Nông Gia Ác Phụ

Chương 27




Trình Gia Hưng mua tất cả các nguyên liệu, gói lại bằng giấy dầu, đội mũ rơm chắn mưa đi trở về. Hắn là hận không thể lúc này đi sân nhà Hà gia, nhưng trời đang mưa, ông ba Hà chỉ sợ sẽ không đưa thuyền ra sông, dù có sốt ruột cũng không thể qua sông được. Trình Gia Hưng cầm đồ đạc cất vào phòng, treo áo tơi đứng lên cho ráo nước, rồi sờ trên người thấy hơi ướt nên quay vào phòng thay một bộ quần áo khô ráo khác, xong lại lấy nước giật đôi giày rơm vừa mới đi.

Làm xong cái này, hắn lau nước trong tay rồi quay trở về phòng, nghĩ gần đây vất vả, đang muốn trèo lên giường trùm đầu ngủ một giấc thì nghe thấy có người gõ cửa, mở hờ cửa phòng ra.

“Ai đó?”.

Trình Gia Hưng ngồi ở bên mép giường dò hỏi, sau đó cửa đầy ra, thì hắn thấy đó là đại ca.

“Đại ca tìm đệ có việc gì sao?”.

“Trước đó mỗi ngày đệ đều rất vội, ngoại trừ buổi tối trở về đi ngủ thì ban ngày hiếm thấy khi ở nhà, hôm nay trời mưa, cũng không làm được gì, huynh đệ chúng ta nói chuyện đi”.

Trình Gia Hưng tiếp đón hắn vào phòng, nghĩ lại buổi trưa phân chia đậu phộng, sau đó hắn lại vội vàng đi ra ngoài nên chưa có đưa cho nương, vì thế Trình Gia Hưng đứng dậy, đi lấy một nắm rồi đưa cho đại ca, bảo hắn vừa ăn vừa nói chuyện.

Trình Gia Phú thật sự không phải tới tìm Trình Gia Hưng để nói chuyện phiến, hắn có chuyện khác, còn chưa kịp mở miệng thì tam đệ cầm đậu phộng da cá đến cho hắn, hắn nhìn lên mà buồn thầm một chút.

“Cầm lấy đi, làm gì mà nhìn kỹ vậy?”.

“Đồ này đệ bán lấy tiền, sao có thể đưa cho ta ăn được”.

Trình Gia Hưng nắm lấy tay phải của hắn, mở ra rồi để đậu phộng vào, lúc này mới nói cho hắn, đây là phân cho mình ăn: “Hôm nay vận khí không tốt, chưa bán xong thì trời đã thay đổi, lúc này mưa không biết đến bao lâu mới tạnh, chúng ta bán ăn là chú ý tới hương vị, mưa nhiều ngày, cái này mà để quá hai ngày thì sẽ thay đổi mùi vị, không thể bán lấy tiến được”.

Huynh đệ đã nói như vậy rồi, nên Trình Gia Phú mới dám bỏ vào miệng, đậu phộng da cá người ngoài coi như là món mới mẻ, nhà Trình gia đã ăn qua nhiều lần rồi, nhưng Trình Gia Phú vẫn cảm thấy nó ngon hơn các loại đậu khác rất nhiều. Bên trong chính là đậu phộng có vị bùi bùi của đậu phộng, lớp da bên ngoài vị cũng rất tuyệt, vừa mặn vừa thơm, bỏ trong miệng nhai giòn rụm. Ngon như vậy, khó trách lại bán được nhiều tiền đến thế, không nói đâu xa, chỉ cần nói Thiết Ngưu, nó còn nhỏ không quá hiểu chuyện nên thường xuyên lén tìm tam thúc hắn để xin một ít cầm về ăn, tuy đó là đồ bán lấy tiền, nhưng Trình Gia Hưng cũng không so đo, suy nghĩ nhiều, lấy một ít cho Thiết Ngưu, cho nên hắn ở trong nhà ăn rất thường xuyên nhưng vẫn cứ nhớ thương thèm đến.

