Nông Gia Ác Phụ

Chương 1




Hà Kiều Hạnh xách túi vải bố to trong tay đi trên con đường thôn, hôm qua trời mưa nên đường đất ướt nhão, vì sợ bị ngã sẽ đi chậm, cho nên nàng đã đi từ sớm, đến nhà thợ đá mượn cối đá xay ba mươi cân gạo,  để đem trở về nhà nấu bữa trưa.

Trời vừa mưa xong nên thời tiết cũng dần ấm lên, cỏ dại khô héo ngoài đồng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc,  những cánh đồng cũng bắt đầu nhộn nhịp

Bốn thế hệ nhà Hà gia đều chung sống trong một ngôi nhà, trụ cột là cha của Hà Kiều Hạnh cùng mấy thúc bá, vì lão gia tử, tức ông nội nàng còn sống nên chưa đến thời điểm phân chia ở riêng. Nhưng gia đình này thật sự quá nhiều người, huynh đệ cùng thế hệ với Hà Kiều Hạnh đã có mười người, rồi tỷ muội  thì không đếm xuể, trong đó đã có nhiều người cưới vợ sinh con, vì thế, làm sao có thể gói gọn trong cùng một mái hiên được?. 

Trước đó vài năm, sau khi bà nội mất, ông nội quyết định phân chia nhà, rồi ông sẽ qua ở nhà đại bá, còn mấy phòng khác hằng năm sẽ phải đưa hiếu kính nuôi ông.

Cha của Hà Kiều Hạnh đứng thứ hai trông mấy huynh đệ trong nhà, năm nay 46 tuổi, vợ họ Đường, sinh cho hắn hai trau một gái. Hà Kiều Hạnh ở giữa, trên đầu nàng là đại ca hơn 6 tuổi, phía dưới nàng là tiểu đệ kém nàng 4 tuổi. 

Huynh đệ còn có vài năm nữa mới làm mai, nhưng đại ca nàng đã sớm cưới vợ vào cửa, con cái đều có cả rồi. Đầu đông này, đại tẩu lại mang đến, nên 30 cân gạo trắng này  là chuẩn bị cho nàng.

Hà Kiều Hạnh cầm theo một bao gạo vào sân, thì thấy Hương Đào tứ phòng đang ngồi bên cạnh dưới mái hiên sửa quần áo, khi nàng nhìn qua, Hương Đào thoáng cảm thấy có người đi tới, nên dừng lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy là đường tỷ nhà mình nên nở nụ cười. 

” Đi chỗ nào mới trở về vậy?”.

Thấy nàng hỏi, Hà Kiều Hạnh tiến lên hai bước về phía trước, đồng thời giơ bao gạo đang cầm trong tay lên:”Đưa gạo xay cho đại tẩu, lần trước lấy 30 cân đã ăn gần hết rồi”.

“Một cái bao lớn như vậy, ít nhất phải vài chục cân? Hạnh tử, tỷ thật là khoẻ”. Hà Hương Đào có chút hâm mộ, tỷ tỷ chi thứ hai này có dung mạo đẹp, sức lực mạnh mẽ, làm việc cũng nhanh nhẹn, đối với người khác thì thấy khó khăn, còn ở trong tay nàng thì thật nhẹ nhàng, không nặng nhọc gì

Nói đến sức mạnh này của Hà Kiều Hạnh, thì đã rất nổi tiếng ở Ngư Tuyền thôn rồi, mọi người đều nói rằng nàng là Võ Khúc Tinh hạ phàm đi đầu thai nhầm, nên sinh ra thành con gai sống trong gia đình nàng ấy. Năm nàng sáu, bảy tuổi đã khoẻ mạnh như một người trưởng thành, sau này lớn lên theo năm tháng, đến lúc tuổi cập kê thì một mình nàng có thể so bằng ba người lao động trai tráng trong thôn.

Đó là cách nói giới hạn ba người đứng đầu trong thôn, nhưng thật ra không chỉ có giới hạn như vậy.

Sức mạnh này là xuyên qua cùng nàng, lúc chưa xuyên qua, Hà Kiều Hạnh cùng cha mẹ ở thị trấn cổ có mở một nhà hàng, rồi có nhờ hai người thân giúp đỡ, nhưng vẫn làm không hết vì quá nhiều việc, mà nàng là một cô gái trẻ tuổi cái gì cũng có thể làm, như quản lý thu mua, giúp đỡ dỡ hàng, có thể chuẩn bị nguyên liêu, cầm môi nấu ăn. Nhà hàng của nàng có vị trí khá tốt, mặc dù mặt tiền cửa hàng không lớn lắm nhưng kinh doanh rất phát đạt, lợi nhuận thu vào rất đáng kể, từ đó cuộc sống ngày tháng rất an nhàn, bình yên vô sự, lại không ngờ tận thế đột nhiên ập đến, cùng với đó là sự tiến hoá của toàn cầu, mang theo có rất nhiều người có khả năng di năng đặc biệt.

