Editor: bevitlangthang
Khách điếm đã khai trương được một tháng, Lý Toàn đối với chuyện trong khách điếm cũng càng ngày càng thuần thục, mỗi ngày đều bận rộn ở khách điếm, đôi khi Hoài Tân có lời muốn nói đều không nói được.
Thừa dịp khách vắng, Hoài Tân kéo Lý Toàn vào phòng nghỉ ngơi cho người nhà trong khách điếm.
Hoài Tân bất mãn mà đè Lý Toàn vào góc tường, gặm cắn cánh môi cậu, nói không rõ, "Ngươi làm lơ ta."
"Ừm......" Lý Toàn đỏ mặt đáp lại nụ hôn của hắn, đến khi một tia nước bọt từ trong miệng nhỏ giọt mới tách ra: "Sao có chuyện vậy được. Rõ ràng tối nào cũng làm......"
May mà bây giờ cậu biến thành nửa yêu, bằng không sức nào chịu nổi mà mỗi ngày làm tình với Hoài Tân.
"Ngươi quá quan tâm khách điếm, hận không thể ban đêm đều ngủ ở đây." Hoài Tân sờ sờ mặt Lý Toàn, bất đắc dĩ mà nhìn đáy mắt màu xanh lá của cậu. Hơn nữa không biết có phải là do bận quá không nghỉ ngơi tốt, mấy ngày nay ngực Lý Toàn phát đau, tuy Hoài Tân giúp cậu xoa ngực rất sướng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm.
Lý Toàn nghĩ nghĩ, giống như thật là như vậy. Cậu có chút xấu hổ mà nở nụ cười. Bởi vì với cậu mà nói, cậu có được cuộc sống như bây giờ quá là ảo ma, cậu phải làm cái gì đó mới dám xác nhận đây không phải là mơ, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên tiểu nông phu cậu có được một cơ hội ngoài ý muốn*, tự nhiên phi thường quý trọng. (ý chỉ có thể sống lại rồi làm lão bản của khách điếm)
"Sau này ta sẽ không như vậy nữa." Nhưng đối với Hoài Tân bị vắng vẻ mà nói, Lý Toàn cũng cảm thấy rất là áy náy. Rõ ràng ở trong lòng cậu, Hoài Tân mới là quan trọng nhất.
Hoài Tân ôm lấy eo Lý Toàn, đầu đặt ở hõm vai hắn, cười nói: "Ta không hy vọng ngươi vất vả như vậy, ta sẽ đau lòng. Làm mệt như vậy, vốn dĩ vòng eo càng ngày càng...... Từ từ ngươi mập lên? Sao hình như eo của ngươi mập hơn lúc trước đó......?"
"Ai?" Lý Toàn vội sờ soạng vòng eo của mình, phát hiện hình như có mập hơn một chút, "Hình như là......"
"Mập cũng tốt." Hoài Tân nhéo nhéo mũi hắn, cười nói: "Mập chứng minh ta nuôi ngươi tốt."
"Ta là heo nhỏ sao?" Lý Toàn nhịn không được cười rộ lên.
"Vậy cũng là heo nhỏ bảo bối của ta."
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng Đại Lan, gọi hai người bọn họ đi ăn cơm trưa. Hoài Tân lôi kéo Lý Toàn đi ra sau khách điếm, Đại Lan đã dọn xong, liền chờ hai người bọn họ ăn cơm.
Hôm nay trong bếp làm một chén thịt kho tàu, màu sắc hương vị đầy đủ, mùi thơm khiến mọi người không cưỡng lại được. Hoài Tân gắp cho Lý Toàn một miếng thịt mỏng, Lý Toàn ăn xong, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cậu che miệng lại chạy đến bụi cỏ bên cạnh ói ra.
Hoài Tân hoảng sợ, vội buông đôi đũa xuống chạy tới bên người Lý Toàn, nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Toàn.
Đại Lan rót cho Lý Toàn một chén trà, kinh ngạc hỏi: "Tẩu tử thấy sao rồi?"
Hoài Tân lo lắng nhìn Lý Toàn, nhận lấy chén trà đưa cho Lý Toàn nói: "Có thể là gần đây quá mệt. Bảo bối thấy sao rồi? Tới đây, uống một ngụm trà súc miệng."
Lý Toàn lắc đầu, cậu ói đến nổi nước mắt đều rơi ra, trên mặt đầy khó chịu.
"Tẩu tử...... Không phải là mang thai chứ?" Đại Lan ở một bên bỗng nhiên nói. Hắn biết Lý Toàn là người song tính, cho nên nhìn tình hình bây giờ của cậu tựa hồ có chút giống nôn nghén, nhịn không được nói ra. Chỉ là Hoài Tân và Lý Toàn đang rối rắm, trong lúc nhất thời không nghĩ tới phương diện đó.
Nghe vậy, Hoài Tân và Lý Toàn đồng thời kinh ngạc nhìn Đại Lan, Đại Lan vội vàng xua tay: "Ta, ta chỉ thấy tẩu tử có điểm giống nôn nghén...... Bởi vì ăn đồ dầu mỡ...... Đương nhiên cũng có thể không phải......"
Hoài Tân lại sờ sờ eo Lý Toàn, một bên cẩn thận khoa tay múa chân một bên nói: "Nói không chừng...... Ta nói sao eo bỗng nhiên mập thế này, còn lúc mà ta xoa ngực nữa......"
Lý Toàn nào nghĩ đến Hoài Tân làm trò trước mặt Đại Lan nói chuyện này, phun trà ra.
"Đại khái là bị trướng sữa đúng không nhỉ?" Nào biết Đại Lan cũng nghiêm túc thảo luận.