“Lão tam, ngươi có tiền đồ như vậy, cha nương, ta cùng lão nhị rất vui mừng……”

Trình Gia Phú còn nghĩ muốn cái nói lời dạo đầu, thì Trình Gia Hưng đã bật cười nói: “Đại ca, chúng ta đừng khách khí với nhau như vậy, trong lòng ca có gì thì cứ nói thẳng ra đi”.

“Cũng không có gì, buổi sáng lúc ta xuống ruộng, có gặp người trong thôn đi ngang qua mảnh đất của chúng ta, ta cũng chào hỏi một cái, rồi nghe người ta nói chuyện. Nhà mẹ đẻ Lưu thị nàng hình như cũng đàn thu mua đậu phộng, nghe nói thu mua không ít, phỏng chừng là để buôn bán”.

“Cái này ta hôm qua mới biết, làm sao vậy?”.

Trình Gia Phú nội tâm thực rối rắm, nghẹn một lúc lâu rồi mới nói ra: “Ta chính là lo lắng bọn họ đi Trần gia mặt rỗ bên kia bán, như vậy chẳng phải là ảnh hưởng đến đệ sao?”.

“Nếu là chuyện này thì đại ca không cần lo lắng, bọn họ hôm nay đã đem đậu phộng đi qua bán rồi, là đậu phộng chiên dầu, đến bán còn trước cả đệ”.

Trình Gia Phú tay run lên, làm rớt mấy viên đậu phộng da cá, hắn đau lòng muốn nhặt lên, nhưng Trình Gia Hưng đã ngăn hắn lại: “Nếu rơi rồi thì để nó rơi xuống đi, chúng ta tiếp tục nói. Đại ca, nếu ca vì chuyện này mà lắng cho đệ, thì đệ cũng có lời nói thật với đại ca, bọn họ học bán đậu phộng, cho dù hương vị không ngon được bằng vậy thì chỉ cần bán rẻ đi chính xác là sẽ gây trở ngại cho đệ. Nhưng từ hôm nay trở đi, đệ cũng không quan tâm đến giá cả đậu phộng có bán được hay không nữa. Chuyện này cũng không có gì, đệ nghĩ nếu không phải là Lưu gia thì sẽ có Trương gia, Vương gia, Lý gia, chúng ta bán kiếm được nhiều tiền, sẽ dẫn đến nhiều người đỏ mắt ghen tỵ khẳng định là sẽ học làm theo, tình huống biến thành như vậy chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Việc này đệ cùng Hạnh Nhi đã  bàn bạc qua, cũng có biện pháp để đối phó”.

“Vậy là tốt rồi, chuyện này là nhà mẹ đẻ đại tẩu xin lỗi đệ, nhà họ hàng thân thích nếu học hỏi thì nói một tiếng, hay đi đến chỗ khác bán cũng được, không thể đến tranh đoạt chuyện buôn bán như thế này. Đại tẩu đệ hiện tại đang mang thai, mà mang thai cũng không ổn định, việc này ta chưa dám nói qua với nàng, mà cũng không biết phải nói sao, nên chỉ có thể đến bồi thường, xin lỗi đệ. Lão tam, đệ làm buôn bán vất vả ta xem thấy ở trong mắt, kiếm được tiền đều giao cho nương chu cấp cải thiện thêm sinh hoạt tích góp trong nhà, ta cùng lão nhị không giúp đỡ được gì, hiện tại  còn gây thêm phiền toái cho đệ, nghĩ lại ta cảm thấy rất buồn”..

