Nông Gia Ác Phụ

Chương 24




Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi vội vàng trở về nhà, cất tiền đồng xong thì ăn đơn giản miếng gì vào bụng rồi lại vác đòn gánh đi ra ngoài.

Hôm nay khai trương bán được rất tốt, kiếm tiền đồng trở về trong tay cũng làm tăng thêm dũng khí, động lực cho ba người bọn họ làm việc, bọn họ đều nghĩ muốn nhiều hơn nữa, nên đậu phộng, đậu nành trong nhà Man Tử chuẩn bị cũng hơn hôm qua, mấy người này lười biếng đã thành thói quen rồi, nên đi được vài bước đã không gánh nổi. Cha của Man Tử đã phải giúp bọn họ gánh nửa trong số đó, cứ như vậy từ Đại Dung Thụ thôn qua sông bên kia đến Ngư Tuyền thôn, rồi đi vào sân nhà Hà gia cũng đem bọn họ mệt đến kiệt sức. Chờ lúc tới nơi thì mấy người đàn ông đều chống gối thở hổn hển, mồ hôi tí tách rơi làm ướt nhẹp cả áo sau lưng.

Kết nhóm làm ăn buôn bán này, hai nhà đều biết là tất cả đều dựa vào Trình Gia Hưng và vợ hắn, nên không dám làm hắn vất vả thêm? Suốt dọc đường này, Trình Gia Hưng đi tuốt đằng trước, vừa đi vừa ăn bánh ngô, vì thế hắn không mệt mỏi gì, nhưng khi hắn ra cửa lại không mang theo bình nước, cho nên hắn ăn hai chiếc bánh ngô với chiếc miệng khô khốc.

Hà Kiều Hạnh đi vào  bếp lấy mấy cái bát ra, rót nước sôi để nguội cho mấy người đàn ông uống nghỉ ngơi. Sau khi thấy bọn họ thở điều hoà ổn định rồi mới hỏi: “Tất cả đồ làm hôm trước đã bán xong rồi sao?”.

Trình Gia Hưng lúc này mới nhớ tới, lấy tiền trong sọt ra đưa cho Hà Kiều Hạnh.

“Chúng ta bán 10 văn một bát váng đậu cay, 8 văn một bát đậu phộng da cá, tổng cộng bán được 2500 văn tiền. Ta lấy bốn phần, chia đôi làm hai, nương cầm 500 văn tiền, còn lại nấy đây, Hạnh Nhi nàng cầm đi. Mặc dù nói buôn bán mà không có đầu óc thì không được, nhưng không có tay nghề tốt thì lại càng không thể, có thể kiếm được tiền là toàn dựa vào tay nghề bếp núc của nàng đấy”.

Hà Kiều Hạnh cầm lấy túi tiền, Trình Gia Hưng quay đầu nhìn một vòng rồi hỏi: “Không có ai ở nhà à?”.

Nghe hắn hỏi như vậy, Hà Kiều Hạnh bật cười: “Ngươi thật là! Thời gian này chính là ngày mùa bận rộn, đặc biệt là ngày nắng, có nhà ai không huy động lớn nhỏ cùng nhau xuất lực đi làm không hả? Vốn dĩ ta cũng đi xuống ruộng giúp đỡ hái đậu, trong nhà còn có đại tẩu trông giữ, quán xuyến việc nhà, không lo có người vào trộm cắp. Chính là nương ta nói đại tẩu cũng sắp đến ngày sinh rồi nên có nhiều người ở nhà vẫn yên tâm hơn, rồi lại sợ ngươi tới đây không tìm được ta, vì thế ta mới ở nhà”

Trình Gia Hưng vò đầu, cười hì hì.

“Ta không hiểu lắm về việc đồng ruộng ngoài kia, ta làm buôn bán này sẽ không làm chậm trễ công việc của nàng chứ?”.

“Ban đầu đại tẩu chưa cưới vào nhà thì ta là người trông nhà, nhị phòng chúng ta người không nhiều lắm, nếu thời điểm công việc bận rộn quá chưa thể làm xong thì các thúc bá sẽ đến giúp đỡ một chút, nâng đỡ hỗ trợ lẫn nhau cho đến bây giờ”.

