Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 98: Uy nghiêm đâu? Uy tín đâu? Thể thống đâu?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi người Vương gia đến phủ thành đã gần cuối năm. Một gia đình đông đúc sống chung trong ngôi nhà ban đầu trở nên có chút chật chội.

Vương Noãn Noãn cũng không khỏi lo lắng, không biết phải sắp xếp mọi người thế nào. Nhưng không ngờ, vừa đến phủ thành, vấn đề này đã được nhị ca giải quyết.

Vương Thắng Ý biết trước rằng gia đình sẽ chuyển đến, nên từ sớm hắn đã mua một toà ba gian ở phủ thành, chỉ cách toà hai gian cũ một bức tường.

Nhân lúc cả nhà chưa đến, Vương Thắng Ý đã cho đục tường làm một cánh cửa thông giữa hai nhà. Nhờ vậy, không gian sống rộng rãi hơn, đủ để cả nhà thoải mái sinh hoạt.

Nhìn thấy sự thay đổi này, Vương Noãn Noãn không khỏi vui mừng.

Lúc Vương gia ổn định tại phủ thành, Mộ Tử Hạo và Mộ Bắc Thần cũng đã đánh chiếm được nửa giang sơn.

Tuy chưa đến mức “thắng như chẻ tre,” nhưng hành trình của họ thuận lợi không hề thua kém.

Hiện tại, triều đình bị Thái sư và quý phi nắm quyền, đất nước dưới sự cai trị của họ đã rối ren loạn thành một mớ, dân tình oán thán. Vì thế, cho đến lúc này, Mộ Tử Hạo và Mộ Bắc Thần gần như không cần hao tốn binh lực. Các thành trì đều mở cửa nghênh đón họ.

Chỉ có điều, đoạn đường phía trước sẽ khó khăn hơn, vì càng đến gần kinh thành, thế lực của Thái sư và quý phi càng đông, khiến việc “không tốn binh đao” trở nên bất khả thi.

“Phía trước định làm sao?”

Mộ Bắc Thần nhìn Mộ Tử Hạo, thản nhiên hỏi.

Mộ Tử Hạo đưa mắt nhìn về xa xăm, sau đó quay lại đáp:

“Ngươi là hoàng tử, tất nhiên nghe theo ngươi rồi.”

Mộ Bắc Thần không nói hai lời, giáng ngay một cú đấm vào vai Mộ Tử Hạo: “Bây giờ mới nhớ ta là hoàng tử? Vậy vết thương trên mắt ta là do đâu?”

Mộ Tử Hạo cười hề hề:

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

Chuyện là vài đêm trước, khi cả hai ngủ chung trên một chiếc giường, Mộ Tử Hạo vô tình đấm thẳng vào mặt Mộ Bắc Thần. Hậu quả là suốt mấy ngày sau, Mộ Bắc Thần phải ở lì trong lều, giao việc truyền tin cho Mộ Tử Hạo, vì với tư cách là Vua của một nước trong tương lai, sao hắn có thể ra ngoài với đôi mắt gấu trúc?

Uy nghiêm đâu? Uy tín đâu? Thể thống đâu?

Mộ Tử Hạo nghiêm mặt lại đôi chút: “Chờ trời ấm hơn, chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên. Tuy càng gần kinh thành, nhưng kẻ thù càng khó đối phó, nếu chúng ta có thể chặt đầu chỉ huy ở từng thành trì, thì những kẻ còn lại sẽ thu phục dễ dàng hơn.”

Mộ Bắc Thần gật đầu: “Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.”

“À, còn cô nương của ngươi thì sao? Không viết thư cho ngươi à? Giờ nơi họ ở đã thuộc sự kiểm soát của chúng ta, ngươi không lo bị phát hiện nữa đâu nhỉ?”

Mộ Tử Hạo cười gian xảo: “Chúng ta viết thư qua lại từ lâu rồi, chỉ là không nói cho ngươi thôi.”