Trình Gia Hưng ném hai viên đậu phộng bỏ vài trong miệng, rồi ôm lấy bả vai của đại ca nói: “Lui một vạn bước mà nói, người nhà Lưu gia gây chuyện, sao đến lượt đại ca phải áy náy? Còn nói bồi thường cái này không cần đâu, đại ca cũng đừng khách khí như vậy, lại nói, mỗi người đều có sở trường, sở thích riêng. Nếu  người nhiều ý tưởng ma quái thì thích hợp đi ra ngoài xông pha, còn người thành thật an phận thì thích hợp ở nhà chăm sóc gia đình. Đại ca mỗi ngày vất vả trồng trọt, không phải là đang cống hiến cho gia đình đó sao, đồ ăn trong nhà không phải đều từ trong ruộng đất làm ra sao?”.

Ban đầu nếu Trình Gia Phú không đề cập đến chuyện đó, Trình Gia Hưng sẽ không mang việc này về nhà nói, nhưng nếu đã nói đến thì hắn cũng thuận tiện phân tích một chút, nói đến việc buôn bán kia của Lưu gia, hôm nay ngày đầu tiên kiếm chắp vá không được bao nhiêu, không đến thua lỗ mệt mỏi, nhưng mắt hắn nhìn thấy công việc buôn bán này rồi cũng đoản mệnh, không kéo dài được.

Cho dù chuyện này nhà Lưu gia làm không được tốt cho lắm, nhưng nói đến cũng là nhà mẹ đẻ của vợ, chợt nghe lão tam nói không quan trọng để ý, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Đậu phộng hắn ăn không vô nữa, muốn nghe huynh đệ nói ra rõ ràng.

Trình Gia Hưng nói: “Đệ nói cho đại ca cũng được thôi, đại ca cũng không thể làm cái gì được. Nói đơn giản nhé, người nhà Lưu gia sợ rằng nếu buôn bán nhiều thì sẽ không thu mua được đậu phộng, nếu đã quyết định làm thì sẽ vội vàng thu mua, cứ như vậy nhà hắn tích trữ nhiều thêm. Là bởi vì gần đây đậu phộng rất đắt hàng, hắn đây còn thu mua với giá cao hơn bình thường, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là công việc buôn bán này của hắn chỉ có thể thành chứ không được rối ren thua lỗ. Một khi đã đạp nát, thì hạt đậu cũng phải rời tay bán sạch, không thể lấy lại được như ban đầu, chẳng lẽ sẽ có kẻ ngu xuẩn mua của hắn với giá cao sao? Đây là làm cái mộng đầu to gì vậy.

Trình Gia Phú không thông minh bằng Trình Gia Hưng, nhưng hắn nghe vẫn hiểu được lời nói, cân nhắc suy nghĩ một lát, trong lòng hắn liền cảm thấy lạnh buốt.

Rồi lại nghĩ đến Lưu thị nói với hắn rất nhiều lần, muốn hắn làm ăn phát đạt như lão tam.

Mới chỉ bán đậu phộng mà đã nhiều thứ như vậy rồi, với đầu óc này của hắn thì có thể làm ăn buôn bán kiểu gì?.

Trình Gia Phú vốn dĩ đang suy nghĩ bản thân mình có khả năng làm gì được,  nhưng bây giờ thấy nhà Lưu gia cho hắn thấy bộ dạng lỗ vốn,  khiến cho sự tự tin ban đầu của hắn giảm đi vài phần. Lúc này Trình Gia Phú đang hoảng hốt hoang mang, khó thở, nhưng Trình Gia Hưng còn chưa nói xong_______

“Còn có điều tệ hơn nữa, đại ca có muốn nghe đệ nói tiếp không?”.

Cổ họng Trình Gia Phú trở nên khô khốc, buộc cố nén ra hai chữ để hắn nói tiếp.

Trình Gia Hưng nói: “Vốn dĩ nếu trời hôm nay không mưa, đến canh giờ này có thể bọn họ đã đem đậu phộng bán xong, cùng lắm là kiếm thêm được ít tiền, không bị thua lỗ, về sau nếu mỗi ngày bán ít đi một chút, mua bán vẫn có thể trôi chảy. Nhưng nếu trời xấu, sẽ thay đổi đột ngột giống như trưa hôm nay”.

