này thế nhưng là Ngụy Mân. Tay Đại Lan run lên, hầu như không nghe được mạch đập của hắn.

Còn sống.

Tuy mạch đập mỏng manh, nhưng chính xác là còn sống.

Đầu Đại Lan mơ hồ, một chút cũng không hiểu vì sao cả người Ngụy Mân đều là máu lại xuất sẽ ở đây, nhưng thân thể vẫn theo bản năng mà nâng cơ thể Nguỵ Mân đang ngất đi về phía y quán.

Mới buổi sáng bỗng nhiên đã đưa một người đầy máu tới, y quán sôi nổi hẳn lên. Ngược lại Đại Lan là người trở nên nhàn rỗi nhất. Cậu ngồi bên ngoài chờ, thân thể nhịn không được hơi phát run. Đã rất lâu rồi Ngụy Mân không tới, nhưng cậu không muốn gặp lại Nguỵ Mân trong tình cảnh này.

Rốt cuộc Ngụy Mân đã xảy ra chuyện gì......?

Nửa canh giờ sau, đồng học của y quán tới tìm Đại Lan, nặng nề gật đầu, nói: "Người bị thương còn sống, miệng vết thương đã rửa sạch bằng thuốc trị thương rồi, đừng lo lắng. Bây giờ mất máu quá nhiều còn hôn mê nữa, không biết khi nào sẽ tỉnh lại, hơn nữa sư phụ nói hắn còn bị thương ở đầu, có khả năng sẽ bị mất trí nhớ."

Đại Lan lên tiếng, tiểu đồng học lại hỏi: "Người bị thương có quan hệ gì với ngươi vậy, tại sao hắn bị thương như vậy?"

"Ta không biết...... Buổi sáng hôm nay hắn nằm trước cửa nhà chúng ta... Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì......" Đại Lan cười khổ một chút. Cậu đưa ít tiền cho tiểu đồng học, nói: "Ta còn có việc, muốn chữa thế nào thì để sư phụ ngươi quyết định, buổi chiều ta lại tới thăm hắn."

Tiểu đồng học nhận tiền, gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi nhớ tới nha."

Đại Lan gật đầu, rời khỏi y quán.

Đi vào khách điếm, chính thấy Hoài Tân đang tìm mình, Hoài Tân vẫy tay, nói: "Sao trước cửa nhà mình đầy máu vậy...... Tại sao quần áo trên người ngươi cũng có máu? Ngươi đánh lộn với người khác trước cửa hả?"

"Tại sao ta lại......" Đại Lan bất đắc dĩ lắc đầu, "Sáng nay ta ra cửa thì thấy...... Có người bị thương, cả người đều là máu nằm trước cửa nhà, ta liền đưa hắn tới y quán."

"A? Có chuyện này sao?" Hoài Tân gãi đầu, "Không phải ở đây rất an toàn sao, lúc trước ta nhìn trúng điểm này nên mới mua đất ở đây...... Bây giờ xem ra ta phải tăng thêm tầng một tầng kết giới để bảo vệ lão bà cùng bọn nhóc. À người đó là ai vậy?"

"Là...... Là Ngụy Mân." Đại Lan thành thật trả lời.

"...... Đợi chút, ai?" Hoài Tân móc móc lỗ tai.

"Ngụy Mân." Đại Lan thở dài.

"Ngụy Mân? Bị thương? Cả người đều là máu?" Hoài Tân lặp lại một lần nữa, sau đó bỗng nhiên vỗ tay, "Đúng là nghiệp chướng mà, sao hắn còn chưa chết trên đường nữa vậy?"

Đại Lan xấu hổ lễ phép cười cười, nói: "Có thể là...... Chưa trả hết nghiệp......"

"Ngươi cũng là, sao lại đi cứu hắn làm gì." Hoài Tân nhìn cậu lắc đầu.

Đại Lan nghĩ nghĩ, nói: "Ta đây không phải sợ hắn chết trước cửa nhà chúng ta, doạ tẩu tử nhà chúng ta sao."

"Vẫn là ngươi nói có lý." Hoài Tân vừa lòng gật gật đầu, "Nhưng mà...... Tên xà vương này còn khoẻ chán, sao lại trọng thương vậy?"

"Ta không biết." Biểu tình Đại Lan có chút mờ mịt.

Hoài Tân xua xua tay: "Không nói chuyện về hắn nữa, cứu cũng đã cứu rồi, cứu xong để hắn mau chóng cút đi."

"Ừm, kia...... Ta đi giúp mọi người đây." Đại Lan nói.

Hoài Tân gật gật đầu, trong miệng nhịn không được ngâm nga. Nghĩ đến bộ dáng của Ngụy Mân, trong lòng hắn liền tràn ngập vui sướng.

