Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 65: Bị giáo dục




Đi ra xa một đoạn, Lâm Thiên Tứ còn có chút choáng váng, nữ nhi từ khi nào thì học được cách làm ăn? Việc này đặt ra một dấu hỏi lớn trong đầu.

Lâm Thiên Tứ bình tĩnh lại hỏi: "Nữ nhi, vừa rồi cha không có nghe lầm chứ?"

Lâm Uyển Uyển cười nói: "Sao có thể, cha, con là con gái của cha, trước kia cha từng là chủ tiệm, nếu con gái không thể bàn thành một bút sinh ý, nói ra ngoài còn không mất mặt cha sao."

"Đó là đương nhiên, nữ nhi của ta đi theo ta, đương nhiên là thông minh học một biết mười.." Lâm Uyển Uyển lại được khen đến mức hai má đỏ bừng, cha, cha đừng có mà khoác lác biến tấu tự khen mình như vậy được không!

Trong lòng Lâm Thiên Tứ thập phần đau lòng khuê nữ nhà mình, còn không phải là do cái nghèo, thêm nữa là một nhà kia ngoan độc đem nữ nhi mình giày vò, nếu không khuê nữ mười ngón tay kia không dính nước, làm sao phải xuất đầu lộ diện làm những việc này, trong lòng này khó chịu a!

Nhắm mắt tựa vào xe ngựa, thật lâu không nói gì.

Lâm Uyển Uyển không suy nghĩ nhiều, trong lòng nàng còn tính toán đợi lát nữa đến Lê Hoa trấn muốn mua cái gì, mua cho cha mẹ thêm hai bộ đồ mùa đông, nhà mình mỗi người thêm một bộ, chất liệu so với lần trước phải tốt hơn một chút, trong tay có bạc, cũng không thể để chính mình cùng người nhà chịu khổ. Còn có đồ vật trên đầu của nương cũng không khỏi quá đơn giản, có một tướng công làm tiên sinh, hai đứa con làm quan, tự nhiên phải chú trọng một chút, cho nên lúc này đây ngoại trừ mình, nương cũng không thể không mua.

Phòng học của hai đứa con trai bên tây phòng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ thiếu bút mực nghiên giấy, lúc này đây cũng không thể không mua, bao gồm cả nàng và Khương Gia Minh cũng cần, về sau còn phải ghi sổ sách, cũng phải chuẩn bị sớm một chút.

Ừm.. Còn lại còn muốn mua cái gì, trong lúc nhất thời không có chủ ý, vậy chờ đến trấn đi dạo một vòng rồi nói sau, hướng bên ngoài xe nói "Vương Hổ huynh đệ, khi nào đến Lê Hoa trấn thì gọi ta." Sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Hổ đáp: "Được" sau đó là tiếng đánh xe đi nhanh hơn

Gió mùa đông thật lạnh, tiếng gió bên tai gào thét không ngừng, gió thổi đến trên mặt đau nhức, Vương Hổ quanh năm chạy xe ngựa cũng bị thổi đau thấu xương, may mà sớm chuẩn bị dụng cụ phòng hộ.

Tiến vào Lê Hoa trấn, tốc độ xe ngựa bắt đầu chậm lại, "Lâm gia muội tử, đã đến Lê Hoa trấn."

Nghe vậy, Lâm Uyển Uyển mở mắt ra hỏi: "Anh Vương ca, bên này có cửa hàng vải, cửa hàng trang sức, thư trai các loại không?"

Vương Hổ ở bên ngoài suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Lâm gia muội tử, Vương Hổ ta cũng khá quen thuộc Lê Hoa trấn, ở đây cũng có cửa hàng, bất quá đều là một ít cửa hàng bình thường, nếu muội tử muốn mua nhiều đồ đạc, khả năng vẫn là phải đi về phía trước."

"Ồ? Vậy thì chúng ta đi đến cửa hàng có nhiều đồ đạc một chút." Lâm Uyển Uyển chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi thói quen kén chọn của mình, trong khả năng có thể cô luôn luôn phải chọn thứ tốt nhất. Tuy nhiên thì thời điểm hiện tại cô vẫn phải tính đến thế giới quan và sự chấp nhận của cả nhà.

Lâm Thiên Tứ thì không nói gì, khuê nữ muốn mua cái gì, hắn chỉ cần đi theo phía sau làm chân khuân vác là được, sau đó thấy nhi nữ liên tục mua không ngừng nghỉ, hắn liền trợn tròn mắt, khuê nữ nhà hắn quá khủng bố có được hay không. Không được, trở về nhất định phải hảo hảo nói với tức phụ, khuê nữ quá bại gia, con rể sẽ đánh giá thế nào a!