Mộ Bắc Thần giật giật khóe miệng: “Ta còn phải cảm ơn cô nương đó đã cung cấp cho chúng ta nguồn kinh phí khổng lồ!”

Mộ Tử Hạo mặt dày đáp: “Đúng vậy. Thế nên sau khi thành sự, nhớ phải ban thưởng hậu hĩnh.”

Lần này hiếm khi Mộ Bắc Thần không phản bác, còn rất đồng tình mà gật đầu: “Đúng rồi, gần đây có đề bạt một tướng lĩnh mới, tên là Vương Thắng Lợi. Người này rất có tài.”

Mộ Tử Hạo ánh mắt sáng lên: “Ồ? Tài ở chỗ nào?”

“Thứ nhất, võ công của hắn thuộc hàng nhất đẳng. Ta đã hỏi ám vệ bên cạnh, ngay cả họ cũng khó sánh được, hơn nữa hắn còn biết cách áp dụng võ công vào chiến trường.”

“Điểm quan trọng nhất là hắn thông thạo binh pháp. Đội quân do hắn dẫn dắt là đội ngũ có tính kỷ luật cao nhất, giết địch nhiều nhất trong toàn bộ quân đội.”

Mộ Tử Hạo nghe những lời này, trong lòng thoải mái vô cùng, cười khẽ: “Ồ, thật sao? Quả là hiếm thấy ngươi lại khen ngợi một người như vậy.”

Mộ Bắc Thần ngẩng cao đầu, tự đắc gật gù: “Đương nhiên rồi, người này chính là do ta phát hiện ra. Cuối cùng cũng có người mà ngươi không nhận ra trước ta, đúng chứ?”

Mộ Tử Hạo cười đầy ẩn ý, không nói thêm lời nào.

Mộ Bắc Thần lại đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề biết kiềm chế.

Mộ Tử Hạo chỉ nhếch môi: “Được, được, ngươi nói đúng.”

Những ngày tiếp theo trôi qua đơn giản nhưng tràn đầy ý nghĩa. Mộ Tử Hạo và Mộ Bắc Thần toàn tâm toàn ý đặt mình vào việc nghĩ cách dùng ít người nhất để chiếm được những thành trì còn lại.

Về phần Vương Noãn Noãn, nàng và nhị ca Vương Thắng Ý bày mưu tính kế, mở rộng mọi loại ngành nghề. Từ ngành ăn uống, may mặc, cho đến kinh doanh dược liệu vốn có của gia đình, tất cả đều đã phát triển đến tận biên ải xa xôi. Điều này đã tạo nên nền tảng kinh tế vững chắc cho Mộ Tử Hạo.

Hai người, mỗi người đều tỏa sáng trong lĩnh vực sở trường của mình, không ngừng nỗ lực, trở thành ngôi sao dẫn lối cho nhau.

Cuối cùng, vào năm thứ ba kể từ khi phát động chiến loạn, Mộ Bắc Thần dưới sự trợ giúp của Mộ Tử Hạo đã thống nhất thiên hạ.

Khi quân đội tiến vào kinh thành, Hoàng đế đã qua đời từ lâu. Vì vậy, đoàn người không chút kiêng dè, trực tiếp ép Thái sư và quý phi phải cúi đầu nhận tội, sau đó ban cho cả hai cái chết.

Mộ Tử Hạo, ngay khi dọn dẹp xong kinh thành, liền lập tức phi ngựa đi tìm Vương Noãn Noãn.

Khi ấy, Vương Noãn Noãn đang ở nhà kiểm kê sổ sách. Những cuốn sổ này là sổ tổng, được nàng ghi chép theo cách tính toán hiện đại, vì thế không ai ngoài nàng hiểu được nên đành phải tự mình xử lý.