Hà Kiều Hạnh không phải là dị năng siêu nhiên, mà nàng là tiến hoá của nhân loại, tiến hoá sức mạnh, ở mạt thế thì so với người bình thường chỉ hơn  một chút, sau ba năm làm việc chăm chỉ, nàng đã chết trong một nhiệm vụ trung dọn dẹp, rồi tỉnh dậy trở thành con gái Kiều Hạnh của chi thứ hai Hà gia, ở Ngư Tuyền thôn.

Lại nói đến mười lăm năm trước, khi Hà Kiều Hạnh chỉ mới ba tuổi, nàng ấy bị bệnh nặng trong mùa đông với cơn sốt triền miên không giảm, nên bị mất đi. Từ mạt thế đến Thái Bình Dương, nàng đã phải thích nghi trong một thời gian dài

Ngư Tuyền thôn là một thôn nhỏ gần bên sông ở phía tây nam nước Yên, trong thôn có hai dòng họ lớn, phân biệt là Hà gia và họ Triệu gia, ngoài ra còn một số hộ gia đình lẻ tẻ chuyển đến đây, cho nên cộng lại có đến mấy trăm người.

Đất ở đây không tính là màu mỡ, hơn nữa lại ở gần sông, nên mấy huynh đệ Hà gia sở hữu một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, lão gia tử còn nuôi một con chim ưng biển, ông thường xuyên chèo thuyền đi ra ngoài bắt cá, thuận tiện chở người qua sông.

Chưa kể đến việc trồng trọt và chăn nuôi gia súc gia cầm, còn có thu nhập từ việc bán cá, mấy thứ này cộng lại làm cho cuộc sống của nhà lão Hà gia không quá chịu khổ. Hà Kiều cũng dần dần thích ứng được, đặc biệt nàng rất ngạc nhiên, vui mừng khi thấy nguồn sức mạnh mang theo cũng được phát huy ở đây.

Ở mạt thế, sự tiến hoá này rất phổ biến, phát triển ở trong giai đoạn đầu, nhưng càng về sau thì tình hình một ngày so với một ngày càng  trở nên khó khăn hơn. 

Những năm ở thái bình thì khác, chứ đừng nói đến thời cổ đại, mọi việc làm đều phải dựa vào  sức lực, sức khoẻ của con người. Hà Kiều Hạnh đã có thể dùng tay không để phá nhà,  cho nên nói nàng là một cô nương còn hơn ba người đàn ông  lực lưỡng cũng đúng.

Nguồn sức mạnh này một mặt làm người ta hâm mô ghen tị, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta phải e ngại, sợ hãi. Hà gia là một đại gia tộc ở trong thôn Ngư Tuyền, các cô nương trong nhà trước nay đều thuận lợi gả đi,  Đông Mai ở bên đại phòng mới mười lăm tuổi mà đã định xong hôn sự rồi, còn Hà Kiều Hạnh đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. 

Người sinh sống ổn định trong thôn cũng không dám đi đến cửa nhắc tới, lại nói nhà Triệu gia với bọn họ thật ra là môn đăng hộ đối, nhưng mấy người tương đương tuổi đều bị Hà Kiều Hạnh thu thập, nếu không thì trước đó có chơi chung với nhau xảy ra xung đột mâu thuẫn, hoặc thấy đẹp nên muốn lợi dụng trêu ghẹo, nhưng chung quy cũng bị nàng ấy đánh hết. Còn có người miệng rộng, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng bôi xấu thanh danh của nàng, nói rằng nàng xấu xa hung ác, không nói nhiều nhưng động một tý là động thủ đánh nhau, một cái tát có thể làm gãy hết răng hàm của người ta, lại nói so với heo thì ăn còn nhiều hơn, của cải trong nhà bị miệng nàng ăn một mình đến nghèo…..Điều này khiến cho nhiều người vốn có ý tứ hứng thú mà phải rút lui. Cho nên, Hà Kiều Hạnh năm nay đã mười tám tuổi, mà hôn nhân vẫn chưa được xác định, cha nương nàng cũng vì chuyện này mà lo lắng phát sầu.

Thật ra nói việc hôn nhân của nàng cũng không phải là bí mật, Hương Đào biết, nhưng cũng không cảm thấy có bất cứ điều gì cả.  