Mua xong, Lâm Thiên Tứ bủn rủn chân tay, khuyên nhủ cũng vô ích, đành phải chấp nhận số phận mà xách đồ đi.

Sau khi Vương Hổ nhìn thấy Lâm Uyển Uyển mua sắm điên cuồng, thực sự sợ hãi, đến nỗi sau này khi hắn nói đến chuyện đi mua sắm với nữ nhân trong nhà, nghĩ đến cảnh tượng này trong lòng liền nhảy dựng lên, hắn không dám đi, thật quá đáng sợ!

Nếu Lâm Uyển Uyển biết mình phạm phải tội ác như vậy, e rằng sẽ buồn bực thật lâu, chuyện này cũng có thể gây ám ảnh, vậy cô còn có thể nói gì được!

Nhưng mà lúc này Lâm Uyển Uyển lại vui vẻ mua mua mua, ngoài những thứ trong kế hoạch lúc trước, thấy cái gì mình thích liền mua thêm, trang sức cũng không ngoại lệ. Về phần mỹ phẩm của cổ nhân xin thứ cho cô sợ hãi, thật lòng không dám dùng, sợ hủy đi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, mình không mua, cũng không mua cho nương, cái này, nàng có thể cân nhắc làm một cái, nương chính là có tay nghê làm những thứ này, cô có nhiều công thức, một chút cũng không sợ.

Ngoài bốn bộ bút mực, dưới sự hướng dẫn của cha, cô còn mua hai quyển sách "Thiên Tự Văn" và "Tam Tự Kinh".

Thừa dịp cha nàng ở đây, mua sớm một chút cũng tốt. Cha chính là tiên sinh thư viện trong huyện thành, lọt vào mắt cha nàng, sang năm đầu xuân đưa hai đứa nhi tử đi học đường cũng tương đối dễ dàng, nàng đối với hai đứa con trai cô cũng có lòng tin, bằng không uống nước linh tuyền lâu như vậy xem như uống không công.

Lại mua thêm mấy món đặc sản địa phương, tính toán mang về cho hai đứa con trai nếm thử, thiếu chút nữa thì xe ngựa không còn vị trí hai cha con đặt chân.

Lâm Thiên Tứ dọc theo đường đi ánh mắt nhìn Lâm Uyển Uyển, muốn nói bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu, nhịn không được đến lúc trở về cùng tức phụ thương lượng, cũng đã ở trên xe ngựa dạy dỗ khuê nữ.

Lâm Uyển Uyển nghe vào tai trái ra tai phải, căn bản nghe không lọt, cho dù nghe lọt cũng không coi trọng, Nếu Khương Gia Minh dám nói, cô là người đầu tiên không nghe, cô dùng tiền của mình, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế nào, có tiền ra mới có tiền về, chẳng lẽ giữ lại bạc thì bạc tự đẻ ra bạc, làm như vậy sẽ không có động lực.

Cha nàng vì tốt cho nàng, nàng ghi nhận, cũng không có mở miệng phản bác.

Nói mãi lâu sau, Lâm Thiên Tứ miệng khô mới dừng lại, thấy khuê nữ khiêm tốn thụ giáo, hài lòng làm động tác vuốt râu vốn không có tồn tại.

Lâm Uyển Uyển nhìn thấy khóe miệng giật giật, cha, Ngài đây là đang vuốt không khí sao?

Lâm Thiên Tứ cảm nhận được ánh mắt, bàn tay xấu hổ dừng lại, ngượng ngùng buông xuống, giả bộ quay đầu sang một bên.

Lâm Uyển Uyển không dám cười cũng không dám nói, dứt khoát vén rèm cửa sổ lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhìn thấy địa phương quen thuộc, xem ra là đã cách nhà không xa.

Trên bầu trời bắt đầu rơi xuống bông tuyết, ngày cuối cùng của tháng mười hai, rốt cục nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong mùa đông, cũng là trận tuyết đầu tiên Lâm Uyển Uyển nhìn thấy từ khi lâm Uyển Uyển đến thế giới này, cũng rất đẹp mắt.

Vương Hổ tăng tốc độ đánh xe, tính toán đưa hai cha con Lâm Uyển Uyển đến nhà trước khi tuyết rơi dày hơn.

Khương Gia Minh trong ruộng thấy tuyết đã rơi, vội vàng quay về nhà, một bên lại lo lắng cho tức phụ, không biết hôm nay có trở về hay không, mặc kệ có trở về hay không, hắn đều tính toán đun một nồi nước nóng lớn, đồng thời đem bếp lò vào đông phòng làm nóng không khí trong phòng, sau đó chờ tức phụ trở về.

