(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Noãn Noãn nhìn sắc mặt của mọi người trong nhà, biết rằng hôm nay họ đều suy nghĩ đến những điều mà trước kia chưa từng nghĩ tới. Thực ra, đây là điều tốt, nàng có thể mang ra những thứ tốt để giúp nhà kiếm bạc, nhưng xét cho cùng, những thứ này cần người đến quản lý.
Nếu người quản lý có tầm nhìn xa, thì việc kinh doanh sẽ dài lâu, còn nếu chỉ nhìn thấy lợi nhỏ trước mắt, việc kinh doanh cũng chẳng thể kéo dài. Điều này không liên quan đến việc nàng đưa ra cái gì, mà phụ thuộc vào tầm nhìn của người quản lý.
Dù gia đình nàng chỉ là những người nông dân, nhưng họ được gia gia, nãi nãi dạy dỗ rất tốt, rất tốt, rất tốt.
“Gia gia, năm sau, chúng ta còn có thể nấu rượu nữa!”
Thực ra Vương lão đầu cũng không biết còn có thể làm gì. Nhà không có nền tảng gì, cũng chẳng có gì để hỗ trợ cho hài tử. Nói trắng ra, việc kinh doanh hiện giờ của nhà lão là nhờ vào những thứ mà Noãn nha đầu đưa ra, cộng với sự nỗ lực của các nhi tử mới có được. Chẳng liên quan gì đến hai lão nhân bọn họ!
Nghe đến lời này, mọi người trong nhà đều bất ngờ, rượu ư? Đây không phải chuyện dễ làm, chỉ cần sơ sẩy một chút là lãng phí cả mẻ.
Vương Noãn Noãn vỗ ngực nhỏ của mình: “Con biết làm mà! Con học được trong mơ đó!”
Nhìn mọi người không tin, nàng trượt khỏi ghế, “tưng tưng tưng” chạy tới góc phòng khách, đẩy ra đống đồ lộn xộn ở trên.
Vương Noãn noãn nhẹ nhàng ôm ra một cái bình nhỏ, cái bình không lớn, chỉ đủ chứa một bát rượu. Lại “tưng tưng tưng” chạy về, đưa cho gia gia: “Gia gia, ngài nếm thử đi.”
Vương lão đầu mở nắp bình ngửi thử, không ngờ đúng là có mùi rượu, mùi rượu còn rất đậm đà! Giống như nhiều năm trước, khi lão còn ở trong quân ngũ, khi thắng trận được thưởng một ít rượu. Lúc đó mỗi người chỉ có một ly nhỏ, uống hết là hết, không biết có phải lão ngửi nhầm không, nhưng mùi rượu này dường như thơm giống hệt rượu đó.
Vương lão đầu không nỡ uống ngay, dùng nắp bình đổ một chút ra, chấm đầu lưỡi thử.
Đôi mắt lão sáng rực lên, rượu ngon!
Vương lão đầu uống một ngụm, nhắm mắt nhấm nháp, không biết có phải lão cảm nhận sai không, nhưng rượu này dường như còn ngon hơn rượu lão từng uống hồi đó!
Vương Nhị Trụ nhìn thấy có chút sốt ruột, có thể phụ thân không biết, nhưng hắn biết, rượu là một mặt hàng rất có lãi!
Huống hồ hắn đã từng mời không ít người đi ăn uống, rượu của các tửu lâu hắn đã nếm không ít, chỉ ngửi mùi thôi hắn cũng biết, rượu này chính thống lắm.
“Phụ thân, cho con nếm thử chút đi!”
Vương lão đầu cũng không keo kiệt, rót cho nhi tử chút ít.
Khi Vương Nhị Trụ nhận được, phát hiện đúng là chỉ một chút xíu thật. Hắn cũng chấm đầu lưỡi nếm thử, rượu ngon thật!
Rượu này còn ngon hơn tất cả các loại rượu của tửu lâu mà hắn từng nếm!
Vương Nhị Trụ đứng dậy, giật lấy bình rượu còn lại từ tay phụ thân hắn, cười tươi nói: “Phụ thân, người đừng uống hết, để con mang đi cho chưởng quầy tửu lâu nếm thử, nếu họ thích thì nhà ta phát tài rồi!”
Vương lão đầu trợn mắt định giành lại, nhưng nghe thấy nhi tử nói thế, lão cũng hiểu là vì chuyện chính nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Vương Noãn Noãn nhìn thấy sắc mặt của gia gia, nàng len lén nói: “Gia, cho Nhị bá đi, con còn nữa mà.”