Lúc Mộ Tử Hạo tới, cảnh tượng đập vào mắt hắn là một thiếu nữ mặc áo trắng ngồi trong thư phòng, tay cầm bút lông, hàng mi dài đổ bóng nhẹ lên gò má.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng mịn màng như sứ, thêm vào khí chất thoát tục, không khó để nhận ra đây là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Mộ Tử Hạo nhẹ giọng gọi: “Noãn Noãn, ta đến rồi.”

Vương Noãn Noãn ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng như chứa cả ngàn ánh sao, sáng lấp lánh.

Nàng nhấc chân chạy vào lòng nam nhân đứng ở cửa, khẽ thì thầm: “Mộc Bạch ca ca, cuối cùng huynh cũng đến.”

Mộ Tử Hạo ôm chặt người trong lòng, dịu dàng đáp: “Ừ, ta đến rồi, Mộc Bạch ca ca của nàng đã trở về.”

Hai người ôm nhau hồi lâu mới buông ra. Ngay sau đó, Mộ Tử Hạo cúi xuống chiếm lấy đôi môi của Vương Noãn Noãn, nụ hôn kéo dài tưởng chừng không thể tách rời.

Đến khi Vương Noãn Noãn thở không nổi nữa, Mộ Tử Hạo mới chịu buông.

Hắn bế nàng lên, khép lại cửa thư phòng, ngồi xuống ghế rồi lại tiếp tục hôn.

Nụ hôn lần này khiến Vương Noãn Noãn đầu óc quay cuồng, nếu không phải tự mình giãy dụa, có lẽ nàng đã trở thành người đầu tiên bị hôn mà ngạt thở đến chết.

“Mộc Bạch ca ca, ta cứ ngỡ huynh còn phải vài ngày nữa mới về.”

“Ừ, nhưng ta không chờ được, đã chạy chết ba con ngựa để về đây.”

Nghe vậy, Vương Noãn Noãn đau lòng ôm chặt lấy hắn, chu môi trách: “Nói dối, huynh xem, huynh mặc chỉnh tề thế này, ngay cả râu cũng không có, sao có thể gấp gáp như vậy được?”

Mộ Tử Hạo điểm nhẹ lên mũi nàng, cười nói: “Ngốc à, đương nhiên là ta đã rửa mặt chải đầu cẩn thận mới tới gặp nàng. Chẳng lẽ để nàng nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của ta sao?”

Vương Noãn Noãn tựa trong lòng hắn, bật cười ngây ngốc.

Khi nàng định mở miệng nói chuyện thì phát hiện nam nhân đã nhắm mắt ngủ say, không hề nhúc nhích.

Lần này, Vương Noãn Noãn không dám cử động, cứ thế nằm yên trong lòng hắn, một lát sau cũng dần thiếp đi.

Khi cả hai tỉnh lại, trời đã gần tối. May thay, Mộ Tử Hạo trở về vào buổi chiều, nếu không giờ này người nhà hẳn đã gọi Vương Noãn Noãn xuống dùng cơm.

Sau khi tỉnh dậy, Vương Noãn Noãn vội vàng chỉnh lại y phục của mình, rồi giúp Mộ Tử Hạo sửa sang một phen.

Vừa dọn dẹp xong, Tiểu Vũ đã tới gọi nàng đi ăn.

Khi Tiểu Vũ nhìn thấy Mộ Tử Hạo, liền kinh ngạc đến ngây người. Ai có thể giải thích cho nàng, vì sao Diêm Vương mặt lạnh của kinh thành lại xuất hiện ở đây?

Cảnh tượng này cũng tái hiện tại bàn ăn.

Người Vương gia đều không ngờ rằng Mộ Tử Hạo sẽ về lúc này.

Chỉ có Vương lão thái thái cẩn thận kéo hắn lại kiểm tra từ đầu đến chân, xác nhận không có vết thương mới chịu buông tha, khiến Vương Noãn Noãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Mộ Tử Hạo lại dâng lên từng đợt ấm áp.

Nhìn xem, bất kể khi nào hắn trở về, luôn có người yêu thương, quan tâm hắn như thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.