Sau khi khách điếm đóng cửa, Đại Lan liền chuẩn bị tới y quán thăm người, cậu nói mãi Hoài Tân mới không đi cùng.

Một mình cậu đi vào y quán, tiểu đồng học thấy cậu, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi! Người kia vẫn luôn muốn gặp ngươi đó."

Đại Lan bất đắc dĩ nói: "Hắn tỉnh rồi sao?"

"Ừm, buổi chiều thì đã tỉnh rồi, hắn tỉnh lại sớm lắm."

Hai người vừa nói, vừa đi vào phòng, Nguỵ Mân bị bọc thành cái bánh chưng thấy Đại Lan vào, lập tức giãy giụa muốn bò dậy vọt tới bên người cậu, Đại Lan hoảng sợ, nhíu mày nói: "Ngươi đừng lộn xộn."

Ngụy Mân thành thật ngồi xuống, hắn si ngốc mà nhìn Đại Lan, khàn giọng nói: "Ta còn tưởng rằng ta sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi nữa."

Đại Lan làm bộ nghe không hiểu, hỏi: "Ngươi sao rồi? Tại sao lại xảy ra chuyện này?"

Ngụy Mân trầm mặc trong chốc lát, hiểu được hắn không muốn để người thứ ba biết, Đại Lan liền chuẩn bị rời đi.

Ngụy Mân ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Bọn họ soán vị."

Chỉ là bốn chữ này, Đại Lan liền hiểu rõ. Trách không được Ngụy Mân bị thương thành như vậy.

Ngụy Mân ho khan vài tiếng, tiếp tục giải thích với Đại Lan. Chuyện lần trước hắn soán vị bị bại lộ, hơn nữa gần đây tâm tư cũng không còn đặt trên Xà tộc nữa, nên lần này hắn bị soán vị cũng là lẽ đương nhiên. Lúc ấy hắn bị thương rất nặng, sau khi thoát khỏi chỗ đó chỉ muốn chạy tới gần trấn Vạn Yêu một chút, không nghĩ tới thật sự chạy thoát tới đây.

"Cái này cho ngươi." Ngụy Mân lấy ra một cái túi đưa cho Đại Lan, Đại Lan nhận lấy nhìn nhìn, phát hiện đồ vật bên trong là di vật phụ thân của cậu, "Ta lấy nó trước khi chạy thoát, nghĩ cho dù có chết ta cũng muốn đưa cho ngươi...... Như thoả thuận trước đó."

"Bây giờ ta...... Hai bàn tay trắng." Ngụy Mân tự giễu cười cười, "Nhưng không nghĩ rằng mình vẫn còn sống."

"...... Là ngươi tự tìm." Đại Lan thấp giọng nói.

"Đúng, là ta tự tìm." Ngụy Mân nghiêm túc gật gật đầu.

Đại Lan không biết nên nói gì với hắn, cầm túi liền lạnh lùng rời đi.

Đồng học y quán bưng thuốc tiến vào, Ngụy Mân nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Nếu như ta giả bộ mất trí nhớ, có phải hắn sẽ tốt với ta hơn một chút không?"

Tiểu đồng học trừng hắn một cái, nói: "Giả bộ mất trí nhớ? Chắc sư phụ của ta đánh chết ngươi quá."

Ngụy Mân uống thuốc xong cười rộ lên, nói: "Tiểu huynh đệ, ta có thể nhờ ngươi làm một chuyện không? Ngươi giúp ta thuê một gian phòng tiện nghi, đây là tiền phí của ngươi." Hắn còn mang theo một ít bạc để phòng thân, may mà không phải rơi vào tình trạng không một xu dính túi, nếu còn sống, hắn cũng không thể phụ lòng cái mạng này.

"Chừng nào ngươi lành thì tính tiếp, sư phụ ta không cho ngươi xuống giường." Đồng học xua tay, bưng chén không ra ngoài.

Ngày hôm sau, Hoài Tân trong lòng ngứa ngáy, đi sau lưng Đại Lan tới y quán. Nhưng mà lại nhận được thông báo, Ngụy Mân một lần nữa lâm vào hôn mê.

"Hắn trúng độc đã lâu, bây giờ độc mới bắt đầu phát tán." Đồng học gãi gãi đầu, nói, "Sư phụ ta còn cứu hắn, các ngươi về đi."

Không có biện pháp, Đại Lan cùng Hoài Tân đành phải về nhà trước.

Hoài Tân nhìn biểu tình buồn bã mất mát của Đại Lan, không biết làm sao mà thở dài, vỗ vai mình, nói: "Muốn khóc thì cứ khóc trong lòng ca ca đi, tẩu tử ngươi cho phép."

