Trở lại nhà cũ, nhìn thấy con mồi Khương Gia Minh lấy ra, cả đám ai nấy đều cao hứng.
Khương Tuệ Mẫn không tìm được quả hồng nàng yêu cầu, sắc mặt có chút khó coi, hướng Khương Gia Minh la hét hai tiếng, lại nghĩ đến buổi tối có thể ăn thịt, cũng không quá để ý nữa.
Một đống người vây quanh ở Thượng phòng, vừa tán gẫu vừa chờ thịt chín bưng lên bàn.
Bên ngoài, Lâm Uyển Uyển chỉ huy Khương Gia Minh giết gà nhổ lông, băm nhỏ, chính mình cũng không nhàn rỗi, mang ra năm củ khoai tây lớn, gọt vỏ thái miếng, hầm một nồi lớn, nếu có thể thêm tỏi gừng, còn có gia vị khác thì tốt.
Khương Lai Phúc đi dạo một vòng về vừa nghe bắt được một con gà rừng, buổi tối thêm cơm, rất cao hứng, để cho Lưu thị đong một ít gạo đi ra, chuẩn bị một bữa thịnh soạn.
Lâm Uyển Uyển nhướng mày, hôm nay phải dùng sức ăn, ai bảo Thượng phòng chịu đau ra gạo, trong lòng lão gia tử có một chút áy náy, nói như thế nào hôm nay cũng có thể ăn ngon một chút.
Hai tiểu tử kia mỗi người quản một cái lò lửa, Lâm Uyển Uyển nhanh nhẹn xào một đ ĩa rau dại lớn, rửa sạch nồi, đem gạo đi nấu cơm.
Hồi lâu, trong phòng bếp bay ra một mùi thịt gà, xen lẫn mùi cơm trắng, khiến Lưu thị, Lưu Tuệ Mẫn, Phương thị, cùng cùng cả hai đứa nhỏ của nhị phòng đều chen chúc đi vào phòng bếp.
Trong mắt ai nấy đều lóe ra tinh quang, tùy thời chuẩn bị nhào tới, nhất là hai người Khương Tuệ Mẫn cùng Khương Liên Hằng, Phương thị trông mong nhìn chằm chằm cũng không khá hơn là mấy, về phần Lưu thị rõ ràng rất thèm ăn, lại bày ra một bộ dáng đề phòng người ta ăn vụng.
Lâm Uyển Uyển có chút đau đầu, phòng bếp không lớn, chen chúc nhiều người như vậy muốn xoay người cũng khó, còn có lão thái thái thật là đủ rồi, một đống tuổi có thể đừng ra ngoài mất mặt như vậy được không?
Nghĩ thì nghĩ, cô cũng không ngốc đến mức nói ra.
Về sau, Lưu Thị đem toàn bộ người nhị phòng đều đuổi ra ngoài, mình thì đứng một bên, lấy mỹ danh là giám sát.
Khương Tuệ Mẫn đứng trước bếp lò, nhìn chằm chằm vào nắp nồi gỗ, không nhúc nhích, nước miếng cũng sắp nhỏ xuống đất, nhưng thân phận em chồng nàng bày ra đó, Lưu thị không nói lời nào, Lâm Uyển Uyển cũng lười nói.
Cuối cùng vẫn là Khương Gia Minh tiến vào, nhìn không nổi nữa lên tiếng mời hai người ra ngoài.
Lúc nấu xong bưng ra khỏi nồi, Lưu thị nghe mùi dẫn theo Khương Tuệ Mẫn qua, đem hai đứa nhỏ cùng Lâm Uyển Uyển đuổi ra ngoài, nói cô quay lại sau.
Lâm Uyển Uyển bị đuổi ra ngoài cửa có chút không nói nên lời, quay đầu lại nhìn cửa phòng bếp đóng chặt, không cần nghĩ cũng biết mẹ chồng cùng em chồng đang ăn vụng.
Đối đồng dạng bị đuổi ra ngoài hai đứa con trai khoát khoát tay, hướng tam phòng đi đến, nhìn thần sắc của bọn nhỏ cũng là rõ ràng biết bên trong đang làm gì, khó tránh khỏi có chút thất vọng cùng không vui.
