(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tất cả người trong Vương gia đều ngồi trong gian chính của Vương lão đầu và Vương lão thái, ai nấy đều im lặng không nói một lời, ngay cả Vương Thắng Ý thường nói nhiều nhất cũng không dám lên tiếng.
Vương Thắng Ý chẳng hiểu ra sao, chẳng phải muội muội đã tìm được thứ tốt hay sao? Cớ chi mọi người lại trầm mặc như vậy, nhất là tổ phụ, sắc mặt đen như đáy nồi, trông thật đáng sợ!
Kỳ thực, trong lòng Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm cũng thấy vui mừng. Nhà họ hiện nay tuy có buôn bán nhưng ai lại chê tiền nhiều? Huống chi sau này còn phải đưa ba hài tử vào thư viện, chi phí cần thiết càng không hề ít. Dẫu vậy, trong lòng họ vẫn cảm thấy có điều gì đó bất an, chỉ là không rõ cụ thể là gì.
Sắc mặt kém nhất không ai ngoài Vương lão đầu và Vương lão thái, kế đến là Vương Thiết Trụ và Tiền Cẩm Bình, còn Vương Nhị Trụ cũng đầy vẻ lo lắng.
Vương Đại Trụ tuy đần nhưng không ngu ngốc. Những ngọn núi quanh thôn đã được mọi người lên đó bao nhiêu lần nhưng chẳng ai phát hiện ra nhân sâm, cớ gì nhà hắn lại phát hiện ra? Kết hợp với tình cảnh hiện nay của Vương gia, dù đầu óc hắn có chậm chạp đến đâu cũng đoán được tám chín phần sự thật.
Vương Noãn Noãn chẳng ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình lại khiến cả nhà như gặp đại họa. Trong lòng nàng có chút hối hận, vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho tổ phụ nào ngờ lại trở thành hoảng hốt.
“Lão bà tử, ngươi dẫn ba tức phụ ra ngoài nấu cơm đi, ta thương lượng với ba người lão Đại xem xử lý nhân sâm thế nào.”
Vương lão đầu mở lời phá tan sự tĩnh lặng. Vương lão thái gật đầu, dẫn ba trục lý ra ngoài chuẩn bị bữa trưa, tiện tay dắt ba tôn tử ra theo, rồi đóng cửa gian chính lại.
Chờ đến khi cửa đã khép chặt, Vương lão đầu mới lên tiếng: “Các ngươi, một là phụ thân của Noãn nha đầu, hai là bá bá Noãn nha đầu, có chuyện gì ta cũng sẽ giữ kín trong bụng.”
“Dù là với ai cũng không thể hé môi, kể cả lúc nằm mơ, cũng phải giữ cho chặt cái miệng!”
Giọng Vương lão đầu khàn khàn, nhưng đầy kiên quyết.
Vương Thiết Trụ thì không cần nói, kỳ thực hắn đã đoán được nữ nhi có điểm khác thường. Vương Nhị Trụ và Vương Đại Trụ nghe vậy đều nghiêm túc gật đầu.
Vương Noãn Noãn cứ nghĩ tổ phụ sẽ nói với mọi người rằng nàng có thể biến ra đồ vật, trong lòng nàng không khỏi lo sợ. Không phải nàng không tin người nhà, mà là càng nhiều người biết càng thêm nguy hiểm.
Vương lão đầu nắm lấy tay Vương Noãn Noãn, tiếp tục nói: “Noãn nha đầu có phúc khí. Trước khi nhà lão tam sinh, ta đã mơ thấy Noãn nha đầu của chúng ta là một tiên nữ hạ phàm, cho nên cả đời này nàng sẽ không lo chuyện ăn uống.”
Nói đến đây, ông lại dừng một chút rồi tiếp: “Thỉnh thoảng Noãn Noãn sẽ tìm được những vật quý giá là do trời ban. Nhà chúng ta hiện tại sống tốt như vậy, đều là nhờ phúc của Noãn nha đầu!”
Vương Thiết Trụ không có biểu hiện gì, nhưng Vương Nhị Trụ thì hơi giãn mày ra, chuyện này thực ra cũng không khác gì với những gì hắn đã đoán. Chỉ có Vương Đại Trụ là tỏ vẻ ngộ ra tất cả! Hắn thầm nghĩ, chẳng trách từ khi Noãn nha đầu sinh ra, nhà mình ngày càng khấm khá!