Đại Lan khụt khịt cái mũi, nói: "Ngươi mới muốn khóc đó. Ta chỉ có chút cao hứng, chứng minh ông trời còn chưa mù."

Nghe được giọng hai người nói chuyện, Lý Toàn mở cửa ra, bất đắc dĩ nói: "Hai người các ngươi...... Đến nhà cũng không vào, làm gì đó?...... Đại Lan sao vậy? Sao lại khóc?."

"Ngụy Mân trúng độc." Hoài Tân nhún vai, giải thích nói.

"A?! Không phải hôm qua đã tỉnh rồi sao?" Lý Toàn ngẩn người, trách không được biểu tình Đại Lan nhìn qua không được tốt lắm.

"Những người ăn ở không tốt đều sẽ có trời......" Hoài Tân còn chưa nói xong, đã bị Lý Toàn trừng mắt nhìn một cái: "Nói cái gì đó, không nhìn thấy tâm tình của Đại Lan không tốt sao?"

Hoài Tân hậm hực gãi gãi đầu, nói: "Rõ ràng Đại Lan nói vậy mà...... Còn nữa, lão bà, ngươi một chút cũng không có cảm giác ngươi là người từng bị hắn hại sao!"

"Nhưng bây giờ hắn cũng thảm lắm rồi......" Lý Toàn vô tội nói. Cậu cũng thấy trước cửa toàn là máu, biết Ngụy Mân bị thương có bao nhiêu nặng.

"Ngươi chính là quá tốt bụng đó." Hoài Tân ợ một tiếng. Lão bà hắn không mắng người cùng hắn, quá đáng, quá đáng lắm rồi.

Hoài Tân bỗng nhiên chuyển hướng sang Đại Lan, hỏi: "Vậy bây giờ ngươi định làm gì?"

"Ta......" Trong lòng Đại Lan có chút rối bời, trong lòng cậu không phải không có Ngụy Mân, nhưng cũng không thể biểu hiện ra rằng mình rất để ý tới hắn.

"Tẩu tử ngươi sẽ không để bụng những chuyện này," Hoài Tân nói tiếp, "Chỉ cần đôi mắt ngươi có lòng tha thứ cho hắn, người làm ca như ta cũng sẽ không ép ngươi làm chuyện gì."

Hoài Tân tỏ thái độ nói.

Lý Toàn cười cười, nói: "Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, ta không được, nhưng còn có đại ca ngươi bảo vệ ngươi."

Hầu kết Đại Lan giật giật, mắt có chút ẩm ướt, hắn lắc đầu nói: "Ta mới không cần đại ca bảo vệ ta, đại ca chuyên tâm bảo vệ tẩu tử cùng các bảo bảo là được rồi."

Hoài Tân duỗi người, đi về phía phòng bếp: "Được rồi, nói sao ta cũng là ca ca của ngươi, sao có thể mặc kệ ngươi được. Lại đây phụ ta nấu cơm, không thể để tẩu tử ngươi đói chết được."

Đại Lan nhịn không được nở nụ cười, vội vàng đuổi theo.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Đại Lan đều sẽ đúng giờ tới y quán thăm hắn, chỉ là Ngụy Mân vẫn như cũ chưa tỉnh.

Chiều hôm nay, Đại Lan nhanh chóng làm xong chuyện, như cũ đi tới y quán thăm Ngụy Mân tỉnh lại chưa, lại thấy trên giường không có người.

"A, ngươi đến rồi." Đồng học thấy hắn, chào hỏi, "Đêm qua hắn đã tỉnh rồi, sáng nay thân thể có thể đi đượcrồi."

"Hắn tỉnh rồi ư?! Còn độc trong người hắn thì sao?" Đại Lan vội vàng hỏi.

"Tỉnh lại có nghĩa là độc đã được giải, ngươi đừng lo lắng." Đồng học giải thích.

"Vậy hắn đi đâu?"

Đồng học lắc đầu: "Cái này ta cũng không biết." Kỳ thật hắn biết, chỗ ở của Ngụy Mân là do hắn tìm được, nhưng Ngụy Mân không muốn hắn nói cho những người khác biết, cho nên hắn đành phải giả ngu.

"À thì ra là vậy...... Cảm ơn ngươi." Đại Lan miễn cưỡng cười cười. Nếu độc của Ngụy Mân đã được giải thì tốt rồi.

Chuyện này qua đi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ không nhắc tới, chuyện nên làm thì làm.

Thời gian bất tri bất giác tới mùa đông, trấn Vạn Yêu vào đông liền có tuyết rơi. Hoài Tân lười biếng mà nằm ở nhà với lão bà và các con, Đại Lan đành phải một mình giải quyết chuyện khách điếm.

