(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 6:
Xuân canh kết thúc, Vương Noãn Noãn cũng đã tròn một tháng tuổi. Vương lão thái định bụng tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho Noãn Noãn. Gọi là tiệc đầy tháng nhưng thực ra chỉ là mời những gia đình thân thiết trong thôn đến dùng bữa, tụ tập náo nhiệt chút thôi.
Những người đến ăn tiệc hầu hết đều mang theo giỏ trứng gà hoặc vài xấp vải hoa làm quà.
Vương lão thái nghĩ vậy, nên cũng nói ra trong bữa cơm. Tiền Cẩm Bình nhìn nữ nhi nằm trong lòng thân mẫu*, lòng không khỏi mềm ra.
*thân mẫu: theo tục xưa, con gái về nhà chồng phải coi bố mẹ chồng là bố mẹ đẻ, nàng dâu theo cách gọi của chồng mà gọi bố/mẹ chồng là thân phụ, thân mẫu, song thân chứ không gọi họ là nhạc phụ, nhạc mẫu (như con rể gọi bố/mẹ vợ).
Noãn Noãn đầy tháng càng trở nên đáng yêu hơn, khuôn mặt trắng trẻo, tròn trĩnh, đôi mắt đen lấp lánh như hai viên hạt dẻ, mũi nhỏ xinh xắn, miệng thì tinh tế. Dù nàng còn nhỏ nhưng có thể thấy sau này sẽ là một mỹ nhân.
Tiền Cẩm Bình chọc nhẹ Vương Thiết Trụ bên cạnh. Vương Thiết Trụ nhìn mẫu thân mình: “Nương, mấy năm nay không dễ dàng, lương thực trồng trọt chẳng đủ ăn, con với Cẩm Bình bàn bạc, thôi không làm nữa. Đợi sau này nhà mình khấm khá, chúng ta bù lại cho Noãn Noãn cũng được.”
Vương lão thái không vui, trong mắt bà, tiểu tôn nữ ngoan ngoãn và xinh đẹp này xứng đáng có mọi thứ tốt nhất. Nhưng bà cũng hiểu, nhi tử nói có lý. Trong nhà hiện còn hai ba lượng bạc, số tiền này để phòng khi cần thiết. Hiện tại cuộc sống không dư dả, cả năm chỉ dư lại chút ít tiền lẻ.
Vương Noãn Noãn nhìn tổ mẫu, kêu lên: “A, a, a không.” Không cần làm tiệc nữa đâu, sau này tốt hơn rồi hẵng tổ chức cũng được mà.
Vương lão đầu nhìn tôn nữ nhỏ của mình, trầm ngâm nói: “Noãn Noãn hiểu chuyện thật, biết an ủi nãi nãi rồi. Giờ năm tháng khó khăn, không nên làm lớn. Đợi sau này, khi mọi thứ khấm khá hơn, chúng ta sẽ bù lại.”
"Nhà chúng ta chỉ có mười mẫu đất tốt, mấy năm nay lại thêm sưu thuế, mỗi năm trừ thuế đi cũng chẳng còn lại bao nhiêu, rất khó chống đỡ đến vụ mùa năm sau. Dù con và lão đại, lão nhị có thể lên núi săn bắn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể săn được con mồi. Chúng ta cần phải nghĩ cách khác." Vương lão đầu chau mày nói.
Thực tế, ngoài nhà trưởng thôn ra, Vương gia cũng xem như là một trong những gia đình có cuộc sống khá hơn ở thôn.
Ngoài công việc đồng áng, lão thường dẫn theo ba nhi tử lên núi săn bắn. Phần nào để lại cho gia đình ăn, phần còn lại đem ra thị trấn bán, nên nhà họ cũng không thiếu thịt để đãi miệng vào những dịp lễ tết.
Nhưng hai năm nay, sưu thuế tăng cao, lại thêm tình trạng khô hạn, nếu mùa màng không bị thất thu đã là may mắn, động vật trong rừng cũng chạy sâu vào rừng, việc săn bắt khó khăn hơn nhiều.
“Con có sức khoẻ, con sẽ lên núi chặt thêm củi đem ra chợ bán.” Vương Đại Trụ nói to.