"Tức phụ, ngươi không phải ở phòng bếp nấu cơm sao, làm sao lại quay lại rồi?"
"Nương cùng tiểu muội đến phòng bếp." Lời sau cô không nói ra, từ biểu hiện trên mặt Khương Gia Minh, cô cũng nhìn ra rõ ràng.
Quả nhiên, làm nhi tử đối với đức tính của nương và muội muội của mình vẫn hiểu rất rõ, trên mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Lâm Uyển Uyển cũng không nói ra, có một số việc trong lòng mọi người hiểu rõ là tốt rồi, nếu mẹ chồng cùng em chồng thích ngó nghiêng phòng bếp như vậy, cô bỏ đi là được, chuyện sau này cô liền không đụng tới, tránh tự mình làm cho mình mất mặt.
Tin tưởng Khương Gia Minh cũng sẽ không nói cô cái gì, ngược lại đợi lát nữa nếu thượng phòng làm khó dễ, Khương Gia Minh không chỉ đau lòng cô cùng hai đứa con trai, còn có thể đối với thượng phòng sinh ra bất mãn.
"Tức phụ lão tam, tức phụ lão tam..
Đang nấu cơm mà chạy đi đâu, mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu, cả nhà đều đang chờ ăn cơm đây, muốn lão nương hầu hạ ngươi hay sao?" Lão bà tử kêu lớn, ngữ khí không tốt.
Lâm Uyển Uyển ra vẻ ủy khuất liếc mắt nhìn Khương Gia Minh, giữ im lặng đi ra cửa, chân bị thương vẫn đi khập khà khập khiễng, vì nói ra không được, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất mình một thời gian.
Về phần Khương Gia Minh, sau khi nhận được ánh mắt của tức phụ nhà mình, trong lòng giống như bị gãi ngứa, một mặt cảm thấy hồn mình đều bị tức phụ câu đi mất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, phấn phấn nộn nộn, thật muốn cắn một miếng thử xem.
Mặt khác lại đối với việc vô lý gây sự của nương hắn thật sự thất vọng.
Thức ăn dọn lên bàn, cả nhà vây quanh bàn ngồi xuống, sau một tiếng ăn thôi, những đôi tay không hẹn mà cùng vươn về phía bát khoai tây lớn, đương nhiên trong những người này không bao gồm một nhà tam phòng cùng lão gia tử Khương Lai Phúc.
Lâm Uyển Uyển đang đưa tay muốn gắp một miếng, nhất thời trợn tròn mắt, thịt gà trong bát này đâu? Không có thịt gà, vậy còn khoai tây thì sao? Lại nhìn chén cơm trong tay nhị phòng cùng em chồng, đắp thành một đống cao cao kia là gì? Còn không phải là thịt gà cùng khoai tây đã biến mất trong bát trên bàn sao! Ngay cả trong chén của lão gia tử Khương Lai Phúc đều có thịt gà cùng khoai tây, ăn một cách nghiêm túc, chuyện này là sao?
Mắt Lâm Uyển Uyển giật giật, tốc độ xâu xé chia nhau này có thể sánh ngang với nạn đói, rõ ràng là trong khoảng thời gian này lâu lâu vẫn có bữa thịt chưa từng đứt đoạn, đói khát như vậy sao?
Cô quả nhiên vẫn là đánh giá quá cao bọn họ, kết quả thật sự là một miếng cũng không được ăn, nhìn bộ dáng trông mong của hai đứa nhỏ nhà mình, một bụng nghẹn khuất.
Lại nhìn sắc mặt tướng công nhà mình đen như than, lông mày nhíu chặt lại cùng một chỗ, Lâm Uyển Uyển sâu kín thở dài, cuộc sống này quả thực là khó khăn.
Tâm trạng đang tốt bỗng dưng hỏng bét, cơm cũng ăn không ngon, Lâm Uyển Uyển lại một lần nữa rời bàn ăn sớm.
