Editor: May
Tiếng hát vẫn còn tiếp tục, làn điệu êm tai, nhộn nhạo lên một cổ bi thương nhàn nhạt.
Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân vẫn còn chưa ngừng, vẫn đang liệt kê duyên phận tan vỡ rồi tiếp tục nối lại giữa anh và cô.
“Sau khi duyên phận lặp lại, tôi nỗ lực muốn đẩy cô ra xa, nhưng cô vẫn luôn liều mạng tới gần tôi, vào ngày sinh nhật của tôi, cô còn thổ lộ với tôi.”
“Sau khi duyên phận lặp lại, anh cự tuyệt thổ lộ của tôi, để một mình tôi ở lại trong quán coffee rời đi, lúc đó tôi mới rõ ràng, hóa ra tình yêu chân chân chính chín, là sẽ tràn đầy dũng khí.”
“Sau khi duyên phận lặp lại cô, tôi luôn luôn rất muốn đối tốt với cô, thương cô nhiều lần hơn nữa.”
“Sau khi duyên phận lặp lại anh, theo tôi nhảy xuống từ độ cao 80 mét.”
“Sau khi duyên phận lặp lại cô,...”
“Sau khi duyên phận lặp lại anh,...”
Nói đến cuối cùng, Tô Chi Niệm liền đổi “Sau khi duyên phận lặp lại cô” thành “Sau khi duyên phận lặp lại tôi”.
“Sau khi duyên phận lặp lại tôi rất vui mừng, không thể yêu em được nữa, chỉ có thể đến đây.”
Đó là đã từng, anh chịu một dao vào bụng, lúc cho rằng chính mình muốn chết, đã nói lời này với cô.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân có một giọt lệ rơi xuống, cô học anh, cũng thay đổi theo: “SAu khi duyên phận lặp lại tôi rất vui mừng, vẫn là anh nhớ mãi không quên, hàng năm không quên.”
Tô Chi Niệm: “Sau khi duyên phận lặp lại tôi rất cảm động, em không có vào lúc tôi cự tuyệt em, vứt bỏ tôi.”
Tống Thanh Xuân: “Sau khi duyên phận lặp lại tôi rất cảm động, anh vì một người viết nhật ký khiến cho người ta đỏ mắt.”
“...”
“...”
“Chúng ta đều đã bị lãng quên, đều bị người khác lãng quên, tình yêu nên dùng bao nhiêu chữ để hình dung, anh nói bình tĩnh nhẹ nhàng, tôi nhìn Ngô Vân Phi rời đi, bởi vì tất cả lời anh nói, tôi đều hiểu, yêu thường có đầu không có đuôi.”
Theo tiếng hát dừng lại, vừa rồi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm còn đang nói từng câu từng chữ, bỗng dưng đều ngừng lại.
Trong căn phòng bao, lần nữa quay về một mảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Trong phòng khách ngồi nhiều người như vậy, lại không có người nào phát ra tiếng vang.
Thời gian liền giống như là cố định, yên lặng bất động.
Qua không biết bao lâu, Tô Chi Niệm chậm rãi xoay người qua, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, anh mở miệng, âm thanh đã không thanh đạm giống như ban đầu, lây nhiễm một chút khàn khàn: “Sau khi duyên phận lặp lại tôi rất cao hứng, cô sắp làm cô dâu của tôi.”
Tống Thanh Xuân cũng xoay người, cô hơi ngửa đầu, nhìn lại đôi mắt thâm thúy của anh, khóe mắt có nước mắt, chậm rãi lăn xuống: “Sau khi duyên phận lặp lại tôi rất hạnh phúc, tôi sắp làm cô dâu của anh.”
Vào khoảnh khắc giọng nói Tống Thanh Xuân rơi xuống, Tô Chi Niệm đột nhiên đưa tay ra, kéo cô vào trong lòng, bất chấp nhiều người tồn tại chung quanh, cúi đầu, ngăn chặn môi cô.
Cô hơi sững sờ, một giây sau liền giơ tay lên, ôm lấy cần cổ Tô Chi Niệm, thâm tình đáp lại anh.
Theo nụ hôn của bọn họ càng lúc càng kịch liệt, có người dẫn đầu hoàn hồn, vỗ tay lên, sau đó vỗ tay càng ngày càng nhiều, càng lúc càng vang, cuối cùng đã có người hô hay huýt sáo.
Lúc không khí ở trong phòng bao nổ tung đến điểm cao nhất, Tô Chi Niệm chậm rãi buông Tống Thanh Xuân ra.
Anh không nhìn người quấy rối và hồ nháo chung quanh, anh chuyên chú nhìn chằm chằm mắt Tống Thanh Xuân, nhẹ nhàng giơ tay lên, hơi hơi nhếch môi với cô, nở nụ cười nhạt.
Tống Thanh Xuân nhìn nụ cười của anh, cũng cong mặt mày lên theo, nước mắt hạnh phúc nơi đáy mắt giống như trân châu đứt dây, một xâu một xâu rơi xuống.