Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 56: Ngươi là một kẻ vô dụng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Vương Đại Trụ cùng thê tử đến nơi, lão đại phu đã khám cho Mộ Tử Hạo và Vương Noãn Noãn xong, thuốc men dùng ở nhà cũng chuẩn bị sẵn cả rồi. Vì vậy, cả nhà liền hối hả bế người lên xe bò, thu xếp đồ đạc.

Vương Noãn Noãn ngồi trên xe bò, bàn tay nhỏ bị băng bó kỹ lưỡng như cái bánh chưng chỉ về phía trước mà nói: “Nương, con muốn ăn bánh bao.”

Tiền Cẩm Bình và Vương Thiết Trụ mới sực nhớ ra, từ tối qua đến sáng nay, cả bốn người bọn họ đều chưa ăn gì. Hai người lớn thì không nói, nhưng hai hài tử không thể để đói được.

Tiền Cẩm Bình đẩy đẩy Vương Thiết Trụ, hắn ra hiệu bảo huynh trưởng dừng xe lại, rồi đi mua mười cái bánh bao lớn.

Lên xe, hắn tự cầm một cái rồi bảo đại ca cũng lấy một cái, nhưng Vương Đại Trụ xua tay từ chối: “Chúng ta đã ăn cả rồi, hai người mau ăn đi.”

Lúc này Vương Thiết Trụ mới đưa cái bánh bao cho thê tử, Tiền Cẩm Bình lấy cho mỗi đứa con một cái rồi mới cầm một cái, cắn từng miếng nhỏ mà ăn.

Chương Tú Nhi nhìn thấy Vương Noãn Noãn ăn bánh bao bằng tay trái mà lòng đau như cắt. Tay phải của hài tử nhà mình bị thương thành ra thế này rồi, đồ trời đánh Lý Cẩu Đản! Đợi lúc trở về xem nàng làm sao xé xác Lý Cẩu Đản ra!

Vương Noãn Noãn tay cầm bánh bao nhân thịt lớn, nàng cười hí hửng, ăn từng miếng nhỏ. Dù nàng đang ăn mà còn quay đầu nhìn về phía Mộ Tử Hạo nằm nghiêng bên cạnh, như thể đang nói: “Bánh bao ngon như này nè, huynh mau ăn đi chứ.”

Mộ Tử Hạo nhìn bánh bao trong tay, hắn cũng bị sự vui vẻ của Vương Noãn Noãn lây nhiễm, thế là hắn ăn từng miếng lớn.

Tiền Cẩm Bình thấy Mộ Tử Hạo vài miếng đã ăn hết một cái bèn vội lấy thêm một cái đưa qua, hắn cũng không khách sáo, nhận lấy rồi tiếp tục ăn.

Tiền Cẩm Bình nhìn Mộ Tử Hạo với ánh mắt đầy thương cảm, nếu không có hài tử này, Noãn Noãn nhà nàng không biết sẽ ra sao nữa!

Có lẽ ánh mắt Tiền Cẩm Bình hơi nồng nhiệt, nên Mộ Tử Hạo nuốt miếng bánh, ngẩng lên nhìn nàng rồi mỉm cười.

Vương Noãn Noãn thì giòn giã nói: “Nương, cho con thêm một cái nữa, con vẫn còn ăn được!”

Tiền Cẩm Bình nhanh chóng lấy thêm một cái cho tiểu nữ, rồi lại nhìn phu quân đã ăn xong, bèn đưa thêm hai cái nữa.

Trên đường về, cả đoàn cũng không gấp rút, Vương Đại Trụ điều khiển xe bò chầm chậm vì lo cho Mộ Tử Hạo, hắn nằm chẳng được, ngồi chẳng xong, chỉ có thể nằm nghiêng; sợ nếu đi gấp quá lại xóc khiến hắn bị đau thêm.

Bên này không vội nhưng nhà Lý Cẩu Đản thì náo nhiệt vô cùng.

Người trong thôn tụ tập đông nghịt ở nhà Lý Cẩu Đản, nguyên nhân là vì sáng sớm Vương lão đầu đã đến nhà thôn trưởng, không rõ hai người nói gì, khi Vương lão đầu về thì thôn trưởng đã giận dữ kéo đến Lý gia.

Mọi người thấy vậy đoán chắc là vì chuyện tối qua, thế là cả thôn hối hả kéo nhau đến xem náo nhiệt.

Trần Đại Thụ đập cửa lớn Lý gia ‘rầm rầm’ mọi người nhìn cánh cửa lay lắt như sắp rụng ra từng mảnh.

Trong viện, người Lý gia nghe thấy tiếng động thì nép vào trong nhà.

Lý Cẩu Đản lúc này đang rúc trong nhà, Lý Hữu Tài ngồi co ro ở cửa phòng chính, còn Trịnh Đại Nha thì chống nạnh đứng trong nhà, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Trịnh Đại Nha nghiến răng mắng phu quân: “Lý Hữu Tài, ngươi đúng là một kẻ vô dụng, ngay cả cửa cũng không dám mở!”

Lý Hữu Tài chẳng buồn nói, chỉ ôm cánh tay ngồi đó.

Phụ mẫu mẹ y mất sớm, y lớn lên nhờ vào sự giúp đỡ của dân làng, dù gia cảnh nghèo khó nhưng y sức lực hơn người, thường ngày nhà ai có việc, y cũng là người đầu tiên đến giúp.

Y ghi lòng tạc dạ sự giúp đỡ của dân làng bao năm, trong đó người giúp y nhiều nhất chính là thôn trưởng Trần Đại Thụ và Vương lão đầu của nhà họ Vương.

