Nông Phu Cùng Xà - Dạ Vũ Thu Đăng

Chương 10




Editor: bevitlangthang

"Ta tự nhận ta đối với ngươi cũng không tính là kém đi?" Hoài Tân thưởng thức đầu tóc Lý Toàn, nghiêm túc nói, "Ngươi bài xích với ta như vậy sao?"

"Không phải! Ta...... Ta chỉ là......" Lý Toàn muốn giải thích, nhưng mà lời nói tới bên miệng cậu lại không nói thành lời. Cậu chỉ là phàm nhân, mà Hoài Tân lại là đại yêu quái, cậu nghĩ tới chuyện cùng với Hoài Tân ở bên nhau bất quá chỉ là một trò cười mà thôi.

"Chỉ là cái gì?" Hoài Tân hết lần này tới lần khác ép cậu phải nói ra.

"Ta chỉ là...... Cảm thấy ngươi ở đây rất mất giá, nói sao ngươi là đại yêu quái, ta nghèo như vậy......" Lý Toàn nghĩ nghĩ, bắt đầu nịnh Hoài Tân. Này cũng không tính là lời nói dối, chỉ là so với ý định ban đầu thì kém xa.

"A?" Cũng không biết Hoài Tân có tin hay không, hắn bỗng nhiên cười cười, nói: "Bổn đại gia có rất nhiều tiền."

Hắn sờ sờ cằm, ôm Lý Toàn ra khỏi thau tắm, nói: "Đầu tiên đi đổi cái thùng này đi, chen chúc làm ta khó chịu quá."

Hoài Tân mang khăn lông tới đưa cho Lý Toàn lau khô nước trên người, giúp cậu mặc quần áo vào, nhịn không được nói: "Vợ nhỏ của ta ta cũng chưa từng hầu hạ như vậy, nếu không phải là do thấy ngươi bị bệnh......"

Đôi mắt Lý Toàn lại rũ đi xuống, trong lòng mất mát một trận: "Ngươi có vợ nhỏ a......"

"Không có a." Hoài Tân quyết đoán nói, "Lúc ta trở thành xà vương cũng không cưới vợ."

"Ngươi còn là xà vương?" Ánh mắt Lý Toàn sáng lên, cũng không biết là bởi vì nghe được Hoài Tân không cưới vợ hay là do nghe hắn nói mình đã từng làm xà vương mà vui sướng.

"À...... Là chuyện rất lâu rồi." Trên mặt Hoài Tân lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

"Vậy tại sao lại không làm nữa?" Lý Toàn tò mò hỏi.

"...... Bọn họ phản bội ta."

Vừa nghe thấy liền biết không phải chuyện tốt gì, vẫn nên đừng hỏi tiếp.

"Ta...... Ta giúp ngươi mặc quần áo." Lý Toàn mặc quần áo xong, vội lấy khăn lông trong tay Hoài Tân, lau mình cho hắn, lại hầu hạ Hoài Tân mặc quần áo vào. Bản thân cậu đối với việc Hoài Tân là một đại yêu quái thì đã kinh ngạc rồi, bây giờ nghe nói Hoài Tân từng là xà vương, cậu càng thêm sợ hãi.

Hoài Tân nhìn cậu cho rằng đã chọc tới chỗ đau của mình nên phản ứng vụng về như vậy, thật ra cảm thấy có chút đáng yêu, cười cười nói: "Nếu ngươi muốn nghe, buổi tối ta sẽ kể cho ngươi nghe."

"...... Có thể chứ?" Lý Toàn nhìn Hoài Tân, chần chờ nói.

Cậu không phải là người có tri thức, cũng không hiểu nhiều đạo lý ì, nhưng cũng biết chọc tới nỗi đau người khác thì rất là không tốt.

Nhưng ngày thường Lý Toàn cũng không có gì để giải trí, cho nên đối với việc kể chuyện thì cậu liền rất thích. Thế giới của Hoài Tân cách cậu quá xa xôi, mà so với chuyện của trưởng thôn thì càng thêm rộng lớn, làm sao Lý Toàn có thể không tò mò chứ.

"Không sao cả." Hoài Tân nói. Chuyện phản bội đã qua lâu rồi, thật ra ngược lại hắn có thể tha thứ được.

Ban đêm, Hoài Tân ôm Lý Toàn nằm ở trên giường, kể cho cậu nghe về chuyện cũ của mình.

Người này vừa muốn nghe kể chuyện xưa, đôi mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt chờ mong, giống như con chó nhỏ vẫy đuôi ở trong thôn.

Hoài Tân vốn là vua của một Xà tộc, sau đó bị thuộc hạ phản bội, bị thương nặng rồi trốn thoát được, được một nhà sư cứu, về sau vẫn lưu lạc nhân gian, du ngoạn khắp nơi.

Lúc uy phong thì không có ai có thể so sánh được với hắn, hắn lại không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày chật vật như vậy, bất quá bây giờ hắn đã không còn để bụng những việc này. Một yêu quái bình thường thanh thản ổn định, có cái gì không tốt chứ.

Nhưng thật Lý Toàn lại có chút không hiểu vì sao lại đau lòng, bị người đâm sau lưng tranh đoạt vương vị, tư vị này nhất định không dễ chịu. Cậu cứng đờ mà vuốt ve đầu Hoài Tân, muốn an ủi hắn.

"Sờ nữa ta liền *** ngươi." Hoài Tân bất đắc dĩ nói.

"A!" Lý Toàn lập tức thu tay lại đắp chăn đàng hoàng chuẩn bị ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.