“Số đậu phộng mà Lưu gia mang đi bán mới bán được một nửa, hắn ta có thể làm được  như đệ không? Đem phần dư còn lại phân cho người nhà ăn? Không thể nào, phần dư đó chờ trời quang mây tạnh còn muốn đem đi ra ngoài bán, đậu phộng thứ này chúng ta không dám làm nhiều, dù có bọc lớp da cá dày như vậy, thì đến chiều ngày hôm sau phải bán hết, nếu không được thì để đến ngày thứ ba. Trời nắng thì để không được, mà trời mưa còn có thể giữ lại được bao lâu? Thêm một ngày là hết rồi “.

“Ngay cả khi đêm nay mưa có thể tạnh, ngày mai việc buôn bán sẽ tiếp tục, nếu người ta bỏ tiền ra mua, mà mua ăn đúng đồ cũ, chắc chắn tức giận, không thoải mái, rồi tìm người đến gây náo loạn ầm ĩ? Hắn làm như thế này thì lần sau sẽ có người mua tiếp không? Làm buôn bán thức ăn, chiêu bài quan trọng nhất là thà không kiếm được tiền, cũng không thể bỏ đi bảng hiệu của mình được, một khi bảng hiệu làm ăn của mình đã bị đập bỏ đi thì đừng mong nghĩ đến có thể làm lại”.

“Việc buôn bán của nhà hắn, đệ thấy cũng sắp tàn rồi, bọn họ đang đứng trên mép núi, không cần ai đẩy cả, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua là rớt xuống vực thôi “.

Trình Gia Hưng mồm mép chạm vào nhau nói ra một đống đạo lý, Trình Gia Phú nghe xong, ngốc người.

“Vậy thì phải làm sao?”.

“Làm sao à? Hắn ta tranh đoạt chuyện buôn bán của đệ mà đệ không so đo tính toán, còn muốn đệ giúp hắn nữa sao? Đại ca, ca biết con người ta mà, đệ không chủ động hại người, nhưng cũng không rộng lượng như vậy, hắn không suy nghĩ cẩn thận liền đi tới học theo buôn bán, mất máu thua lỗ là chuyện bình thường thôi, cũng không thể trách ai được, ai bảo thấy tiền thì sáng mắt?”.

Hai huynh đệ nói chuyện hàn huyên thêm vài câu, Trình Gia Phú bảo Trình Gia Hưng nghỉ ngơi đi, còn mình đứng dậy đi ra ngoài, Trình Gia Hưng nghĩ lại, rồi gọi hắn.

“Ca, ca là người tốt, không muốn nhìn thấy cảnh nhà mẹ đẻ của vợ mình ế, thua lỗ, nhưng học được một bài cũng không phải là xấu, ít nhất, về sau hắn muốn làm gì thì cũng phải suy nghĩ cho rõ ràng. Đối với đệ thì chuyện buôn bán này của Lưu gia sớm muộn gì  cũng bể, đây chính là chủ ý của hắn làm ra, ca đừng có đi đến mà xen vào làm gì, đệ sợ ca không cứu được hắn mà còn gặp phải rắc rối thêm, đến lúc đó người ta lại chuyển sang ca bắt bồi thường đấy. Ca biết cái đạo lý tấm lòng tốt mà không có báo đáp chưa, còn đậu phộng thì đệ không biết bọn họ thu mua bao nhiêu, nếu mà mua nhiều, quay đầu lại bán rẻ thì cũng tổn thất không nhỏ”.

“Ca thân là đại ca của đệ, nên đệ mới nói nhiều như vậy, đổi lại là người khác thì đệ cũng lười khuyên bảo, ca về hãy suy nghĩ lại đi”.

Trình Gia Phú trước đó mong lão tam có cách giúp cho nhà Lưu gia không bị thua thiệt, nhưng hắn cũng không hài lòng với việc bị người khác tranh đoạt buôn bán, muốn nhờ hắn giúp đỡ người ta cũng khó. Trình Gia Phú nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đem lời nói nuốt xuống, không nói ra ngoài miệng.