Vương lão đầu không đồng ý ngay, khu vực này gần núi nên củi rất dễ kiếm, một bó củi chỉ bán được mười mấy văn tiền, mà thôn lại xa thị trấn, đây không phải cách hay. Nhưng nếu không còn cách nào khác, cũng chẳng phải không thể.
“Con nghĩ nhà mình phải kinh doanh gì đó mới được, chỉ dựa vào việc trồng trọt thì khó mà đủ ăn.” Vương Nhị Trụ trầm ngâm nói, “Chỉ là nhà mình không có đường buôn bán, cũng chẳng biết nên làm gì.”
“Thôi, mọi người nghĩ thêm đi. Đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết được.” Vương lão đầu kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi ăn xong, mọi người dọn dẹp, Trương Tú Nhi cùng hai trục lý của mình chuẩn bị đi hái rau dại. Rau dại mùa xuân không chỉ người thôn quê ưa chuộng, mà ngay cả những gia đình giàu có trên trấn cũng thường hay thu mua.
Vương Noãn Noãn nhìn thấy vậy cũng muốn lên núi. Lên núi là có thể lấy đồ trong không gian ra được rồi mà! Bé ở trong lòng tổ phụ, vươn tay nhỏ trắng nõn, chỉ về phía sau núi: “A, a, a.” Muốn đi, muốn đi mà!
“Gia gia, muội muội cũng muốn lên núi. Chúng ta cùng đi nhé?”
Ba tiểu tử nghịch ngợm thi nhau chạy nhảy xung quanh tổ phụ, bình thường tổ phụ ít khi cười nói, chỉ khi bế muội muội thì mới dễ tính thế này.
Vương lão thái vỗ nhẹ từng đứa: “Muội muội các con còn nhỏ, lên núi dễ bị nhiễm lạnh. Mau theo nương đi đi.”
Vương Noãn Noãn vừa nghe, lập tức không chịu nữa, nàng khóc lớn: “Oa, oa, oa!” Dù dỗ cách nào cũng không nín, mặt khóc đến đỏ bừng. Vương lão đầu đau lòng vô cùng: “Được rồi, được rồi, gia gia sẽ bế Noãn Noãn đi, không khóc nữa nhé, không khóc.”
Vương lão thái trừng mắt nhìn lão một cái, cứ chiều chuộng như thế vậy à! Một tháng vừa rồi, dù vụ xuân bận rộn thế nào, mỗi sáng trước khi đi ra đồng, Vương lão đầu cũng phải nhìn tiểu tôn nữ một lần, buổi tối về nhà cũng phải ôm một chút. Ai ai cũng nhìn ra lão quý Noãn Noãn không thể tả.
Vương lão đầu phất tay, ôm Noãn Noãn trong lòng, dẫn ba đứa tôn tử nghịch ngợm đi cùng lão thái thái lên núi.
“Muội muội, nhìn ta bắt thỏ nhé, ta bắt thỏ con cho muội!”
Vương Thắng Ý hò hét, dẫn đầu chạy lên phía trước, Thắng Lợi nắm tay Thắng Mãn đi theo sau. Vương Noãn Noãn nhìn ba huynh trưởng rồi bật cười khanh khách. Nhân tiện, nàng lén lấy ra hơn chục quả trứng từ không gian, đặt chúng vào bụi cỏ bên trái của Thắng Lợi và Thắng Mãn.
Thắng Lợi nắm tay Thắng Mãn đi tới, đột nhiên thấy trong đám cỏ xanh rờn có một đốm trắng.
“Gia gia, gia gia ở đây có trứng gà rừng!” Thắng Lợi quay đầu lại nhìn lão, nở nụ cười ngây ngô. Vương lão thái nhanh chóng đeo giỏ lên lưng, hạ giọng xuống: “Ôi chao, lão đầu, hơn mười quả đấy, mà quả nào cũng to nữa!” Lão thái thái vừa nói vừa nhanh tay lót một lớp cỏ vào giỏ, rồi nhặt trứng bỏ vào.
Vương Noãn Noãn cười nhẹ, ánh mắt long lanh, lại tiếp tục đặt một tổ thỏ con phía trước đường chạy của Thắng Ý. Thắng Ý chạy một đoạn, mắt sáng rực khi thấy mấy chú thỏ con, hắn bế chúng vào lòng chạy về phía Vương lão đầu.
