(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thông thường, việc chúc Tết thường diễn ra vào buổi sáng, buổi chiều mọi người đều ở nhà, trò chuyện cùng gia đình. Người Vương gia cũng không ngoại lệ, đốt lửa ấm áp, còn mang vào trong nhà một lò than nhỏ, trên đó đặt một chiếc vỉ, Vương Noãn Noãn đặt lên vài quả táo tàu, khoai lang, và một ấm trà.
Noãn Noãn vui vẻ nghĩ, đây chẳng phải là đang ngồi quanh bếp nấu trà sao!
Cả nhà ngồi quanh lò nhỏ, ăn hạt dưa, đậu phộng, táo tàu, khi đói còn có khoai lang để ăn. Hài tử thích ăn kẹo nên mấy ngày này cũng không bị kiềm chế. Mọi người vừa nói chuyện gia đình, vừa bàn chuyện năm tới, nói cười không ngớt.
Mộ Tử Hạo lặng lẽ ra ngoài, bước chậm rãi về hướng sau núi. Đợi khi xác định xung quanh không có ai có thể nhìn thấy, hắn nói vào không khí: “Ra đây!”
Từ phía sau xuất hiện một nam nhân mặc đồ đen, người này tiến tới trước mặt Mộ Tử Hạo, quỳ một chân xuống, cung kính nói: “Thiếu chủ.”
Giọng Mộ Tử Hạo lạnh như băng: “Cuối cùng cũng chịu ra? Ta còn tưởng các ngươi không định tìm ta nữa.”
Người mặc đồ đen ngập ngừng, không nói lời nào, khiến Mộ Tử Hạo càng thêm châm biếm.
“Hừ, sao nào, đường đường là thủ lĩnh ám vệ - nổi danh là Ám Linh, cũng có lúc cạn lời sao?”
Ám Linh không nói gì, chỉ tiếp tục quỳ ở đó.
Mộ Tử Hạo thở dài một hơi: “Thôi, đứng lên đi.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Ám Linh đứng dậy, khẽ nhích chân một chút, trời ở đây quả thực lạnh, quỳ một lát mà đầu gối đã lạnh cóng.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Ám Linh nhanh chóng đáp: “Chủ nhân đã biết chuyện ở kinh thành, cũng biết người bị ám sát, nên đặc biệt phái ta đến đón người trở về.”
Ám Linh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chủ tử nói rằng kế hoạch của người là khả thi, nhưng cần phải tính toán lâu dài.”
Nghe đến đây, lòng Mộ Tử Hạo mới có phần thoải mái, giọng nói cũng trở nên dịu đi.
“Ta hiểu rồi.”
Ám Linh cảm thấy tâm trạng của thiếu chủ dường như tốt hơn, y nhanh chóng thừa thế tiến lên: “Thiếu chủ, ngài xem khi nào sẽ trở về?”
Mộ Tử Hạo liếc nhìn Ám Linh, khiến sống lưng y lập tức cứng đờ.
“À… chủ tử nói, nếu thiếu chủ muốn ở lại lâu hơn cũng không sao, nhưng cần suy nghĩ kỹ, liệu người Vương gia có thể gánh vác hậu quả nếu kẻ địch phát hiện không?”
Ám Linh nói xong, cảm giác ánh mắt nhìn mình càng lạnh lẽo hơn, khiến hắn nuốt khan một ngụm.
Lặng im hồi lâu, đến khi Ám Linh tưởng mình xong đời thì nghe được một câu khiến hắn thở phào: “Ta biết rồi.”
Mộ Tử Hạo xoay người bước đi, Ám Linh định đuổi theo hỏi lại, “biết rồi” là ý gì, thì nghe thấy phía trước vang lên một câu: “Cho ta thêm mười ngày, mười ngày sau chúng ta sẽ rời đi.”
Ám Linh định mở lời, muốn nhanh chóng đưa thiếu chủ đi, nhưng lập tức cảm nhận được sát khí từ người trước mặt.
Hắn đành phải đáp: “Vâng, thiếu chủ.”
Ám Linh vừa định rời đi, lại nghe thấy người trước mặt nói: “Trong mười ngày này ta không muốn có bất kỳ biến cố nào, dọn sạch mọi cái đuôi, và trong ám vệ ta cần hai người, một nam một nữ. Nữ phải tinh thông cầm kỳ thư họa, võ công giỏi, nam thì phải biết binh pháp, võ công tuyệt đỉnh!”
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Ngoài ra, chuẩn bị ba thư tiến cử cho học đường tốt nhất trên trấn, tuy chỉ là thư tiến cử nhưng ta muốn đảm bảo chắc chắn được nhập học. Còn nữa, hãy sắp xếp với quan huyện và quan trên, nếu cần thiết thì phải bảo vệ Vương gia.”
Ám Linh giật giật khóe miệng, thiếu chủ coi hắn là vạn năng sao?
Hai người yêu cầu thì dễ thôi, dù ám vệ tìm được người như vậy là trăm người chọn một, nhưng cũng không khó.
Thư tiến cử cũng có thể lo liệu.
Nhưng việc bảo vệ Vương gia với quan viên ở đây, dựa vào gì chứ?