Lưu Thị đằng sau mắng vài câu, cảm thấy không thú vị lại tiếp tục ăn, trong cái nhà này chuyện rời bàn ăn sớm là chuyện bình thường, cũng không có bao nhiêu người để ý.
Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết hai cái tiểu gia hỏa nhanh chóng và vài ngụm cơm, trong lòng khó chịu, cũng đi theo Lâm Uyển Uyển ra ngoài.
Khương Gia Minh thấy một người, hai người rồi ba người đã rời đi, cha nương cũng không thèm quan tâm, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt u ám đi ra ngoài, cười châm chọc một tiếng.
Trở lại trong phòng, Khương Gia Minh thấy hai hài tử cúi đầu không nói lời nào, tràn đầy ủy khuất cùng khó chịu, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tức phụ, ngồi ngây người.
Hắn vội vàng đi tới chỗ Lâm Uyển Uyển ngồi xuống, rót một ly nước đưa cho Lâm Uyển Uyển.
Lâm Uyển Uyển không cầm lấy, nước mắt cứ thế chảy dài, ngăn cũng không ngăn được.
Khương Gia Minh vẻ mặt đau khổ, kéo Lâm Uyển Uyển vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Uyển Uyển.
"Tướng công, ô ô.." Khóc xong một hồi, cô mới đứt quãng nói về chuyện hôm nay, "Tướng công, ta..
Ta thật sự không biết nên nói cái gì, cả ngày đều bận rộn, ta không phàn nàn thân là con dâu, đây là việc nên làm, nhưng mà sao trong lòng ta lại khó chịu như vậy, nhìn hai đứa con nhà Nhị tẩu, lại nhìn lại hai đứa con mình chúng nó cũng là cháu của cha, của nương mà, còn hiểu chuyện như vậy, tại sao con của chúng ta phải chịu đói gầy xanh xao, hai lão nhân còn không vui."
"Hôm nay nương mắng những lời kia, tư vị trong lòng ta thật khó chịu, vết thương này còn chưa lành, ta cố gắng chống đỡ đi làm, bắp chân đến bây giờ còn đau nhức, nhưng mà nương.."
"Ta biết, ta đều biết.
Tức phụ, ủy khuất ngươi!" Khương Gia Minh an ủi, sự tình hắn đều nhìn rõ ràng ở trong mắt, bọn hắn một nhà bận rộn cả một ngày, thật vất vả bắt được một con gà, hai đứa con trai giúp đỡ đun nước sôi, lại một khối thịt đều không kịp ăn, đừng nói tức phụ cùng hài tử, chính là hắn cũng không thoải mái.
"Tức phụ, chúng ta phân gia đi, có được hay không?"
Lâm Uyển Uyển đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, bên tai phảng phất xuất hiện ảo giác, không tin lời mình vừa nghe được.
"Ừ!" Lúc này Khương Gia Minh hạ quyết tâm muốn phân đi ra ngoài.
"Cha cùng nương sẽ đồng ý sao?" Lâm Uyển Uyển nghĩ, Khương Gia Minh coi như là người có đầu óc, có thể hạ được quyết định này là một bước tiến đáng mừng.
"Khẳng định sẽ, tin tưởng ta." Khương Gia Minh lộ ra kiên định trong giọng nói.
"Cha, là thật sao? Thật sao?" Hai đứa nhỏ cười tươi mở miệng, tràn đầy chờ mong.
Khương Gia Minh lúc này mới ý thức được, hắn sớm nên như vậy, đều là tại hắn, làm khổ tức phụ hài tử.
Cả nhà nhịn đói đi ngủ nhưng trong lòng ai nấy đều vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, một nhà Tam phòng dậy sớm, bởi vì tối hôm qua trước khi đi ngủ Khương Gia Minh đã nói qua, hôm nay phải đi theo huynh đệ Khương Lượng trong thôn lên trấn trên làm việc, cho nên Lâm Uyển Uyển đứng lên giúp Khương Gia Minh thu dọn quần áo chăn màn, còn có chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Trước khi đi, tại cửa viện, Khương Gia Minh nhìn qua nhà mình tức phụ, mặt mũi tràn đầy không nỡ, nhỏ giọng ở bên tai Lâm Uyển Uyển nói "Tức phụ, chờ ta trở lại, qua hết năm chúng ta phân gia."