"Hai người các ngươi!" Lý Toàn đỏ mặt đẩy hai người bọn họ trở lại bàn ăn, nói: "Cũng không phải chắc chắn có!" Kỳ thật trong lòng cậu hy vọng đó là sự thật. Mỗi ngày cậu đều làm tình với Hoài Tân, chắc cũng đã sớm có, huống chi Hoài Tân còn lợi hại như vậy...... Giờ này mà không có thì không lẽ Hoài Tân không được?
Một bàn đồ ăn, Lý Toàn lại hết muốn ăn. Hoài Tân đặt đồ ăn ra xa chỗ Lý Toàn một chút, hỏi: "Ngươi muốn ăn gì? Ta gọi lão Trương làm cho ngươi."
"Một tô mì trơn không dầu là được rồi." Lý Toàn nước mắt lưng tròng nhìn Hoài Tân, cũng không khách khí với hắn.
Hoài Tân lập tức đi tìm lão Trương đầu bếp của khách điếm. Đại Lan cũng không động đũa, hắn trong ngực lấy ra một bao mơ chua đưa cho Lý Toàn, nói: "Tẩu tử, ngươi có muốn ăn đồ chua không? Vừa rồi Lạc Tương tặng cho ta một bao mơ chua, ngươi thử xem?"
Bây giờ Lý Toàn đúng là muốn ăn một ít đồ chua để xoá tan cảm giác dầu mỡ. Cậu mở giấy gói bánh ra, lấy ra một quả mơ ngậm trong miệng, vị chua khiến cậu cảm thấy thoải mái một ít.
Chờ Hoài Tân bưng mì ra, Lý Toàn đã ăn hơn nửa bao mơ chua.
Đại Lan cười tủm tỉm nhìn Hoài Tân, nói: "Tẩu tử thật sự mang thai rồi đúng không? Mơ chua ăn được hơn nửa bao."
"Nếu thật sự mang thai, lát nữa ăn cơm xong cũng phải đi gặp đại phu." Hoài Tân nhìn Lý Toàn ăn, thấy cậu không ói nữa, lúc này mới yên tâm.
Cơm nước xong, Hoài Tân mang Lý Toàn đi gặp đại phu, Đại Lan cũng đi theo hai người bọn họ.
Đại phu hoa râm xem mạch Lý Toàn, mí mắt cũng không nâng, xác định nói: "Hỉ mạch." Trấn Vạn Yêu không hổ danh địa phương tụ tập người tài, đại phu nhìn thấy nam nhân mang thai cũng không kinh ngạc, ngược lại thời điểm Hoài Tân kinh ngạc thì tiểu yêu quái* lạnh lùng nói: "Bộ ở trấn Vạn Yêu còn điều gì ta chưa thấy qua sao, chẳng lẽ ta còn khám sai sao?" (Hình hài thiệt của đại phu là yêu quái)
Hoài Tân đang trong trạng thái hưng phấn cũng không thèm để ý giọng điệu đại phu, ra phòng khám liền bế Lý Toàn lên, hoàn toàn không màng quan tâm đây là trên đường cái.
"Ta thật sự được làm ba!" Trên mặt Hoài Tân không khắc chế được ý cười, nghĩ đến cảnh trong bụng Lý Toàn có bảo bảo của hai người bọn họ, hắn liền rất vui vẻ. Hồi lúc hắn làm vương tuy rằng có cùng yêu quái khác lên giường, nhưng chưa bao giờ để bất cứ ai sinh con cho hắn. Cho nên kinh nghiệm làm ba của hắn hoàn toàn bằng không. Bây giờ hắn nào có bộ dáng của một xà vương từng lỗi lạc một thời, căn bản giống con chó con cách thôn hơn.
"Ta, ta cũng muốn làm thúc thúc!" Đại Lan đi tới chỗ Đào Mạt mua hai hũ mơ chua, vẻ mặt ngây ngô cười cười. Ngoài Hoài Tân ra, hắn đã xem Lý Toàn như là người thân nhất của mình, Lý Toàn có bảo bảo, hắn tự nhiên cũng vui theo, hơn nữa bản thân hắn rất thích nhóc con, càng thêm cao hứng. Nhưng Đại Lan không biểu hiện ra ngoài, trái tim anh đã bị Nguỵ Mân tổn thương quá sâu, nhưng nhờ có tin tốt này mà hắn đã cảm thấy tốt hơn không ít.
Một nhà ba người, hai người ngu ngốc. Người thứ ba thật ra không ngốc, Lý Toàn bụm mặt, lại là vẻ mặt không thể tin được.
Cậu cư nhiên thật sự có mang thai con của Hoài Tân. Lúc trước cậu còn sợ thân thể mình như vậy, cũng không thể mang thai.
Lý Toàn cơ hồ muốn khóc.
Cậu vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ khổ sở sống hết một đời, chưa bao giờ có hy vọng xa vời như việc có bạn đời, có người thân, thậm chí có con. Nhưng bây giờ cậu đã có tất cả.
Lý Toàn nắm chặt vạt áo Hoài Tân, không biết nên cảm ơn người đàn ông này thế nào, người đàn ông mang đến mọi thứ cho.
_________________
Editor có lời muốn nói:
Hi mọi người, dạo này lướt wiki hồng nhiều quá thấy toàn truyện song tính ngon mlem. Lên mạng search hai ba truyện thử xem có nhà nào dịch chưa, thì thấy bên trang truyenhd dịch rồi. Mà có set vip nữa??? Biết là sẽ dịch trùng mà tui vẫn muốn hỏi các đồng râm là tui có nên dịch luôn hông? Truyện mới lên sóng rồi nha, mọi người có thể vào tường nhà tui xem thử, đừng quên vote pho lâu tui nha!