Trước khi đi, lão tam lại nhét đậu phộng da cá cho hắn, nhưng hắn ăn không vô nên đưa cho con trai Thiết Ngưu.

Hắn trở về phòng riêng của mình, nhìn thấy vợ đang ngồi may quần áo, nhìn thấy hắn bước vào, Lưu thị ngước mắt lên hỏi hắn vừa đi đâu về? Không chờ Trình Gia Phú lên tiếng, nàng lại nói tiếp: “Mấy bộ quần áo này của chàng đã vá đi vá lại rồi, ta phải nói với nương mới được, xem có phải nên làm đồ mới rồi hay không”.

“Còn có thể vá được thì đừng đi làm, làm bộ mới cũng không mặc đi làm được, chỉ có cất để đó mà thôi”.

“Cho dù ta không nói, nương chẳng phải vẫn làm hai cái cho lão tam đó sao, hắn mỗi ngày chạy ra bên ngoài thường xuyên đâu có phá hư như lời chàng nói đâu? Đã làm cho lão tam thì phải làm cho cả nhà, sao có thể bỏ qua chúng ta được?”.

Trình Gia Phú không muốn tranh cãi với vợ nên không nói gì.

Nhưng Lưu thị lại nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Sắc mặt nàng sao lại vàng như nến vậy? Không thoải mái à? Có phải có chỗ nào khó chịu không?”.

“Không có, nàng đừng suy nghĩ vớ vẩn, nhưng cái bụng của nàng sao rồi? Lúc mang thai Thiết Ngưu cũng không khó chịu, khó khăn như vậy, cái thai này sao lại không yên ổn thế?”.

Lưu thị không lên tiếng.

Nàng mang thai đợt này thật ra cũng không phải không tốt, nhiều lần nói không thoải mái là muốn giấu chuyện. Trình Gia Phú nói mang nàng đi gặp đại phu để thăm khám nhưng nàng không dám đi, là vì chột dạ, sợ đại phu nói trắng ra. Đương nhiên không phải là lúc nào cũng giả vờ, mà có mấy lần tức giận bụng khó chịu rồi, sau đó bình tĩnh lại thì thấy tốt hơn nên Lưu thị không quá để ý, rồi tự an ủi chính mình rằng lão tam không mang người nhà đi buôn bán, hắn kiếm tiền đã giao đều ra trong nhà, số tiền nên giao thì cũng đã giao, duy có một điểm không thoải mái chính là rơi xuống đầu Hà Kiều Hạnh, nương mấy ngày nay trái phải lo nghĩ tới bảy tam lượng bạc, nàng cũng đâu đến có được nhiều như vậy.

Bảy lượng à, thêm một chút nữa là có thể mua được một đầu trâu cày khoẻ mạnh rồi, nàng sao lại có cái mệnh tốt như vậy chứ?. 

Lưu thị đang suy nghĩ chui rúc vào rừng sâu, nhưng người trong nhà thì sáng tỏ hơn, đều hiểu ra một đạo lý, việc làm ăn buôn bán này của lão tam và vợ lão tam, ai cũng không thể thiếu được, chính là hai người bọn họ kết hợp cùng nhau mới có thể thu được nhiều tiền như vậy.

Hà Kiều Hạnh tay nghề thật tốt.

Trình Gia Hưng có rất nhiều ý tưởng.

Trời mưa đến sáng ngày hôm sau mới tạnh, mấy người Trình Gia Hưng bọn họ bởi vì không có chuẩn bị nên nghỉ bán một ngày, cho nên sáng này bọn họ vác đòn gánh đến bờ sông, chờ ông ba Hà đưa thuyền đánh cá nhỏ ra ngoài, chở người qua sông.

Trời vừa mưa xong nên đường rất trơn, vì thế nhà Hà gia không cho ông lão ra ngoài, chính là Hà Kiều Hạnh nghĩ rằng hôm nay mấy người Trình Gia Hưng sẽ đến, nên kêu Đông Tử đi ra đón người, nửa buổi sáng, đoàn người bước vào sân Hà gia.