Lúc bà nội còn sống, bà thường nói, con người phải biết tự lập, dựa vào bản thân mới có thể sống tốt không lo đói. Mà Hà Kiều Hạnh có sức lực khoẻ mạnh như vậy, dù có lấy chồng hay không thì một mình nàng vẫn sống tốt, hoặc sau này gả đi thì cũng không để bị ai bắt nạt.

Hà Kiều Hạnh ở trong sân nói chuyện với Hương Đào, nương nàng lau tay từ phòng bếp đi ra:”Con đem bao gạo đặt xuống cất rồi đi ra nói chuyện với Hương Đào, ôm trong tay không thấy nặng à?”. 

“Có ba mươi cân thôi, làm gì nặng?”

Đường thị trừng mắt: “Lời này con không được nói ở bên ngoài “.

Hà Kiều Hạnh cầm theo bao gạo đi hướng nhà mình, vừa đi vừa nói rằng mọi người đều biết chuyện cả, giờ có nói như vậy hay không cũng không có gì khác biệt.

“Đừng nói lung tung, Hạnh tử, con cầm bao gạo vào nhà, rồi xuống phòng bếp “.

Hà Kiều Hạnh còn tưởng là nàng bảo cất đồ xong đi xuống phòng bếp giúp đỡ, nhưng đi qua mới phát hiện ra không phải, nàng bưng bát nước sôi nguội lên uống, chợt nghe Đường nương nói:”Sau khi con cầm bao gạo đi ra cửa thì Phí bà tử đã đến đây”.

Phí bà tử là ai?.

Là bà mối nổi danh mười dặm tám thôn, con trai bà là người bán hàng rong, thường đi lại  các thôn trấn quanh đây, cho nên chung quanh đây rất hiểu biết. Nếu nhà nào nóng lòng muốn lấy vợ cho con trai, mà sợ mình xem không tốt thì sẽ đến tìm nàng, vì nàng biết các cô nương trong thôn nào đã đến tuổi mà chưa có định ra hôn sự, hơn nữa nàng còn có cái miệng rất dẻo, có thể giúp đỡ khéo léo vun đắp nói vào mấy câu..

Bà mối tới cửa thì có thể có chuyện gì nữa?

Còn không phải là tới làm mai sao?. 

Tiểu đệ lúc này mới mười bốn tuổi, vậy thì đến chỉ vì nàng mà thôi.

Hà Kiều Hạnh mặc quần áo của người cổ đại, nhưng cốt lõi lại là người của thời hiện đại, nên cũng không cảm thấy ngại ngùng xấu hổ gì, vì thế liền hỏi Phí bà tử vì ai mà đến?, không phải người trong thôn đúng không?. 

“Nhà họ Trình ở bên kia sông, thôn Đại Dung Thụ”. 

” Nhà Trình Lai Tài?”.

“Không phải là Trình Lai Tài, mà là con trai thứ ba nhà huynh đệ hắn Trình Lai Hỉ”. 

Sở dĩ biết được Trình Lai Tài là do ông nội từng dùng thuyền đánh cá chở hắn qua sông, lúc đó Hà Kiều Hạnh và tiểu đệ đang cắt cỏ bên bờ cát nên có gặp qua, nàng chỉ có ấn tượng như vậy, còn Trình Lai Hỉ nàng cũng không biết, chứ đừng nói chi là con trai Trình Lai Hỉ.

“Hắn ta bao nhiêu tuổi? Là người nào vậy ạ?”.

Đường thị cần lấy bát không trong tay con gái,  rửa sạch rồi đặt lên bệ bếp, rồi cho thêm hai thanh củi khô vào bếp lò trước khi nói:”Nương cũng không rõ, nghe Phí bà tử nói, tiểu tử kia lớn hơn con một tuổi, bộ dạng tuấn tú, đẹp trai, mười dặm tám thôn khó ai bằng hắn”.

“Bộ dạng tuấn tú đẹp trai mà chưa lấy vợ, chưa lấy vợ mà đánh chủ ý lên con, không phải là con xem thường bản thân mình, mà người bình thường muốn làm mai sẽ không chú ý tới con, vậy rốt cuộc hắn có tật xấu gì?”. 

Đường thị nghẹn ngào, qua một lúc sau mới nói: ” Nghe nói tính tình nó cũng tốt, nhưng là trước khi thành gia không quá hiểu chuyện,  tính có chút cà lơ phất phơ, nhà người ta cũng không phải là khó làm mai, mà thực ra muốn tìm một người con dâu đảm đang, tháo vát”.

“Phí bà tử nói như vậy?”.