Hà Kiều Hạnh nói muốn đem tiền đồng đi cất, sau đó nghĩ lại rồi nói với Trình Gia Hưng: “Ngươi cũng đừng nhất thiết đưa tiền đồng đến chỗ ta, một ngày mà nhiều như vậy, còn mấy ngày sau nữa làm sao mà cất được?”.

“Đây không phải là muốn cho nàng thấy ta kiếm được tiền sao, lần sau ta sẽ đổi thành bạc vụn rồi đưa qua, bạc cất không chiếm nhiều chỗ “.

Đang nói chuyện, Hà Kiều Hạnh lại từ trong phòng đi ra, quay đầu hỏi hắn ra cửa lúc nào? Bận rộn như vậy đã ăn cơm trưa chưa? Kiếm được số tiền này có khó không?.

Ở đầu bên kia, Man Tử cùng cha hắn, với Tiểu Thuận Nhi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, nên bắt đầu chuẩn bị đồ cho ngày mai đi bán, tẩy rửa sạch cối đá. Trình Gia Hưng đem chuyện xảy ra trước sau đó nói cho Hà Kiều Hạnh biết, Hà Kiều Hạnh nghe xong bật cười một tiếng.

“Trước kia có người từng nói tay nghề của ta rất tốt, buôn bán đồ ăn có thể kiếm được tiền, nên bảo chúng ta đi lên thị trấn mở cái quán mà buôn bán. Ông nội và cha ta đều không đồng ý, nói là ở trong thôn cũng tốt rồi, có ruộng đất rồi thì dọn ra ngoài làm gì? Khi đi ra ngoài nếu mà có người khác bắt nạt thì không có huynh đệ giúp đỡ. Sau này lại có người nói có thể nấu ăn rồi đem đi ra ngoài bán, cha ta cũng có suy nghĩ qua, rồi lại nói buôn bán không bằng làm ruộng trồng trọt ổn định hơn, đi ra ngoài bán? Có thể đi đến chỗ nào bán? Chẳng lẽ cũng giống như người bán hàng rong, chạy cùng mười dặm tám thôn đi từng nhà thét to rao lên sao? Hay là đi chợ trên trấn bán? Không quan tâm đến suy nghĩ lời nói của người khác nữa. Hơn nữa nhà chúng ta cũng không có mấy người, đại tẩu mới vào cửa năm vừa rồi, mà vừa muốn làm ruộng, vừa đi buôn bán thì thật sự làm không hết được việc, cha ta nói tiền kiếm được cũng không dễ dàng gì, vì thế trong nhà dần mất đi ý định này, nghĩ đến việc trồng trọt nếu không giàu có được thì cũng ổn định thoải mái qua ngày”.

“Cha ta nghe nói tính toán sau này của ngươi còn nhắc mãi, nói vòng đi vòng lại trở về, ngươi nhưng thật ra không sợ rắc rối phiền toái. Còn bảo ta nói với ngươi rằng, buôn bán so với trồng trọt khó hơn nhiều, vì vậy hãy suy nghĩ kỹ càng rồi chú ý cẩn thận vào”.

Trình Gia Hưng cười hì hì: “Thật ra ta cảm thấy buôn bán mới dễ dàng, còn trồng trọt mới thật sự là khó”.

Buôn bán hắn chỉ cần động não là có thể thành, trong quá trình này cần nhiều người nhiều lực để dễ dàng thực hiện hơn. Giống như hôm nay, ngay khi cầm được bảy trăm năm mươi văn tiền, Tiểu Thuận Nhị và Man Tử, cả nhà đều vui mừng cao hứng đến hỏng rồi, thiếu người hỗ trợ chỉ cần nói miếng tiếng là đã đến.

Thời gian này công việc ngoài đồng áng rất nhiều, gia đình nào cũng bận rộn, nhưng chỉ cần nghĩ đến có tiền trước mặt, sao không thể lấy ra được một số người à?.

Hắn làm kết phường nhóm này rất có lợi, nếu mà nhà mình tự làm thì cả nhà mỗi ngày đều mết kiệt sức hết mất. Còn đây là kết nhóm hợp tác, sức lực đều là hai nhà Tiểu Thuận Nhi và Man Tử làm, bọn họ làm đều hết sức vui vẻ, còn cướp việc để làm, vì sợ Trình Gia Hưng không bằng lòng mà đá họ ra, thay thế người khác gia nhập vào.