"Chưởng quầy! Người giao rượu tới rồi, ngài đi kiểm tra một chút." Tiểu nhị nói.

Đại Lan lên tiếng, buông bút, đến hậu viện kiểm hàng. Nhìn thấy người đưa hàng, nháy mắt Đại Lan liền hoá đá tại chỗ.

Người đưa hàng tới hoá ra là Ngụy Mân. Hắn ăn mặc đơn giản mộc mạc, một con mắt bị băng vải lại, Đại Lan liếc mắt một cái vẫn nhận ra hắn.

"Ngụy Mân? Tại sao lại là ngươi......" Đại Lan có chút mờ mịt.

Nhưng Ngụy Mân thoải mái hào phóng cười nói: "Ta ở trấn trên giúp người khác giao rượu. Thời tiết lạnh lắm, ngươi không chịu được đâu, kiểm hàng xong thì mau vào đi."

"Mắt ngươi bị sao vậy?" Đại Lan cau mày hỏi.

"Lúc trước bị độc ăn mòn, bất quá mắt bên này vẫn còn tốt lắm." Ngụy Mân giải thích nói, "Ta vốn định mang cho ngươi một ít điểm tâm, nhưng tiểu cô nương không chịu bán cho ta."

Tiểu cô nương......? Là Tiểu Đào Mạt đi.

Đại Lan bất đắc dĩ cười cười, chắc chắn trong lòng Tiểu Đào Mạt cũng không thích Ngụy Mân.

"Bây giờ ngươi ở đâu?" Rất nhanh Đại Lan liền thu ý cười lại, nhịn không được hỏi.

"Ta thuê phòng ở thành Nam. Hồi trước giúp người khác giao hàng, nên không có thời gian đến gặp ngươi." Ngụy Mân nói.

Thành Nam? Vùng đất kia...... Tiền thuê không cao, an ninh cũng không được tốt lắm. Nhưng lấy thân thủ của Ngụy Mân, cậu cũng không cần lo lắng gì nhiều.

"Ngụy ca, không ngờ ngươi quen được chưởng quầy của khách điếm này luôn đó!" Người giao hàng cùng Nguỵ Mân đứng phía sau không biết chuyện của bọn họ, chỉ là biết hai người giống như quen biết nhau, liền nhịn không được ồn ào nói, "Chưởng quầy có thể thưởng cho các huynh đệ bọn ta một chén trà nóng được không? Thời tiết quỷ này bọn ta sẽ bị cóng chết mất!"

"Các người nhiều chuyện thật đấy, giao hàng còn muốn xin trà!" Ngụy Mân quát lớn.

"...... Không sao." Đại Lan không nghĩ sẽ có người yêu cầu hắn chuyện này, bất đắc dĩ phân phó tiểu nhị một tiếng, để hắn đi lấy ấm trà to lại đây. Nhưng mà thời tiết này...... rất lạnh.

"Bọn họ là?" Đại Lan nhìn những người đó, lại nhìn Ngụy Mân.

"Là những người ở chung với ta ở Thành Nam, cho nên tính cách có hơi...... lưu manh, nói sao thì bọn họ cũng đều là người tốt, ta thấy bọn họ làm chuyện cũng đứng đắn nên gọi ta cùng nhau đi giao hàng." Ngụy Mân chà xát tay, giải thích. Hắn mặc đồ không dày, khớp ngón tay đều bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Đại Lan do dự một chút, đưa bao tay ấm của mình cho hắn, lạnh mặt nói: "Cho ngươi. Coi như là quà cảm ơn ngươi giúp ta lấy di vật. Mua thêm quần áo mặc vào đi."

Ngụy Mân sửng sốt một chút, vội nhận lấy. Hắn đã quyết định từ lâu, muốn đem những lời Đại Lan nói với hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Tiểu nhị đưa trà nóng tới, rót mỗi người một chén. Mọi người uống xong trà liền muốn tạm biệt, Ngụy Mân nghĩ nghĩ rồi nói: "Lần sau có dịp giao hàng ta lại đến đây thăm ngươi."

Đại Lan không nói gì. Cậu cảm thấy Nguỵ Mân rất khác......

Nhưng Đại Lan vẫn rất cao hứng. Lúc nghèo khó, Ngụy Mân có một loại sức sống thuần khiết nhất, không như trước kia vì quyền lực mà háo thắng hung ác nham hiểm.

Ngụy Mân cầm bao tay, vừa đi vừa cười nhỏ.

Hắn đã quyết định, muốn theo đuổi Đại Lan một lần nữa.

Từ từ đi.

______________

Editor: Chương sau tg cho cú plot twist lắm mụi người ơi, kiểu 'ủa alooo'?

_。゚( ゚இ‸இ゚)゚。_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.