Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 55: Chỉ có thể nhìn như thế này




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này, Vương Noãn Noãn mới yên lòng, nàng nằm trong lòng Tiền Cẩm Bình rồi ngất đi.

Tiền Cẩm Bình vội vàng gọi lão đại phu: “Đại phu, đại phu, nữ nhi của ta ngất rồi.”

Lão đại phu vừa đi chưa được mấy bước phải quay lại bắt mạch cho Vương Noãn Noãn: “Không sao đâu, chỉ là quá mệt rồi thôi. Cứ để tiểu nha đầu ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ khỏe lại.”

Tiền Cẩm Bình lúc này mới yên tâm, nhẹ nhàng đặt Vương Noãn Noãn lên một chiếc giường khác trong y quán.

Vương Thiết Trụ thì đi theo lão đại phu để nhận thuốc và nghe căn dặn cách sử dụng.

Sau khi lão đại phu bận rộn xong xuôi mới rời đi, Vương lão đầu âu yếm nhìn Vương Noãn Noãn, sau đó đi tới chỗ Mộ Tử Hạo, khẽ thở dài bên cạnh.

Lão quay người bước ra cửa, gọi Vương Thiết Trụ và Tiền Cẩm Bình lại gần: “Lần này may mà có Mộc Bạch, các ngươi đừng chỉ lo cho Noãn nha đầu, cũng phải chăm sóc hắn cho tốt.”

Vương Thiết Trụ và Tiền Cẩm Bình vội vàng gật đầu. Đó là ân nhân cứu mạng của Noãn Noãn, tất nhiên phải chăm sóc tử tế.

Vương lão đầu lại nói: “Ta về trước đây, chỗ này không đủ chỗ cho chúng ta nghỉ lại hết. Lão Tam và tức phụ ngươi ở lại trông chừng, sáng mai ta sẽ bảo nhà đem đồ ăn đến, nếu hắn hạ sốt thì mai cứ mang thuốc về nhà.”

Tiền Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: “Vội vàng thế sao? Không phải để Mộc Bạch ở lại thêm vài hôm cho khỏi hẳn hay sao?”

Vương lão đầu ngó quanh, rồi hạ giọng nói: “Ban đầu đứa trẻ ấy đến đây đã bị thương nặng, thế mà nhất quyết không chịu đến y quán. Rõ ràng là có lý do gì đó khiến hắn không muốn gặp người ngoài, vì vậy chỉ để ở lại một đêm thôi, đợi không sao rồi thì mang về, tránh xảy ra chuyện không mong muốn.”

Vương lão đầu ngừng lại rồi nói tiếp: “Mấy vết trên mặt hắn cũng đừng lau, ngày mai về nhà rồi hẵng lau cho sạch sẽ là được.”

Vương Thiết Trụ và Tiền Cẩm Bình nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Vương lão đầu mới yên tâm trở về.

Lúc lão về đến nhà thì mọi người trong Vương gia đã chuẩn bị xong xuôi, chưa ai nghỉ ngơi, tất cả đều tụ tập trong gian chính.

Vương Đại Trụ vừa thấy phụ thân về, vội bước tới đỡ lấy xe bò để lão vào trong ngồi.

Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm nhanh chóng bưng thức ăn nóng từ trong bếp ra đặt lên bàn, ai nấy đều chờ đợi nhìn lão.

Vương lão đầu đặt bát cơm xuống, nói nhỏ: “Không sao rồi, tất cả đều không sao. Chỉ có Mộc Bạch là bị thương nặng hơn một chút. Đêm nay nếu hạ sốt, sáng mai ta sẽ đưa hai đứa nó về.”

Vương lão thái nghe thấy vậy, trong lòng cũng hiểu ngay rằng nha đầu nhà mình chắc không bị thương quá nặng, nếu không, lão đầu sẽ không về và còn tâm trạng ăn cơm như vậy. Người khác có thể không biết tính lão ấy, nhưng bà thì rất rõ.

Vương lão đầu ăn vài miếng, mọi người cũng cùng dọn bát đũa, rồi ai nấy đều trở về nghỉ ngơi.

Vương lão thái chuẩn bị nước ấm cho chồng rửa chân, hai người ngâm chân xong thì lên giường nằm.

Trong bóng tối, không ai nói lời nào. Một lát sau, Vương lão thái quay đầu nhìn chồng, thấy ông đang mở mắt, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Lão đầu tử, Noãn nha đầu thế nào rồi?”

Vương lão thái khẽ hỏi, tuy lão đã nói là không sao, nhưng từ nơi cao như thế lăn xuống, chắc chắn cũng có nhiều vết thương.

Vương lão đầu thở dài: “Noãn nha đầu nhà ta, haiz, ta chưa bao giờ thấy nó bị thương nặng như thế, ngay cả lần bị bắt cóc hay lần dập đầu nhận thân, cũng chưa nặng như lần này.”

Nghe vậy, Vương lão thái giật mình, lo lắng hỏi: “Không phải ông nói là không sao sao? Sao lại nghiêm trọng thế?”

Vương lão đầu nhẹ nhàng an ủi, vỗ tay bà: “Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trên mặt và cổ đều có vết xước, tay cũng bị thương nặng hơn một chút.”

Vương lão thái vừa mới thả lỏng, giờ lại lo lắng: “Bị thương nặng đến mức nào?”