Trình Gia Hưng đem công việc sắp xếp căn dặn một chút rồi đi theo vào bếp giúp đỡ Hà Kiều Hạnh.

Hà Kiều Hạnh đời trước đã mở điều hành một nhà hàng, việc làm món đậu phộng da cá cùng váng đậu cay này có thể khiến nàng mệt mỏi không? Trước đây mở quán cơm, cường độ công việc so với lúc này còn lớn hơn nhiều, hai người bọn họ cũng không vội, vừa làm vừa nói chuyện, thoáng cái cả một buổi trưa đã đem đậu phộng da cá và váng đậu cay chuẩn bị làm xong, Trình Gia Hưng cùng mấy người trở về, bàn cơm Hà gia cũng được mang lên, để chào đón mọi người làm việc ngoài đồng về nhà ăn cơm tối.

Trình Gia Hưng không ở lại ăn cơm tối, sợ rằng ở lại quá lâu sang sông không tốt.

Lúc ở trong sân Hà gia, mấy người Man Tử đều vùi đầu vào làm việc nên không nói nhiều, còn bây giờ đang đi trên đường lại han huyên trò chuyện vài câu. Đặc biệt là Tiểu Thuận Nhi, hắn đặc biệt phẫn nỗ, nói vợ của Chu lão thối kia cứ nói Hà gia này nọ không tốt, nào là quỷ dạ xoa? Hắn gặp Hà Kiều Hạnh số lần không nhiều lắm, nhưng cũng có thể nhìn biết được người đó như thế nào.

“Nhưng cũng thật là! Chu lão thối kia không phải là thứ gì tốt, mà vợ chồng hắn đúng là một ổ rắn chuột ở cùng một chỗ”.

Nghe hắn cứ lải nhải mãi bên người, Man Tử  cười nói: “Đó không phải là người nhà họ Chu của ngươi sao? Hắn là đường ca của ngươi đó!”.

“Ta mới thèm vào ở cùng một nhà với hắn? Từ nhỏ đến lớn, hắn không ít lần ăn hiếp ta! Con rùa đen đó còn cáo trạng ta nữa? Mà người trong nhà vẫn đều tin hắn, may mà ta có bà nội làm chỗ dựa…….”.

Trình Gia Hưng bảo hắn nói thì nói nhưng phải cầm đồ đạc cho chắc, và trời tối phải nhìn đường dưới chân nữa, “Tiểu Thuận Nhi, chuyện ta nói ngươi đã làm tốt chưa? Hôm qua ta quên mất, nên hôm nay giấy dầu chúng ta chuẩn bị không đủ, nếu không phải là Trần gia mặt rỗ cho chúng ta mượn bát thì chuyện buôn bán thiếu chút nữa là hỏng rồi”.

“Trưa nay đệ đã nói với bà nội rồi, đồ cũng đã mua trở về rồi”.

“Hôm nay làm được nhiều hơn, ngày mai phỏng chừng đến chiều mới bán hết được, bán xong quay trở về chuẩn bị làm tiếp thì sợ sẽ muộn mất. Man Tử, Tiểu Thuận Nhi, nhà các ngươi có thề bỏ ra được hai ba người đến chia sẻ giúp đỡ một chút không”.

“Cái này thì dễ thôi! Nếu không thì bán đến buổi trưa, ta sẽ quay lại dẫn người đi đến sân nhà Hà gia, Trình ca, ngươi cùng Tiểu Thuận Nhi ở lại buôn bán được không?”.

Trình Gia Hưng gật đầu: “Chờ lát nữa Tiểu Thuận Nhi đem mấy thứ mà bà nội ngươi đã mua đưa cho Man Tử, để lại ở nhà hắn. Việc buôn bán này nếu làm một ngày thì dễ dàng, nếu không ngừng lại, muốn làm tiếp thì phải sắp xếp cho ổn thoả, hai người cũng chuẩn bị một chút, muốn kiếm tiền phát tài mấy tháng này, e rằng sẽ hao tổn một tầng da thịt, cũng không thiếu được chịu khổ vất vả, cho nên trở về bảo người trong nhà thu xếp thịt thà đồ ăn bồi bổ cho bản thân. Cũng đừng than thở nói mệt mỏi vất vả với ta, mỗi ngày cầm mấy trăm văn tiền, không mệt nhọc vất vả sao được?”.