Vương lão đầu nghe vậy mới dễ chịu hơn.
Ai ngờ, Vương Nhị Trụ vốn tinh ranh, liếc thấy điệt nữ* đến bên tai phụ thân nói gì đó, phụ thân hắn lại đổi sắc mặt, chắc chắn là điệt nữ còn hàng giấu!
*Điệt nữ: cháu gái, con của em trai - Từ điển Thiều Chửu
Ngay lập tức, hắn chạy tới bên cạnh Noãn Noãn: “Noãn Noãn, chỉ chút rượu thế này, chưởng quầy chẳng uống được bao nhiêu, chẳng lẽ bắt họ liếm sao?”
Nói xong Vương Thiết Trụ nhìn Noãn Noãn bằng ánh mắt chờ đợi.
Noãn Noãn có chút đau đầu, nhị bá nhà mình mọi thứ đều tốt, chỉ là cái gì cũng muốn kiếm tiền, nàng thực sự không có cách nào.
Noãn Noãn quay đầu nhìn gia gia mặt đen như đáy nồi, rồi lại nhìn nhị bá với ánh mắt tội nghiệp, thở dài một hơi: làm người nhà này, khó thật!
Sau đó, cô giơ tay chỉ về phía góc khác của phòng khách, Vương Nhị Trụ “vèo” một cái lao tới, lấy xong rồi chạy đi, không để Vương lão đầu kịp phản ứng, khiến lão giậm chân tức giận!
Lão, lão chỉ mới liếm có một cái thôi, mặc dù… sau đó có uống chút nữa, nhưng cũng chỉ chút xíu thôi mà!
Vương Noãn Noãn trượt xuống khỏi ghế, bò lên giường sưởi trong phòng, bây giờ trời lạnh quá rồi! Chỗ nào cũng không thoải mái bằng nằm trên giường sưởi.
Noãn Noãn nằm trên giường, nhét tay chân nhỏ vào dưới thân mình, đợi khi tay chân ấm lên, mới nhét bụng nhỏ dán vào giường sưởi. Khi bụng đã ấm, lại lật người sang bên khác để sưởi nốt.
Ở phòng khách, Triệu Thụ Cầm nhìn phu quân chạy ra ngoài, khóe miệng giật giật, thật là, không thể nhìn nổi!
Vương Thắng Ý cũng che mặt, bao giờ phụ thân hắn mới có thể trầm tĩnh chút, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ!
Vương lão thái thái lại mỉm cười nhìn lão đầu nhà mình, già rồi mà còn thèm rượu, thật là...
Vương Đại Trụ thì ngơ ngác nhìn cánh cửa đang mở, đến khi hắn lạnh tun cầm cập mới vội vàng đi đóng cửa lại.
Không ngờ vừa đóng cửa, Vương lão đầu đã bắt đầu đuổi người.
“Mọi người về hết đi, đừng ở đây nữa, mau đi về!”
Đợi đuổi hết mọi người, lão lại vui vẻ vào phòng, cười hề hề hỏi tôn nữ: “Noãn nha đầu, còn rượu nữa không?”
Vương Noãn Noãn đã ấm dần lên, nàng buồn cười nhìn tổ phụ, rất hiếm khi gia gia như một đứa trẻ.
Phần lớn thời gian lão đều nghiêm trang và uy nghiêm. Chỉ thỉnh thoảng mới có chút trẻ con thế này.
Noãn Noãn cười khúc khích, vung tay, lập tức trên giường sưởi hiện ra một bình rượu lớn hơn một chút.
“Đây, con đã để dành cho gia gia hết rồi!”
Vương lão đầu lập tức vui mừng, lão ôm lấy bình rượu rồi đi vào phòng khách rót một ly uống. Sau đó lại hí hửng đi tìm chỗ giấu, lão phải giấu kỹ mới được!
Đây là đồ giấu để Tết uống đó! Đến lúc đó mang ra uống một ly chắc sẽ tuyệt lắm!
Vương lão thái thái nhìn tôn nữ, bà trách yêu: “Chỉ biết dỗ gia gia hử, chắc hẳn ngươi đã nghĩ sẵn rồi chứ gì!”
Noãn Noãn cười khì khì: “Quả nhiên không thể giấu gì khỏi nãi nãi!”
Vương lão thái thái nhẹ nhàng chạm vào mũi nhỏ của Noãn Noãn, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
Những hài tử nhà khác ở tuổi này, còn chưa biết lo lắng là gì.
Nhưng tôn nữ nhà bà, làm việc đã biết tính trước ba bước, cháu phải mệt mỏi bao nhiêu chứ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");