Vương lão đầu định giấu, nhưng nghĩ lại, mai hai đứa nó về, bà cũng sẽ biết thôi nên lão kể thật: “Ôi, lòng bàn tay bị rách toạc, Mộc Bạch bị sốt cao, Noãn nha đầu không biết tìm nước ở đâu, cứ liên tục thấm nước để chườm lên trán cho nó, đến nỗi tay bị ngâm trắng bệch.”

Vương lão thái nghe mà xót xa, nước mắt cứ thế chảy ra.

Vương lão đầu nghe thấy tiếng nức nở của bà, biết bà lòng không yên.

“May mà Noãn nha đầu không sao, Mộc Bạch bị thương nặng hơn, Noãn nha đầu nói hắn còn hộc máu. Khi đó Mộc Bạch bay qua bảo vệ Noãn nha đầu, nhờ vậy nha đầu mới không sao.”

Lão dừng lại rồi tiếp tục nói: “Nếu không phải Mộc Bạch che chở tới cuối cùng, e là hôm nay chúng ta không còn thấy được Noãn nha đầu nữa rồi.”

Vương lão thái nghe mà sợ hãi, vội hỏi: “Sao lại nói thế?”

“Khi chúng ta tới, Mộc Bạch nằm tựa vào tảng đá lớn, trên đá toàn là máu, lưng nó bị rách nát hết. Đại phu cũng nói Mộc Bạch bị nội thương mới hộc máu. Hai đứa nó lăn xuống không có lực va chạm lớn như vậy, do có đoạn dốc cao, hai đứa bay lên rồi đập vào tảng đá.”

“Nếu không nhờ Mộc Bạch biết võ công mà giảm lực, chắc hai đứa đã mất mạng rồi.”

Vương lão thái lặng thinh, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: “Chúng ta phải cảm ơn người ta tử tế mới được.”

Vương lão đầu gật đầu, rồi nghĩ bà không thấy nên mới nói: “Ừ, phải, lần này là nợ người ta một ân tình lớn rồi.”

Im lặng một lúc, Vương lão đầu tưởng bà đã ngủ, thì nghe thấy bà cắn răng nói: “Thằng oắt Cẩu Đản ấy, lòng dạ thật quá độc ác!”

Vương lão đầu vội hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lão bận rộn đi tìm hài tử, sau đó đưa người lên trấn nên chưa biết chuyện gì ở nhà.

Vương lão thái liền kể lại chi tiết chuyện chiều nay trên núi, Vương lão đầu nghe xong cũng tức giận không thôi.

Ông quay qua an ủi: “Thôi được rồi, đừng giận nữa. Sáng mai ta sẽ tìm trưởng thôn, việc này…ta sẽ đòi lại công bằng cho nhà chúng ta.”

Hai người thủ thỉ mãi đến tận nửa đêm mới dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Vương lão đầu thúc giục phu thê Vương Đại Trụ lái xe bò lên trấn, một là để xem tình hình hai hài tử, hai là xem có thể đưa hai người về nhà hay không.

Còn ở y quán, mọi người cũng đã dậy từ sớm, suốt đêm Vương Thiết Trụ không dám chợp mắt, thỉnh thoảng lại sờ trán Mộ Tử Hạo, sợ rằng hài tử không hạ sốt, bệnh sẽ nặng hơn.

May mà đến gần sáng thì Mộ Tử Hạo đã hạ sốt, Vương Thiết Trụ lúc ấy mới yên tâm chợp mắt một lát.

Khi Mộ Tử Hạo tỉnh lại, trời đã sáng rõ, vừa mở mắt hắn đã cảm thấy mơ hồ.

Trong chốc lát, hắn liền nhớ đến Vương Noãn Noãn, vừa định ngồi dậy đi tìm nàng thì phát hiện Vương Thiết Trụ đang nằm ngủ gục bên giường, trong lòng có chút yên tâm.

Vương Thiết Trụ cảm nhận được người nằm trên giường đang cử động, cố gắng mở mắt ra, nhìn về phía Mộ Tử Hạo. Vui mừng nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Còn chỗ nào khó chịu không? Đại phu nói nhanh nhất thì đến trưa ngươi mới tỉnh lại được cơ.”

Mộ Tử Hạo lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Noãn Noãn đâu rồi? Muội ấy sao rồi?”

Vương Thiết Trụ thấy đứa trẻ vừa tỉnh dậy đã hỏi ngay đến Noãn Noãn, trong lòng càng thêm ấm áp: “Noãn Noãn không sao, đang nằm nghỉ cùng mẫu thân trên giường bên kia, vẫn chưa tỉnh đâu.”

Mộ Tử Hạo yên tâm gật đầu, sau đó liếm môi, Vương Thiết Trụ nhìn thấy môi hắn đã khô nứt ra, liền vội đi lấy một cốc nước rồi đỡ cho hắn uống.

Mộ Tử Hạo khẽ nói lời cảm ơn, Vương Thiết Trụ khoát tay: “Nếu không có ngươi, Noãn Noãn nhà chúng ta không biết sẽ ra sao nữa. Nếu có cảm ơn, cũng là chúng ta phải cảm ơn ngươi.”

Mộ Tử Hạo không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn về phía bên kia căn phòng. Hắn không biết Vương Noãn Noãn đang ngủ ở đâu, chỉ có thể nhìn về phía ấy mà mong mỏi.

Vương Thiết Trụ đặt cốc nước xuống rồi quay lại, bắt gặp ánh mắt của Mộ Tử Hạo, trong lòng chợt trầm xuống. Đứa trẻ này… 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.