Ngay khi hắn trông muốn mòn con mắt định dời mắt đi thì một chiếc xe ngựa chạy vào trong tầm mắt hắn, lớn tiếng hô lên "Đã trở lại, đã trở lại.." Thanh âm rõ ràng mang theo hưng phấn kích động.

Nghe tiếng, ba bà cháu lập tức từ trong phòng đi ra. Khương gia Minh vốn định xông lên, lại bị Tiết thị ngăn lại, tuyết còn đang rơi, sao có thể lỗ mãng như vậy, nhìn bộ dáng con rể, thật đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, không tiện trêu ghẹo con rể, nhưng với khuê nữ thì khác, Tiết thị vui vẻ nghĩ.

Chờ xe ngựa tiến vào trạch viện, Vương Hổ từ trên xe ngựa nhảy xuống, Khương Gia Minh liền khẩn cấp đi lên phía trước, vươn tay, vẻ mặt kích động sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Tứ liền cứng ngắc đứng ở bên cạnh.

Lâm Thiên Tứ còn tưởng rằng hắn bị làm sao, ánh mắt liếc qua trao đổi với Tiết thị, Tiết thị nhất thời cười rộ lên, con khỉ con này khẩn trương muốn gặp tức phụ, kết quả người nhìn thấy đầu tiên lại là lão đầu tử nhà nàng, nàng có thể lý giải con rể lúc này chịu bao nhiêu đả kích.

Chờ Khương Gia Minh hoàn hồn lại, Lâm Thiên Tứ đã khó chịu bò xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng liếc hết người này đến người khác cuối cùng ném lên người Khương Gia Minh, Khương Gia Minh quả thực muốn khóc, tại sao hắn lại đắc tội nhạc phụ đại nhân.

Lâm Uyển Uyển đi ra nhìn thấy tràng diện quái dị, đỉnh đầu đầy dấu chấm hỏi, đây là tình huống gì? Nương nàng cười nước mắt đều chảy ra, hai đứa con trai bên cạnh vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì, cha nàng lại mặt đen kịt, Khương Gia Minh ủ rũ cúi đầu, Vương Hổ nghẹn cười mặt giật giật, cô hiện tại cũng rất mơ hồ, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không!

Nhảy xuống xe ngựa, để cho mấy nam nhân trong nhà đem đồ vật trong xe ngựa dọn xuống, Lâm Uyển Uyển thì lôi kéo nương nàng vào phòng, hỏi chuyện vừa rồi, còn bị nương trêu ghẹo một phen. Sớm biết vậy cô đã không hỏi.

Được chốc lát thì Khương Gia Minh đi vào, "Tức phụ, đồ đạc đã dọn xong."

Dưới ánh mắt nóng rực của Tiết thị, Lâm Uyển Uyển cắn răng kéo Khương Gia Minh ra ngoài, trả tiền xe trước, định bụng mời Vương Hổ ở lại ăn tối rồi hãy đi, nhưng Vương Hổ lại muốn tranh thủ trở về lúc tuyết chưa kịp rơi dày hơn, hắn vội vàng đi trở về cô cũng không giữ lại nữa, tình cờ Tiết Thị buổi trưa làm bánh xèo, liền nhét mấy cái cho Vương Hổ.

Tiễn Vương Hổ đi, Lâm Uyển Uyển sửa sang lại đồ đạc mang về, Tiết thị thấy vậy hoảng sợ, "Khuê nữ, con đây là đem cả cửa hàng người ta đều mua về sao?"

"Lại còn không phải, nữ nhi của nàng vào cửa hàng nhà người ta, quả thực giống như một tên cướp, cái gì cũng muốn nàng không một hơi lấy hết đã xem như tốt rồi." Lâm Thiên Tứ không ngại chuyện lớn, liên tục lải nhải với Tiết thị.

Sau đó Lâm Uyển Uyển vinh quang lại bị Tiết thị giáo dục, bất quá việc này Khương Gia Minh không biết, còn tưởng rằng tức phụ làm chuyện gì khiến nhạc mẫu mất hứng, liên tục thay Lâm Uyển Uyển cầu tình.

Giáo dục xong, Tiết thị vẫn là rất cao hứng nhận lấy đồ khuê nữ mua cho mình, nữ nhi nhà mình mua cho nàng có thể không thích sao? Chủ yếu cũng là sợ con rể sẽ có cái nhìn không tốt đối với nữ nhi.

Đối với chuyện này, hoàn toàn là do hai lão phu thê suy nghĩ nhiều, Khương Gia Minh đã đi trên đường thê nô, chỉ cần là chuyện tức phụ muốn làm, hắn liền giơ hai tay hai chân đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.