(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Mộ Tử Hạo cúi đầu nhìn người trong lòng đang ngủ say. Hắn khẽ hôn lên chân mày nàng, rồi bế nàng về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Sau đó, hắn quay lại sân, thu dọn đồ đạc mà gần đây Vương Noãn Noãn đã chuẩn bị cho mình, rồi rời đi.
Vương Noãn Noãn nằm trên giường, đôi mắt to khẽ mở, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng tràn ngập sự không nỡ. Nhưng nàng hiểu, bản thân chỉ có thể chấp nhận và ủng hộ, bởi vì con đường mà Mộ Tử Hạo phải đi, hắn không thể thất bại.
Nàng trằn trọc suốt đêm, mãi mới thiếp đi.
Sáng hôm sau, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ khiến nàng không thể chịu nổi khi nhìn vào gương. Cuối cùng, nàng quyết định trở lại giường ngủ bù một giấc.
Đến khi nàng tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Sau khi để Tiểu Vũ giúp mình sửa soạn lại một chút, nàng định đến bếp tìm chút đồ ăn.
Vừa bước ra sân, nàng đã thấy Vương Thắng Lợi và Hứa Quyền đi đến.
“Quyền thúc, đại ca, hai người tìm ta có chuyện gì sao?”
Hai người gật đầu, Vương Thắng Lợi lên tiếng: “Muội muội, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Vào phòng, sau khi tiểu nha hoàn dâng trà, Vương Noãn Noãn mới nhìn hai người và hỏi: “Quyền thúc, đại ca, có chuyện gì mà hai người trông nghiêm túc vậy?”
Hứa Quyền liếc nhìn Vương Thắng Lợi, vẫn không lên tiếng.
Vương Thắng Lợi ngẫm nghĩ một lát rồi mở lời: “Muội muội, trước khi đi Mộ Tử Hạo có nói với ta rằng nếu muốn thì ta có thể đến biên cương tòng quân. Hiện tại đang là lúc triều đình cần người, hắn bảo nếu ta đồng ý, Quyền thúc sẽ đưa ta về nhà một chuyến.”
Nghe vậy, Vương Noãn Noãn hiểu ra lý do hai người đến tìm mình. Thật ra, nàng rất ủng hộ việc này. Nhưng nàng cũng biết, Vương Thắng Lợi là trưởng tôn trong nhà, việc này không hề dễ dàng đối với tổ phụ mẫu và phụ mẫu bọn họ.
Nàng nhìn vị đại ca cao lớn trước mặt, hơi mím môi rồi lên tiếng: “Đại ca, ta ủng hộ huynh. Nhưng huynh biết đấy, huynh là trưởng tôn của Vương gia. Mọi người trong nhà, từ tổ phụ mẫu đến chúng ta đều coi huynh như trụ cột. Nếu huynh rời đi, tâm trạng của mọi người sẽ như thế nào?”
Nàng ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Huynh phải suy nghĩ thật kỹ, phải về gặp phụ mẫu nói rõ chuyện này. Đồng thời cũng nên bàn bạc với tổ phụ mẫu trước, xem hai người họ nghĩ sao.”
Vương Thắng Lợi nghe xong, cúi đầu không nói. Hắn biết Noãn Noãn nói đúng, phụ mẫu hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Thấy vẻ mặt ủ rũ của đại ca, Vương Noãn Noãn không đành lòng, liền an ủi: “Đại ca, tổ phụ mẫu nói gì chúng ta đều phải nghe theo. Nhưng thật lòng mà nói, phụ mẫu huynh cũng chưa chắc phản đối đâu.”
Lời này khiến Vương Thắng Lợi mắt sáng rỡ, lập tức nở nụ cười thật thà: “Muội muội, lần này đại ca phải nhờ cậy muội giúp đỡ rồi!”
Nói xong, hắn chạy biến đi như sợ bị từ chối.
Vương Noãn Noãn nhìn theo bóng lưng của hắn, chỉ biết ngẩn ngơ. Đại ca này, sao hôm nay lại khôn ra thế!
Nàng quay đầu hỏi Hứa Quyền: “Quyền thúc, đây có phải là ý của Mộ Tử Hạo không?”
Hứa Quyền gật đầu: “Đúng vậy. Hiện tại Thắng Lợi đã xuất sư, với thực lực và sự hiểu biết về binh thư của hắn, chúng ta chẳng còn gì để dạy nữa. Chỉ có thực chiến mới giúp hắn trưởng thành.”
Vương Noãn Noãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hứa Quyền suy nghĩ một chút rồi tiếp lời: “Thật ra, Thắng Lợi tuy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Hắn thấy Thắng Ý và Thắng Mãn đều đỗ được tú tài, mặc dù không nói ra, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Vì vậy, thực ra là hắn tự mình tìm đến Thế tử, rồi Thế tử mới sắp xếp như vậy. Chỉ có điều, Thế tử cũng nói rồi, bảo hắn sắp xếp xong việc nhà rồi mới đi.”
Vương Noãn Noãn lại gật đầu, trong lòng nàng thật ra đã hiểu rõ, sao đại ca không nóng lòng chứ? Đại ca là trưởng nam trong nhà, hắn luôn mang gánh nặng lớn. Nhất là những đệ đệ muội muội dưới hắn, ai cũng có con đường riêng của mình, còn hắn chỉ có thể ngày ngày ở nhà luyện võ. Nếu đại ca có thể ra biên quan, có lẽ, đó sẽ là một điều tốt.