Nghe tổ phụ nói, Vương Noãn Noãn cũng yên tâm hơn phần nào. Cách giải thích này dù sao cũng dễ chấp nhận hơn là nói nàng có thể biến đồ từ hư không.
Vương lão đầu nhìn phản ứng của ba nhi tử, lão cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất lão không thấy sự tham lam hay khao khát trong mắt họ.
“Phụ thân, người có sắp xếp gì không?” Tuy mặt Vương Thiết Trụ mặt không biểu lộ gì, nhưng nắm tay hắn siết chặt, chứng tỏ lòng hắn chẳng bình yên.
Vương lão đầu nhíu mày, chậm rãi nói: “Ta vốn định nếu phát hiện được gì, nhà chúng ta sẽ cố gắng che giấu. Lời đồn trong thôn không ta phải không biết, nhưng hiện giờ, chúng ta chỉ còn một con đường, đó là khiến nhà mình ngày càng mạnh mẽ.”
Ông nhìn Vương Nhị Trụ rồi nói tiếp: “Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể bảo vệ Noãn Noãn.”
Vương Đại Trụ ban đầu còn mơ hồ, nhưng nghe phụ thân và các huynh đệ bàn chuyện, hắn cũng hiểu ra tình thế mà Vương gia sẽ đối mặt trong những ngày tháng sau này.
Vương Noãn Noãn cảm thấy ấm áp, Vương gia không vì sự đặc biệt của nàng mà nảy sinh suy nghĩ không hay. Dù không biết sự hòa thuận này kéo dài bao lâu, nhưng hiện tại mọi thứ thật tốt đẹp.
“Nhân sâm này cứ mang đi bán đi. Lão Nhị, việc này giao cho ngươi lo liệu.” Vương lão đầu liếc nhìn Vương Nhị Trụ, ra hiệu hắn mang nhân sâm đi.
“Còn nữa, lão Tam, chuyện học vỡ lòng của hài tử phải nhanh lên, nếu nhà chúng ta có người làm quan sẽ đảm bảo hơn!”
Vương lão đầu lại nói với Vương Thiết Trụ. Vương Thiết Trụ nghe vậy, gật đầu đáp: “Vâng, con đã chuẩn bị rồi.”
Lúc này, Vương Đại Trụ ngập ngừng gãi đầu, ngượng ngùng mở lời: “Phụ thân, con có một ý tưởng, nhưng không biết người có đồng ý không.”
Vương lão đầu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Vương Đại Trụ. Khuôn mặt ngờ nghệch của hắn đỏ bừng. Vương Đại Trụ siết chặt nắm đấm, quyết định nói: “Phụ thân, con chỉ có sức khỏe, con muốn mua thêm ruộng đất, trồng trọt nhiều hơn.”
Vương lão đầu không gật đầu ngay. Đến khi Vương Đại Trụ định mở miệng nói bỏ đi thì Vương lão đầu nhàn nhạt nói: “Ừ, trồng trọt là căn cơ của chúng ta. Ta còn lo các ngươi không ai muốn làm ruộng, đại ca ngươi muốn thì không gì tốt hơn.”
“Đợi đã, ta và nương ngươi sẽ xem lại số bạc trong tay, để coi mua được bao nhiêu, ngày mai ngươi đi hỏi thăm thử.”
Nghe phụ thân nói thế, Vương Đại Trụ vui mừng khôn xiết, cười hở cả hàm răng.
“Đại ca, huynh đừng cười ngốc như vậy được không?” Vương Nhị Trụ thấy ý tưởng của đại ca được tán thành, hắn cũng vui lây, liền mở miệng trêu chọc.
Vương Đại Trụ không đáp mà chỉ cười vui vẻ.
Vương Noãn Noãn ngồi trong lòng Vương lão đầu, cũng cười toe toét. Thật tốt, ai cũng có việc của mình, vậy thì nàng sẽ cố gắng giúp mọi người thực hiện những ước muốn ấy.
Vương lão đầu không ngờ rằng, trong gian nhà đơn sơ này, vài lời nói đơn giản lại thực sự trở thành phương hướng phát triển cho Vương gia trong tương lai!
Còn mấy phụ nhân bên ngoài càng không biết rằng mấy trụ cột trong nhà đã âm thầm đưa ra những quyết định quan trọng này sau lưng họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");