Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 3: Trang viên lớn? Game nông trại vui vẻ à?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 3: 

Vương Noãn Noãn nghĩ đến đây bỗng nhớ ra người khác xuyên không đều có “bàn tay vàng” giúp đỡ, không biết bản thân có hay không. Nàng vung vẩy đôi tay nhỏ bé, thầm nghĩ: Chắc phải tập trung tinh thần mới có thể phát hiện ra không gian của mình. Chi bằng thử một phen?

Vừa nghĩ, Vương Noãn Noãn liền dồn hết tâm trí tưởng tượng về đại trang viên của mình. Đang tưởng tượng, trước mắt nàng bỗng trở nên mờ ảo, mùi hương cỏ xanh thoang thoảng vào mũi.

Thành công, thành công rồi ư? Hahaha, nàng cũng có không gian riêng! Đã thế, không gian ấy lại chính là đại trang viên của ở kiếp trước! Vương Noãn Noãn mở to đôi mắt tròn trĩnh, ánh mắt sáng như đèn, miệng bật ra tiếng cười khanh khách.

“Ơ kìa, sao Noãn Noãn của nãi nãi* vui vậy, thích nãi nãi đến thế cơ à, cười tươi thế này!”

*nãi nãi: (đdt) Tiếng nàng dâu gọi mẹ chồng, tiếng gọi tôn-kính người đàn-bà lớn tuổi - trích Từ điển Lê Văn Đức.

Vương Noãn Noãn: “A, a, a.” Phải, đúng rồi, nàng rất vui mà.

Vừa dỗ Vương lão thái, nàng vừa tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ về đại trang viên của mình, nhận ra có đôi chỗ đã thay đổi. Trong trang viên bỗng xuất hiện một dòng suối nhỏ róc rách.

Ruộng vườn vẫn trồng đầy hoa màu, nơi xa còn thấy vài con dê núi và mấy con lợn đang chạy nhảy. Nhìn xa hơn nữa, có cả một ngọn đồi nho nhỏ – chính là nơi nàng từng thuê đất trồng cây ăn quả, giờ thì cây cối đã trĩu quả rồi.

Những gì nàng thấy hiện giờ chỉ mới có bấy nhiêu. Vương Noãn Noãn vẫn chưa rõ cách khống chế tất cả, nhưng ngay lập tức trước mắt nàng xuất hiện một bảng điều khiển. Trên đó có các lệnh như thu hoạch, gieo trồng chỉ với một nút bấm, thậm chí còn có thể lựa chọn giống cây. Nhìn kỹ, dòng suối mới xuất hiện có tác dụng cường thân kiện thể, còn có thể cầm máu, chữa bệnh. Đúng là thứ quý hiếm!

Không nhìn nữa, nhìn vào đàn dê, thấy có cả dê mẹ và vài con dê con. Nàng sẽ lấy con dê mẹ ra trước, như thế là có sữa dê để uống rồi. Còn dê con thì không phải lo, có cỏ có suối, không thành vấn đề. Nhưng phải làm sao để đưa con dê này ra ngoài mà không bị nghi ngờ nhỉ?

“Kim Bình, con ăn đi, để ta bế Noãn Noãn ra ngoài một vòng. Ăn xong thì cứ để đấy, lát ta vào dọn.”

Vương Noãn Noãn còn đang nghĩ cách đưa con dê ra ngoài, thì đã nghe thấy tiếng lão thái thái. Ra ngoài cũng tốt, còn có thể xem xét tình hình bên ngoài.

“Nhưng nương à, Noãn Noãn mới sinh, giờ đưa ra ngoài liệu có ổn không? Lỡ bị cảm lạnh thì sao?”

“Không sao đâu, ta đã quấn kỹ rồi. Với lại tổ phụ, đại bá, nhị bá của Noãn Noãn cứ muốn gặp con bé mãi.”

Lão thái thái vừa nói vừa bọc Vương Noãn Noãn cẩn thận rồi bế ra ngoài. Vương Noãn Noãn trợn mắt, vươn cái cổ nhỏ xíu nhìn quanh.

Vương Noãn Noãn phát hiện ra, nàng đang ở căn phòng phía tây. Trong nhà còn hai tòa nhà khác, sân thì rộng vô cùng. Chính giữa có lẽ là nơi tổ phụ mẫu ở, phía đông là nhà bếp. Trước cổng nhà trồng rau xanh, còn đằng sau nhà là dãy núi nối tiếp. Nhìn về phía đông thì chẳng thấy nhà nào nữa mà chỉ toàn là núi, còn phía trước là những ngôi nhà khác, sau nhà lại trống không, chỉ có hai ba mảnh đất trống mới có người ở.

Nếu tình hình là vậy, nàng có thể thả con dê ở chân núi sau nhà. Dù có kỳ lạ cũng đỡ hơn là để con dê xuất hiện ngay trong sân. Bình thường làm gì có chuyện thú hoang tự dưng ngớ ngẩn chạy xuống núi, nhưng so với việc đột ngột thấy dê trong sân nhà thì vẫn dễ chấp nhận hơn.

Nghĩ đến đây, Vương Noãn Noãn nhắm mắt, lập tức thả con dê ở chân núi. Thành công rồi!