Man Tử bọn họ đã quen cửa quen nẻo đi đến cối đá xay, đang chuẩn bị đem đậu nành đã ngâm ra xay, thì thấy Trình Gia Hưng đưa ra những nguyên liệu như hiến dâng bảo bối từng cái một cho Hà Kiều Hạnh.

Hà Kiều Hạnh xem qua: “Mua nhiều quá”.

“Ừm, ta đã mua thêm một ít, nghĩ nếu làm thử mà thấy ngon thì hôm nay sẽ làm bán luôn”.

“Tin ta như vậy sao? Không sợ ta làm bậy rồi hư à?”.

Trình Gia Hưng nhìn nàng cười: “Thật sự hư cũng không sao, nguyên liệu đều có, chế biến đồ ăn nhiều cũng có thể dùng tới. Cho nên cũng chẳng sợ không dùng được, nếu không dùng thì cứ để đó, ta hiện tại cũng là người có chút của cải, không đến nỗi keo kịt bủn xỉn chút đó đâu”.

Hà Kiều Hạnh trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ cái này cùng hấp vỉ bánh bao giống nhau sao”.

Trình Gia Hưng: “nàng nói cái gì?”.

Hà Kiều Hạnh: “Bành trướng “.

Ngoài miệng thì nói chuyện, Hà Kiều Hạnh đưa tay vỗ vỗ ngực Trình Gia Hưng chỉ ra phương hướng bên ngoài: “Bảo Căn thúc nhà đại gia gia ở bên kia làm nghề bán thịt, ngươi cầm tiền đồng đi qua, cắt một miếng thịt nạc trở về”.

Đông Tử lúc này không có việc gì, đang định giúp đỡ một chút, thì nghe được đại tỷ sai bảo tỷ phu.

“Tỷ, tỷ nói như vậy, tỷ phu cũng chẳng tìm ra được đường đâu, vẫn là để đệ đi cho, các ngươi ở nhà chuẩn bị đi”.

Trình Gia Hưng đang muốn đưa tiền, nhưng nghĩ lại một chút rồi nói: “Ta cùng đi chung đi, vừa lúc nhận biết được một số người, mấy tháng trước đính thân, hôm đó có quá nhiều người, ta không nhớ ra ai là ai”.

“Được rồi, tỷ chờ đi, chúng ta đi một lát rồi trở về liền”.

Hà Kiều Hạnh thu thập nguyên liệu, rồi lại rửa sạch nồi, chảo để lát nữa sử dụng, nàng bên này chuẩn bị xong thì Đông Tử và Trình Gia Hưng đã mua thịt trở về. Không chỉ mua một miếng ước chừng hai cân thịt nạc, ngoài ra còn có một khối mỡ béo. Đông Tử nói là Gia Hưng ca thấy Bảo Căn bán thịt rất tốt nên nói mua nhiều một miếng để trưa nấu ăn, hôm nay có thể là một ngày bận rộn nên phải ở đây ăn trưa.

Nhìn thấy miếng thịt mỡ ấy cũng nấu được một nồi đủ ăn, Hà Kiều Hạnh nghĩ lại rồi nói: ” Thế thì, Đông Tử, đệ đi ngâm đậu phộng đi, dùng đậu phộng nấu chung với thịt”.

Dùng đậu nành hay đậu phộng nấu với thịt đều rất thơm, Đông Tử nghĩ đến mà thèm chảy cả nước miếng tí tách dần rời xuống, ghe Hà Kiều Hạnh sai bảo xong thì hắn vội vàng chạy nhanh đi làm.

Còn về phần Hà Kiều Hạnh, nàng xoay người cầm miếng thịt nạc rắn chắc kia, chuẩn bị  làm giống như thịt bò hương cay, là thịt heo xé sợi hương cay, nên nàng đặt tên là thịt heo  hương cay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.