Trần Đại Thụ là thôn trưởng thì không nói, còn Vương lão đầu thường sai Vương Đại Trụ mang đồ ăn qua cho y, còn dạy y đi săn.

Thế nhưng, kể từ khi y cưới Trịnh Đại Nha, mọi thứ đã thay đổi. Khi mới thành thân, y vốn không thích Trịnh Đại Nha vì nàng ta quá hung dữ. Nhưng vì y nghèo, lại nghĩ cưới người mạnh mẽ chút sẽ đỡ bị ức hiếp, bằng không cả hai đều hiền lành thì khó lòng sống yên ổn trong thời buổi này.

Ai ngờ, Trịnh Đại Nha không chỉ mạnh mẽ mà còn ngang ngược và cay nghiệt.

Trong làng chẳng ai muốn giao thiệp với nàng ta, thành ra từ lúc kết hôn, Lý Hữu Tài cũng dần xa cách với mọi người. Rốt cuộc, ai lại muốn ngày nào cũng đối diện với một người phụ nhân chanh chua như vậy?

Ban đầu y cũng có chút hối hận, nhưng sau khi Trịnh Đại Nha sinh nhi tử cho y thì lại nghĩ, thôi thì cứ tạm bợ sống qua ngày. Dù sao cũng đã có người nối dõi, đã có hài tử thì cũng phải nhịn mà sống thôi.

Giờ đây, nhà ai có việc, y vẫn là người đầu tiên đến, nhưng giúp xong là về ngay, chẳng dám ở lại ăn cơm vì sợ Trịnh Đại Nha đến quấy rầy mà gây chuyện với người ta.

Vì chuyện này, hai phu thê không ít lần cãi vã. Người trong làng nhìn y như vậy cũng không đành lòng nói gì thêm, thế là bao năm qua mọi sự cứ tạm thời yên ổn trôi qua.

Nhưng không ngờ, không ngờ nhi tử của y lại đẩy tiểu nha đầu cưng nhất của Vương gia xuống sườn núi.

Thê tử y chẳng những không xin lỗi, lại còn chửi người ta, Lý Hữu Tài thực sự không biết phải làm thế nào.

Trong nhà im phăng phắc, nhưng Trần Đại Thụ biết rõ mọi người đều ở nhà.

Lão trưởng thôn đập cửa thêm mấy lần, rồi cất giọng quát to: “Nếu các ngươi không mở cửa, ta sẽ phá cửa mà vào!”

Lý Hữu Tài hoảng hốt, không biết phải làm sao. Chưa kịp nghĩ gì thì Trịnh Đại Nha đã chống tay đẩy cửa ra.

Trần Đại Thụ vốn định đập cửa, không ngờ cửa mở ra đột ngột khiến tay lão suýt đập trúng đầu Trịnh Đại Nha.

Trịnh Đại Nha đứng chắn ở cửa, chống nạnh, lớn tiếng quát: “Làm sao, thôn trưởng, ngươi dẫn nhiều người đến nhà ta làm gì?”

Trần Đại Thụ nhìn dáng vẻ ngang ngược của nàng ta, hít sâu một hơi rồi đáp: “Ngươi tránh ra, ta không có chuyện muốn nói với ngươi.”

Trịnh Đại Nha cười khẩy: “Không có chuyện muốn nói với ta? Vậy ngươi muốn nói với ai? Đây là nhà của ta, dù ngươi là thôn trưởng thì sao? Ngươi muốn vào là vào được chắc?”

Trần Đại Thụ thật không muốn đôi co với phụ nhân chanh chua như vậy, có chút mất mặt!

“Nhi tử Lý Cẩu Đản của ngươi đã đẩy tiểu cô nương Vương gia xuống sườn núi, các ngươi mau bàn cách giải quyết đi, xem xử trí thế nào cho thỏa đáng?”

Trần Đại Thụ lấy hơi nói ra mục đích đến đây.

Trần Đại Thụ không ngờ Trịnh Đại Nha liền giơ ngón tay lên mắng: “Giải quyết? Dựa vào đâu mà các ngươi đòi ta giải quyết? Hài tử của ta bị người ta đánh còn chưa đòi bồi thường, vậy mà các ngươi còn làm mặt dày đi kiện lên trước! Giải quyết? Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì đến mà lấy!”

Trần Đại Thụ tức đến nỗi suýt trợn mắt ngất xỉu. Người trong làng thấy tình cảnh vậy liền vội vàng tới xoa dịu, nói: “Thôn trưởng, xin đừng nóng giận mà hại đến thân mình.”

Trịnh Đại Nha nghe thấy thế liền nhìn người vừa lên tiếng, giọng khinh thường nói: “Ôi chao, nịnh nọt thật đấy! Người ta là phụ thân nhà ngươi, mẫu thân ngươi hay tổ tiên của ngươi mà phải lo lắng thế? Đúng là chưa thấy ai mà nịnh hót tận tình như vậy! Với tổ tiên của mình còn chẳng cung kính được thế kia mà!”

Người kia bị lời của Trịnh Đại Nha chọc giận đến đỏ bừng mặt, chỉ tay vào ả ta lắp bắp: “Ngươi… ngươi… ngươi…”

Cứ “ngươi” mãi mà không nói thêm được lời nào, Trịnh Đại Nha liền trừng mắt lườm nguýt rồi lẩm bẩm khinh bỉ: “Nói lắp thì im đi, ai mà thèm nghe ngươi nói!” 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.