Lúc này, Vương Noãn Noãn đã được trao vào tay Vương lão đầu. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông, nàng liền nhoẻn miệng cười, cố gắng vươn đôi tay nhỏ xíu từ trong tã ra, chỉ về phía sau nhà.

“A, a, a!” Vương Noãn Noãn vừa giơ tay chỉ vừa há miệng kêu to, Vương lão đầu bật cười:

“Ừ, đúng rồi, đằng sau là núi đấy, Noãn Noãn muốn lên núi xem à?”

“A, a, a!” Đúng vậy, đúng vậy, nhanh đi lên núi thôi!

Vương lão đầu cười nói: “Chưa được đâu, để khi nào cháu lớn hơn, ta sẽ đưa cháu lên núi nhé, ngoan nào.”

“Nương, con nghe thấy tiếng dê kêu đấy.” Vương Đại Trụ đột nhiên nói với Vương lão thái.

“Nói linh tinh, dê ở đâu ra, trước sân là nhà thím Dương nuôi vài con gà, còn ba mặt nhà ta đều không có ai, sao lại có dê?” Lão thái thái trách mắng.

Lúc này, Vương Thiết Trụ nghiêng tai lắng nghe: “Nương, con thấy đại ca nói đúng, con cũng nghe thấy.”

Vương lão thái và Vương lão đầu nhíu mày, trong sân bỗng trở nên yên tĩnh, trừ Cẩm Bình còn trong nhà, mọi người đều vểnh tai nghe ngóng.

“Nương, con cũng nghe thấy rồi. Con và đại ca ra sau xem thử nhé!” Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ đứng dậy bước ra sau nhà, phát hiện quả nhiên có một con dê. Vương Đại Trụ lập tức định kêu to, nhưng Vương Nhị Trụ vội vàng bịt miệng hắn lại.

“Đại ca, đừng la, huynh muốn để cả thôn biết hay sao? Huynh cứ ở đây coi chừng dê, để ta ra trước báo cho mọi người.”

Vương Đại Trụ gật đầu, Vương Nhị Trụ vội vàng bước nhanh về phía trước. Cả nhà đều nhìn Vương Nhị Trụ chạy vào sân, hắn gật đầu, ghé lại thì thầm: “Phía sau nhà mình quả thật có một con dê. Con thấy nó còn chảy sữa nữa, chắc chắn là dê mẹ, con để đại ca canh chừng, chúng ta phải nghĩ cách đưa con dê về.”

Chương Tú Nhi nghe vậy vui mừng reo lên: “Tam đệ muội chưa có sữa, thế mà giờ có dê mẹ rồi, thật là đúng lúc, mau mau đưa dê về thôi, để Noãn Noãn có sữa uống!”

Triệu Thụ Cầm cũng gật đầu, quay sang bảo với Vương Nhị Trụ: “Tướng công đừng chần chừ nữa, mau đi dắt dê về đi. Nhìn Noãn Noãn Noãn kìa, thèm sữa đến chảy cả nước miếng rồi.”

Vương Noãn Noãn nằm trong lòng tổ phụ, gật gật đầu, nước miếng chảy ướt cả mặt. Sữa dê, thật đúng là thứ quá ngon!

Vương lão đầu nhìn Vương lão thái, cả hai đưa mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu ra điều gì. Lúc này, Vương Thiết Trụ lạnh lùng nói: “Không được, cả thôn ai cũng biết nhà ta không có dê, tự dưng có thêm một con dê chắc chắn sẽ bị người dị nghị.”

Nghe đến đây, sắc mặt Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm đều tái đi.

Quả thật, ở thôn này, chỉ cần nhà ai đó đẻ thêm một con gà là cả thôn biết ngay. Nay tự dưng lại có dê, đúng là không dễ gì giải thích. Chẳng lẽ lại nói dê tự chạy xuống từ trên núi? Dù đúng là như vậy, nhưng người ta chắc gì đã tin vào sự thật này.

Vương lão đầu đặt Vương Noãn Noãn vào tay lão thái thái, nói: “Lão nhị, ngươi đi tìm một đoạn dây thừng đưa cho đại ca, bảo hắn trói dê lại. Sau đó dùng thang trèo ra sau nhà rồi dắt dê lên núi. Cả ngươi, lão tam và ta lập tức lên núi săn thú. Nếu may mắn trên núi tìm được con dê nào vừa sinh con, vừa lúc nhà mình có Noãn Noãn, khi ấy chúng ta dắt dê về nuôi lấy sữa cho Noãn Noãn uống, chuyện đó sẽ hợp lý hơn.”

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, Vương Noãn Noãn nghe đến đây cũng phải thầm thán phục suy tính của tổ phụ.

Nếu như thế thì việc đưa mấy con dê con từ trong trang viên ra ngoài cũng chẳng có gì khó khăn!

Nghĩ tới đây, nàng khẽ nhoẻn miệng cười, nhanh chóng đưa mấy con dê con ra, đặt chúng vào bụi cỏ gần con dê mẹ, nhưng đồng thời cũng đảm bảo rằng chúng nằm trên con đường mà Vương Đại Trụ sẽ đi qua khi dắt dê lên núi, như vậy, chắc chắn đại bá* sẽ nhìn thấy chúng. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.