Mộ Tử Hạo như thể biết y nghĩ gì, chỉ bỏ lại một câu khiến y sững sờ rồi rời đi.
Câu nói ấy vẫn vang vọng bên tai Ám Linh: “Không làm được thì đổi người có thể làm!”
Ám Linh thở dài, lắc đầu rồi rời đi. Trước khi đi còn nói với khoảng không bên cạnh: “Bảo vệ thiếu chủ cho tốt.”
Không đợi ai trả lời, y đã quay lưng rời đi. Công việc thiếu chủ giao quả là không dễ làm!
Những người còn lại cảm thông nhìn theo hướng thủ lĩnh rời đi, thầm nghĩ thật đáng thương! Bị thiếu chủ sai đi làm tạp vụ, may mà mình không phải thủ lĩnh.
…
Thủ lĩnh đáng thương kia đang gấp rút xử lý mọi dấu vết liên quan đến thiếu chủ, lại dẫn dụ kẻ địch đi xa hơn. Trong khi ấy, người giao nhiệm vụ thì đã ngồi trên kháng ăn táo tàu rồi!
Mộ Tử Hạo ăn hai quả táo, rồi lại bóc hạt dưa cho Noãn Noãn.
Noãn Noãn cảm thấy người bên cạnh hơi lạnh, có vẻ đã ở ngoài rất lâu, không biết Mộc Bạch ca ca làm gì mà lâu vậy.
Noãn Noãn thắc mắc nhìn Mộ Tử Hạo một chút, hắn mỉm cười với nàng rồi tiếp tục bóc hạt dưa.
Những người đang canh ngoài nhà Vương gia nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, vị thiếu chủ cao quý của họ từ khi nào lại phục vụ một người như vậy chứ!
Mọi người ngạc nhiên, nhìn nhau một lúc rồi lại tiếp tục tập trung cảnh giác, cẩn thận chú ý xung quanh.
Mộ Tử Hạo yên lặng nghe mọi người trò chuyện, bóc được một ít thì để trước mặt Noãn Noãn. Nàng vui vẻ nhai chóp chép đầy ngon miệng.
Tiền Cẩm Bình nhìn mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, không nhịn được nói: “Mộc Bạch, con đừng chiều chuộng Noãn Noãn quá, con cũng ăn đi, đừng bóc hết cho nó.”
Nghe vậy, Noãn Noãn lập tức mở mắt thiệt to, nhìn Mộ Tử Hạo đầy đáng thương.
Mộ Tử Hạo liếc nhìn tiểu nha đầu giả bộ tội nghiệp, mỉm cười với Tiền Cẩm Bình: “Không sao đâu thẩm tử, con cũng không thích ăn lắm, rảnh rỗi thì bóc cho Noãn Noãn thôi.”
Noãn Noãn cười tươi hết cả mắt, ôm lấy Mộ Tử Hạo rồi “chụt” một cái lên má hắn.
Lần này không chỉ Tiền Cẩm Bình ngạc nhiên, cả Vương gia đều há hốc mồm, ngay cả Mộ Tử Hạo cũng ngẩn người.
Này… mềm mềm, ấm áp, Noãn Noãn hôn hắn sao?
Khuôn mặt trắng trẻo của Mộ Tử Hạo thoáng ửng đỏ, mọi người nhìn cảnh tượng ấy mà không biết nói gì.
Đêm đó, Noãn Noãn bị mẫu thân mang sang ngủ cùng, Tiền Cẩm Bình giảng giải nửa đêm về lễ giáo giữa nam nữ.
Noãn Noãn chỉ nghĩ mình còn nhỏ, một tiểu cô nương thơ dại hôn một chút thì có sao đâu, nhưng nàng quên đây là thời cổ đại!
Là thời đại nam nữ bảy tuổi đã không ngồi cùng chiếu!
Nàng đành chấp nhận nghe mẫu thân càu nhàu, trong đầu còn thầm nghĩ, hừ, sau này ta sẽ hôn lén.
Nếu Tiền Cẩm Bình nghe được chắc chắn sẽ thở dài: “Hỏng rồi, hài tử này lệch lạc rồi!”
Cạnh bên, Vương Thiết Trụ nhìn hiểu ý tứ của nữ nhi, thấy rõ Noãn Noãn tuy nhỏ nhưng ý nghĩ rất vững vàng, ánh mắt lấp lửng cho thấy chẳng hề để lời mẫu thân dạy vào lòng.
Lại nhìn sang thê tử hắn đang say sưa giảng giải, hắn chỉ biết thở dài.
Nam nhân thật khổ mà! Không biết mình có nên nói thêm gì không đây!
Cuối cùng, Vương Thắng Mãn không nhịn nổi, lên tiếng khuyên: “Nương, chắc chắn muội muội hiểu rồi, giờ cũng muộn rồi, nếu không ngủ thì trời sắp sáng mất.”
Tiền Cẩm Bình vẫn chưa hài lòng lắm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời rồi mới miễn cưỡng im lặng. Trước khi ngủ, nàng còn nghĩ: Ngày mai nhất định phải dặn dò thêm lần nữa mới được!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");