Trên đường trở về này, Trình Gia Hưng đã nói rất nhiều, không riêng gì  Man Tử và Tiểu Thuận Nhi, mà cha Man Tử đi theo giúp đỡ cũng nghe.

Sau khi qua sông trở về thôn, bọn họ mang theo đồ đạc cất vào trong phòng Trình Gia Hưng, rồi chào hỏi qua mọi người xong đi về nhà, trên đường trở về, cha Man Tử cảm khái không ít, nói rằng Trình Gia Hưng này thật sự có tài, trước kia là đã xem thường hắn rồi.

“Buôn bán không phải chỉ có tay nghề là có thể làm được, mà bên trong còn có rất nhiều vấn đề phải làm, nếu làm không tốt thì như đập náy đồ trong tay vậy. Đặc biệt là các ngươi làm buôn bán đồ ăn, cái này làm ra nếu bán không tốt, để chừng hai ngày không phải là hỏng rồi sao? Con gái Hà gia có tay nghề tốt như vậy mà trong nhà lại không sử dụng, là thật sự không nghĩ muốn làm giàu chút nào sao? Còn không phải là băn khoăn lo lắng rất nhiều mặt trong đó à”.

“Ở nông thôn có nhiều người thành thật, trong nhà có mấy mẫu ruộng thì chăm lo làm đủ tàm tạm cho cuộc sống, nên cũng không chịu đi ra ngoài, trừ trường hợp bất đắc dĩ lắm mới miễn cưỡng mà thôi. Nhưng con nhìn Trình Gia Hưng mà xem, hắn là buôn bán, tiền vốn ai ra? Là chúng ta cùng Chu Tiểu Thuận, sức lực là ai ra? Cũng là chúng ta ra. Cố tình là trong lòng chúng ta còn cao hứng, vui mừng, cảm kích hắn! Con chưa bao giờ nghĩ về điều đó, lúc đầu nói lấy đậu nành, đậu phộng đi làm thức ăn buôn bán ta vốn dĩ không tán thành, hôm nay đi theo muốn nhìn một chút xem, xem xong thì cuối cùng ta cũng thấy yên tâm rồi. Trình Gia Hưng làm buôn bán này mệt không được, đầu óc của hắn so với các ngươi còn thông minh hơn nhiều, cho dù thêm mười người nữa cũng không bằng hắn đâu”.

“Một người thông minh như vậy, hắn chỉ động não đầu óc là ra cửa có thể kiếm được tiền, cũng có thể lười biếng, và cuộc sống cũng rất nhẹ nhàng”.

“Tiểu tử ngươi chơi đùa cùng hắn nhiều năm như vậy, có lẽ thật sự tiến bộ lên rồi”.

Khi hai cha con Man Tử trở về thì những người trong nhà đã ăn cơm xong, và để phần cho  bọn họ trên bếp. Thấy hai cha con trở về, người trong nhà xúm vây cả lại đây:” Lúc trưa vội vàng chạy ra ngoài, còn chưa kịp nói chuyện buôn bán tiền là gì nữa? Tiền này kiến được quá tốt đi!”.

Man Tử xua tay, hắn mệt mỏi sau một ngày trời nên không muốn nói nhiều.

Cha hắn đại khái đem chuyện hắn biết nói ra, người trong nhà nghe xong không dám tin tưởng, Trình Gia Hưng còn có khả năng này nữa à?.

Nhà hắn đang ăn cơm, Tiểu Thuận Nhi tự mình đưa nguyên liệu tới, Man Tử hỏi hắn trong nhà có để lại cơm ăn không? Nếu không có thì ngồi xuống ăn một miếng? Tiểu Thuận Nhi không ăn, mà đêm nay đồ ăn của hắn thực sự rất ngon.