Vương Noãn Noãn vào bữa trưa đã đem chuyện này nói ra, quả nhiên, Vương lão gia không nói gì, nhưng Vương thái thái thì kinh ngạc vô cùng, bà lập tức phản đối kịch liệt, thậm chí còn muốn tìm Mộ Tử Hạo về đánh một trận.
Vương Noãn Noãn khuyên bảo suốt mấy ngày, cuối cùng, chỉ khi Vương Thắng Lợi quỳ bên cạnh bà, dùng lời lẽ chân thành khẳng định rằng mình thật sự muốn đi lính và sẽ bảo vệ bản thân, bà mới chịu nguôi ngoai.
Tuy vậy, Vương thái thái vẫn lén lút tìm Hứa Quyền không dưới một lần, chỉ để xác nhận cho rõ về thực lực của tôn tử của mình.
Chẳng qua Vương lão thái lại trong lén lút tìm Hứa Quyền không chỉ một lần, chỉ để xác nhận cho rõ đại tôn tử có mấy cân mấy lượng.
Chờ được đến khẳng định hồi đáp sau, lại khoe khoang đi lên. Ai u, nhà ta không chỉ có tôn tử tú tài, mà sắp tới còn có tôn tử tướng quân nữa đấy!”
Cả nhà nghe vậy, ai cũng dở khóc dở cười.
-
Mọi việc nơi thành phủ đã xong xuôi, Vương gia chuẩn bị hành lý hồi hương. Từ khi Vương Thắng Ý cùng Vương Thắng Mãn đến thành dự khoa cử, thấm thoắt đã hơn hai tháng rưỡi.
Chuyện Vương Thắng Lợi cũng cần có lời giải bày, cả nhà ai nấy đều bồi hồi chờ ngày trở về.
Vương Noãn Noãn sắp xếp đâu ra đấy, giao việc làm ăn và nhà cửa lại cho người tin cẩn coi sóc, đoạn chuẩn bị lên đường.
Trước khi rời đi, nàng mới hay rằng Mộ Tử Hạo đã âm thầm “giải quyết” Trương gia. “Giải quyết” ở đây, ý là bức bách nhà ấy rời khỏi thành, bởi vậy mà công việc làm ăn của nàng trôi chảy hơn nhiều phần.
Điều khiến Noãn Noãn lấy làm lạ là, người mà Mộ Tử Hạo an bài để nối liền mối làm ăn với nàng trước khi rời đi lại chưa hề xuất hiện. Không còn cách nào, nàng đành để lại lời nhắn, nếu có người tìm, cứ trực tiếp đến thôn Bảo Phúc.
Một đoàn người hoan hỷ lên đường, mãi nửa tháng sau mới hồi đến quê nhà. Về đến nơi, vừa khéo gặp kỳ thu hoạch mùa thu. Cả nhà nghỉ ngơi đôi chút rồi cùng tham gia vào công việc thu hoạch. Dẫu hiện tại Vương gia không thiếu người, cũng chẳng thiếu tiền, song đã là gốc gác nông hộ, việc đồng áng vẫn là trọng yếu bậc nhất.
Vương Thắng Lợi vì mang tâm sự lại thêm việc mùa màng nhọc nhằn, chẳng mấy chốc đã gầy sọp đi trông thấy. Thu hoạch vừa xong, hắn vội tìm Vương Noãn Noãn, nhờ nàng khuyên nhủ giùm. Nhìn đại ca gầy đến tiều tụy, Noãn Noãn không khỏi chạnh lòng, đành nhân bữa cơm cả nhà mà nói ra chuyện này.
Không ngờ được rằng, Vương Đại Trụ và Chương Tú Nhi lại chẳng hề phản đối, chỉ nhàn nhạt đáp: “Con nghĩ kỹ rồi thì cứ đi.” Lời này khiến Vương Thắng Lợi sửng sốt không thôi, thật chẳng hiểu nổi.
Sau cùng, hắn lén tìm gặp phụ mẫu để hỏi thẳng: “Có phải con không phải con ruột của hai người không?”
Câu hỏi này lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ. Vương Đại Trụ không nói hai lời, xách dép đánh hắn mấy cái.
“Ta thấy ngươi ăn no rửng mỡ rồi! Ngươi nghĩ ta với mẫu thân ngươi là kẻ ngốc à? Con cái mình ra sao, chẳng lẽ không rõ? Từ ngày ngươi bắt đầu học võ, ta với mẫu thân ngươi đã biết sẽ có ngày này. Chúng ta sớm chuẩn bị tâm lý cả rồi, cần gì ngươi phải dông dài? Mau cút về ngủ, đừng có làm loạn nữa! Thật chẳng bằng nữ nhi, vừa ngoan ngoãn vừa khôn ngoan!”
Vương Thắng Lợi nghe xong, cuối cùng cũng yên lòng, cười hề hề trở về phòng.
Trong gian nhà nhỏ, Vương Đại Trụ và Chương Tú Nhi nhìn nhau, lòng vừa tự hào vừa xót xa. Hai người hàn huyên đến quá nửa đêm mới dần chợp mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");