Đường thị gật đầu, Hà Kiều Hạnh cười nói:”Miệng của bà mối, ma xui quỷ khiến”.

“Chính là đạo lý vậy, cho nên nương chưa có đồng ý hay từ chối bà ấy, mà cũng muốn cùng cha con đi qua xem mặt coi sao. Nương nghĩ tuổi con không còn nhỏ nữa, trong một hai năm nữa phải thành thân, chúng ta ở nông thôn hai đầu bờ ruộng đều thành thân sớm, cô nương nhà nào mà để kéo dàu qua hai mươi thì rất khó nói, mà tuổi này của con cũng không có nhiều lựa chọn tốt. Khó có được bà mối tới cửa, đề cập tới nhà họ Trình thì nương biết, cũng là một gia đình con cháu thịnh vượng, nương nghĩ vẫn là đi hỏi thăm, nhìn một chút xem sao, nếu là người  tốt, dù có kém cỏi một chút cũng không sao, chỉ cần hắn sẵn sàng sống ổn định lo cho gia đình, như vậy có thể gả đi được, còn con thì nghĩ sao?”.

Hà Kiều Hạnh suy nghĩ một chút:” Bộ dạng nhìn được, không có khuyết điểm gì lớn, nếu chịu sống ổn định thì con sẽ gả cho hắn”

Đường thị nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ con gái thật quyết đoán, không giống như mấy nha đầu trong thôn, vừa muốn nhà chồng của cải vững chắc, vừa muốn nam nhân bộ dạng tuấn tú, còn muốn phải đau thương ngươi sâu sắc….Những mặt này cũng tốt, không phải là không có, nhưng dễ gì tới phiên ngươi, nhà người ta điều kiện tốt như vậy hà tất gì mà xả thân ra để giúp đỡ người nghèo.

Hai mẹ con nàng nói chuyện trước, Phí bà tử cũng lên thuyền đánh cá ngồi qua sông, chạy đến nhà Trình gia vào trước buổi trưa, tìm vợ Trình Lai Hỉ là Hoàng thị.

Dưới gối Hoàng thị có bốn người con trai, lần lượt được đặt tên là Gia Phú, Gia Quý, Gia Hưng, Gia Vượng. Hai người đầu tiên đã cưới vợ rồi, đến lượt Trình Gia Hưng thì gặp rắc rối, bộ dạng của hắn thật tốt, người như vậy rất ít, hắn ta không cờ bạc, lăng nhăng, nhưng hắn chính là lưu manh rất thích quậy phá trong thôn, làm việc qua loa, lông bông, tránh nắng chọn nhẹ.

Bề ngoài của hắn rất đẹp, cho nên không tránh khỏi có nhiều cô nương thích hắn, nhưng các cô nương thích hắn cũng đều vô dụng, hôn nhân đại sự là do cha nương làm chủ, chứ không phải là họ có thể tự mình quyết định. Nhà người ta nuôi dưỡng con gái cũng không dễ dàng gì, nào chịu đưa ra để cho hắn phá hư ư. Người ta còn nói, gả cho hắn còn không bằng gả cho người của cải ít một chút, nhưng thành thành thật thật chịu khó làm việc tiến thủ, gả cho những người này cuộc sống còn có thể xoay xở tiến lên, chứ gả cho hắn thì có được cái gì để mà trông cậy vào đây?”.

Hiện tại Trình gia cũng khấm khá, ăn uống dựa vào cha nương.

Nhưng về sau thì sao? Cha nương hắn một năm, một năm số tuổi ngày càng lớn, chẳng lẽ trông cậy vào huynh đệ nuôi nấng hắn sao?.

Về cơ bản, Hoàng thị cảm thấy không sao, cũng không quá để ý Trình Gia Hưng, người chịu gả tới thì nàng lại không mấy thích ý. Mắt thấy con trai đã mười chín tuổi mà vợ còn không biết ở đâu, Hoàng thị mới sốt ruột lo lắng, bèn cầm trứng gà đến gặp bà mối Phí.

Sau khi cần trứng gà được hai ngày, Phí bà tử thầm nghĩ Trình Gia Hưng ở bên sông này thanh danh quá vang dội, không bằng đi sang đối diện thử vận may coi sao, nàng suy nghĩ một vòng nhớ tới Hà Kiều Hạnh, vì thế ngày hôm sau liền qua sông, đuổi kịp trời mưa không có trở ngại nào.

Hôm nay nàng đi đến nhị phòng Hà gia nói chuyện thăm dò, thấy Đường thị có chút động lòng, nên vội chạy nhanh trở về tìm Hoàng thị, chuẩn bị giúp Hà Kiều Hạnh thổi phồng nói khéo một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.