Bà nội Chu không chỉ nấu thịt riêng cho hắn, mà còn có cả trứng gà, nếu không phải nhớ thương đến chuyện Trình ca giao phó, thì hắn cũng ăn rồi. Còn về bà nội Chu thì ở một bên khen cháu trai nội này có tiến bộ, rồi bảo con dâu cắt giấy dầu cho hắn, bà thì ngồi trông coi công việc.

Những việc vật vãnh này Tiểu Thuận Nhi và Man Tử không làm cùng, hai người bọn họ o mỏi cả ngày, ăn uống xong, tẩy rửa sạch sẽ liền bò lên giường, nhắm mắt lại không bao lâu thì có tiếng ngáy to vang trời.

So với hai người bọn họ, thì Trình Gia Hưng chỉ chạy tới chạy lui vài lần, nhưng chân hơi đau nhức. Hắn ăn xong cơm ngồi đấm chân, nghe gia đình hỏi chuyện, buôn bán thức ăn kiếm tiền mọi người ai cũng tò mò, giữa trưa lúc hắn trở về thì mọi người trong nhà đều bận rộn, nên chưa nói được lời nào. Đến buổi chiều mọi người nghe Hoàng thị nói chuyện làm ăn rất rực rỡ, một ngày kiếm được rất nhiều tiền, mọi người nghe xong phản ứng đều thấy thật tuyệt.

Cao hứng vui mừng thì có thật, nhưng cũng có người khó chịu không thoải mái trong lòng cũng có.

Chu thị trong lòng dù có chuyện cũng không dâm nói, vì nàng thiếu tự tin.

Lưu thị chờ những người khác khen xong, nói ra buôn bán kiếm tiền tốt như vậy sao không để cho người nhà làm? Thế nào mà phải đưa tiền cho nhà Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi.

Hoàng thị nói nàng, chuyện của đàn ông, bà nương không quản, Gia Hưng tự có tính toán riêng của mình.

Nếu là ngày bình thường, bà bà đã mở miệng thì con dâu cũng im lặng không nói lại, nhưng hôm nay thì khác, đây là tiền ở trước mặt mà  không cầm được, bảo sao nàng có thể nhịn được chứ? Lưu thị nghẹn tức trong lòng nói: “Ta nói lời này chỉ sợ tam đệ không thích nghe, nhưng ta nói sai rồi sao? Chuyện buôn bán kiếm tiền không nghĩ đưa cho người nhà mà lại  mang theo hai người ngoài là có ý gì? Còn nói hắn có tính toán, cái này là tính toán phá sản chứ gì?”.

Trình Gia Phú đang định nói nàng, thì Hoàng thị đã giành nói trước.

Hoàng thị sắc mặt tối sầm: “Ngươi nếu có năng lực thì hãy nghĩ ra mấy cái suy nghĩ phá sản ấy rồi mỗi ngày đưa cho ta mấy trăm văn đây? Ở trong nhà không cần ra sức lực gì, mỗi ngày có tiền rồi còn không vừa lòng? Ý tưởng của đàn ông dù có nói ngươi cũng có hiểu được không? Ngươi cùng chồng ngươi lớn nhỏ tranh luận nói nhau thì ta mặc kệ không nói, nhưng lão tam đã có vợ của hắn quản, vợ hắn đang ở bên sông đối diện. Lưu thị, bàn tay của ngươi cũng quá dài rồi đấy, muốn kiếm được tiền thì đừng có tỏ thái độ đó ra với ta, xoả mà sửa lại đi, ngươi còn bày ra cái bộ mặt dài thượt ấy ra như ai đang thiếu nợ người đấy hả?”.

Trình Gia Phú thấy nương giận, liền dỗ dành để cho nàng nguôi giận, còn nói rằng công việc trong nhà cũng không còn sức lực nào nữa, người nông dân lấy ruộng đất làm gốc.

“Lão tam, con cũng đừng nghe đại tẩu của con nói bậy, con cứ làm việc của con đi”.

Trình Gia Hưng gật đầu: “Con mệt mỏi cả ngày trời rồi, tắm rửa xong đi ngủ đây, ngày mai còn bận rộn nữa “.

Trình Gia Hưng lấy chậu đi múc nước, đi ra ngoài còn nghe thấy Lưu thị nói tiền, đó là tiền,  vậy mà đưa cho người khác? Tại sao chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.