“Gia gia, gia gia, nhìn này! Thỏ con, thỏ con! Muội muội, ta bắt thỏ cho muội rồi này!”
Thắng Ý vui mừng chạy về. Lão đầu nhìn tôn tử hớn hở, xoa đầu khen ngợi một câu.
Nhưng trong lòng lão có chút nghi ngờ, thỏ vốn dĩ không dễ bắt, nhất là mấy con thỏ con thường ẩn nấp ở những nơi rất kín đáo, sao lại có thể dễ dàng tìm thấy như thế? Nghĩ ngợi trong lòng, Vương lão đầu liếc nhìn tiểu tôn nữ đang mở to mắt trong trẻo nhìn mình, rồi lại lắc đầu.
Vương Noãn Noãn nhìn ánh mắt nghi hoặc của tổ phụ, nàng cười ngây ngô, nụ cười thật ngây thơ vô tội, không phải cháu, không phải cháu, hihi.
Mấy người không đi sâu vào rừng mà tìm một chỗ bằng phẳng ở lưng chừng núi ngồi nghỉ. Vương lão thái rửa tay cho ba tôn tử nghịch ngợm bên cạnh con suối, xong xuôi thì quay lại bế Vương Noãn Noãn vào lòng để Vương lão đầu nghỉ ngơi.
“Lão đầu, vận may hôm nay thật tốt, không chỉ nhặt được hơn chục quả trứng, mà còn bắt được cả một tổ thỏ con. Trước giờ chúng ta lên núi có lần nào may mắn thế này đâu!”
Vương lão thái vừa cười tươi vừa nói: “Tất cả là nhờ phúc của Noãn Noãn đấy. Quả là tiểu phúc tinh của nhà ta.”
Lão đầu híp mắt, không biết đang nghĩ gì. Vương Noãn Noãn thấy tổ phụ mình thực sự nhạy bén, nhưng nàng không sợ. Hihi, hồi trước vụ mấy con dê ông cũng xử lý rất tốt cơ mà.
Nghĩ vậy, Vương Noãn Noãn lại vung tay nhỏ, thả mấy con cá chép to xuống bãi cỏ cạnh con suối, rồi vui vẻ nhìn ba huynh trưởng đang chơi gần đó.
“Gia gia, nãi nãi, cá nhảy lên bờ kìa! Cá ngốc quá, tự nhảy lên bờ luôn!”
Vương lão đầu bước đến chỗ ba tôn tử, lão nhìn thấy ba con cá chép béo ú đang giãy trên bờ, tiện tay bện một sợi dây cỏ, cột mấy con cá lại rồi treo lên. Lão cởi áo ngoài, bọc mấy con thỏ lại đưa cho Thắng Lợi ôm, sau đó thả cá vào giỏ đeo lưng.
Thu xếp mọi thứ ổn thoả rồi Vương lão đầu quay lại chỗ lão thái thái và Noãn Noãn, nhìn thoáng qua vẻ ngạc nhiên của thê tử, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào tiểu tôn nữ nhà mình.
Vương Noãn Noãn thấu tổ phụ chăm chú nhìn nàng bèn nở nụ cười toe toét, ngây thơ vô tội.
Vương lão đầu thở dài, chạm nhẹ vào mũi Noãn Noãn rồi ôm lấy nàng, gọi lão thái thái và ba tôn tử: “Đi nào, xuống núi thôi, về nhà.”
Vương lão đầu ôm Noãn Noãn đi trước: “Noãn Noãn à, gia gia biết mấy con dê trước kia đến những thứ hôm nay đều là nhờ phúc của con. Chuyện nhà cửa đã có ta với nãi nãi lo, con không cần phải bận tâm.”
“Đời người, ăn uống đều có số cả. Nếu hưởng thụ những thứ không phải của mình, ta sợ rằng điều đó sẽ không tốt cho con.”
Vương Noãn Noãn nghe những lời sâu xa của tổ phụ, trong lòng ấm áp vô cùng. Nàng cọ cọ má mình vào má tổ phụ, lòng cảm thấy thật hạnh phúc. Thật tuyệt khi ở kiếp này có được gia đình như vậy, thật tuyệt!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");