"Ừm!" Lâm Uyển Uyển gật đầu, "Đi ra bên ngoài, chiếu cố tốt chính mình, tiền nên tiêu liền tiêu, đừng để chính mình chịu đói."
"Được" Khương Gia Minh trong mắt tràn đầy ôn nhu, cuối cùng bị Khương Lượng kéo đi.
Khương Gia Minh đi ba bước quay người một lần, bị Khương Lượng trêu chọc không thương tiếc.
Cho đến khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Uyển Uyển mới ôm hai đứa nhỏ đi vào nhà, tình cờ gặp được Phương thị dậy làm bữa sáng, miệng lưỡi chua ngoa đâm chọc, Lâm Uyển Uyển lười so đo, cũng không thèm quay đầu lại chào hỏi.
Để lại một mình Phương Thị cứng đờ đứng tại chỗ, sắc mặt biến sắc không ngừng.
Khương Gia Minh không ở nhà, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô muốn kiếm tiền trả nợ nên ăn cơm xong liền dẫn theo hai đứa nhỏ chạy lên núi.
Lần này thu hoạch cũng không nhỏ, chỉ riêng thảo dược đã phát hiện bốn năm loại, không thể nói là quý hiếm, nhưng tốt xấu gì cũng là một bút thu nhập, phần lớn thời gian đều để dành hái hồng, đây mới là mục đích của cô, về phần cỏ heo cắt đầy một giỏ tượng trưng là được.
Nhớ lại trước khi ra ngoài, Khương Tuệ Mẫn quần áo xốc xếch xuất hiện trước mặt cô, một bộ vênh váo đắc ý, không phải mở miệng bảo cô hái chút hồng trở về, chính là muốn cô lấy quả lựu đỏ giấu trong phòng ra, nói không có nàng còn không tin.
Nói là quả ở sâu trong núi, cô nhất định phải đi hái trở về, đồng thời uy hiếp cô, nếu như không có, sẽ không để cho cô sống tốt qua ngày, Lâm Uyển Uyển giễu cợt, cô em chồng này cũng quá đề cao bản thân.
Cô một người què, loại sự tình này, nếu là người cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, huống chi cô còn là tẩu tử của nàng ta.
Lựu đỏ thì không mang về, nhưng hồng thì mang về 1 sọt qua mắt, những lời không hay đó, cô chỉ nghe vào tai trái, ra tai phải thôi.
Đến ngày đi chợ, bởi vì cô em chồng ngăn cản xen vào, không đi thành, bởi vậy mấy ngày liền Lâm Uyển Uyển đều trốn ở trên núi hái hồng, tìm thảo dược, mắt thấy hồng trên cây đã vơi đi một vòng lớn, bánh hồng trong không gian sắp chất thành một ngọn núi nhỏ, vì thế dừng lại ý định tiếp tục hái hồng.
Ngược lại người trong thôn bây giờ sẽ tốp năm tốp ba lên núi hái hồng, có người tự mình ăn, cũng có người mang ra bên ngoài.
Đều là mấy bà nương trong nhà không có việc gì làm mang đi ra ngoài khoe khoang, kết quả người ta dựa vào quả hồng này kiếm được chút tiền bạc, chọc bọn họ nhất thời đỏ mắt, đối với cô cùng hai đứa nhỏ nhìn nhìn mắt cao hơn đầu, Lâm Uyển Uyển trong lòng thầm kêu khổ.
Danh tiếng của quả hồng vừa mới qua đi, em chồng cùng Phương thị lập tức nảy ra chủ ý với quả lựu đỏ, một là vì để mình ăn, một là muốn dựa vào quả này kiếm chút tiền.
Một nháo hai nháo, tóm lại là đánh chủ ý lên tam phòng, bất đắc dĩ, tam phòng rốt cục xảy ra chuyện..